- Tiểu gia hỏa, trở lại cho ta.
Một con Chân Long hậu đại, để hai mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời sáng lên, nhìn tiểu gia hỏa trong ngực Nhậm Doanh Doanh quát lên, cũng không muốn để Nhậm Doanh Doanh mượn gió bẻ măng mang tiểu gia hỏa này đi.
- Tê tê...ê...eeee.
Nghe tiếng rống của Đỗ Thiếu Phủ, tiểu gia hỏa kia tựa hồ biết Đỗ Thiếu Phủ mắng nó, ngẩng đầu, ủy khuất nhìn thoáng qua Đỗ Thiếu Phủ, sau đó mắt ngập nước nhìn Nhậm Doanh Doanh, chui vào trong ngực nàng.
- Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì, ngươi làm sợ nó.
Nhậm Doanh Doanh bảo hộ tiểu gia hỏa ở trong ngực, không khách khí trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái.
Đêm xuống, không gian mê ly, thời gian gấp mười.
- Nguyên lai Thiên Vũ Phù Cảnh rơi vào trong tay ngươi.
Nhậm Doanh Doanh ôm tiểu gia hỏa xuất hiện ở trong không gian này, quan sát bốn phía, thì thào nói.
- Ngươi nói cái gì?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Nhậm Doanh Doanh hỏi, vừa rồi tựa hồ nữ nhân này nói thầm cái gì đó.
Lúc này ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ vẫn rơi vào trên người tiểu gia hỏa trong ngực nàng, tiểu gia hỏa này thật là Chân Long hậu đại sao.
- Không nói gì.
Nhậm Doanh Doanh vểnh miệng nhỏ, tư thái lồi lõm, lông mày cong cong, ánh mắt linh huy, như Tinh Linh dưới trăng, siêu phàm thoát tục.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, nhìn nữ nhân này, rất đẹp, chỉ là không biết vì sao lại đi theo mình.
Nhưng nể tình nàng xuất thủ cứu mình, Đỗ Thiếu Phủ không tiện cự tuyệt, chỉ có thể để cho nàng theo.
Kỳ thực chủ yếu là Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy thiếu nữ này sâu không lường được, coi như lấy thực lực của mình bây giờ, cũng không nhất định có thể áp chế thiếu nữ này, bị ép không biết làm sao, cũng chỉ có thể bị nàng quấn.
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, yêu kiều thướt tha, rất động lòng người.
- Ngươi thật đẹp mắt.
Đỗ Thiếu Phủ ăn ngay nói thật, thiếu nữ này đích thật rất đẹp, quan trọng nhất là trên người của nàng có khí chất thiên nhiên, như tiên nữ hạ phàm.
- Ngươi lại muốn làm gì?
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, không biết vì sao, Nhậm Doanh Doanh lập tức nổi lên cảnh giác, theo bản năng che đôi môi của mình.
- Ta có thể làm gì ngươi?
Đỗ Thiếu Phủ trừng Nhậm Doanh Doanh một cái, mong muốn duy nhất, là tiểu gia hỏa kia quay về.
Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt tinh nghịch, bĩu môi nói:
- Ai biết được, ta xinh đẹp như vậy, ai biết ngươi muốn làm gì, bất quá ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám mưu đồ bất chính với ta mà nói, ta nhất định sẽ để cho ngươi hối hận.
Đỗ Thiếu Phủ sững sờ, mắt nhìn Nhậm Doanh Doanh, ước chừng ba tức sau mới mở miệng nói:
- Da mặt ngươi thật dày.
- Ngươi có ý gì, lẽ nào ta rất xấu sao, ta nghĩ ta rất xinh đẹp.
Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng người linh lung phập phồng, xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất thoát tục, đích thật là rất đẹp.
Đỗ Thiếu Phủ không nói thêm gì nữa, dứt khoát đi tới một bên nói:
- Ta muốn bế quan, ngươi trị thương đi, chờ thương thế của ngươi lành, chúng ta liền nước giếng không phạm nước sông.
- Ngươi muốn đuổi ta đi sao.
Nhậm Doanh Doanh đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt ba động sinh huy, lộ ra thánh khiết nói:
- Được rồi, ngươi muốn bế quan bao lâu?
- Ta cũng không biết, ta cảm giác trong cơ thể ta có rất nhiều thứ cần lĩnh ngộ, này là thời gian lĩnh ngộ tốt nhất, bỏ lỡ cơ hội, sau này hiệu quả liền kém xa.
Đỗ Thiếu Phủ nói, lúc này trong cơ thể của mình, tựa hồ ẩn chứa vô số ảo diệu, chờ đợi mình đi tìm hiểu, lĩnh ngộ, này là thời điểm tốt nhất.
- Đi thôi, cố gắng tìm hiểu, ta không quấy rầy ngươi.
Nhậm Doanh Doanh nghiêm túc nói.
Khí chất của nàng cực kỳ kỳ lạ, khẽ cười duyên, lại lộ ra tinh nghịch mê hoặc.
Thời điểm nàng nghiêm túc, lại có một loại vẻ đẹp thoát tục, không ăn khói lửa nhân gian, giống như nữ thần dưới trăng, khiến người ta kính sợ.
Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu ngồi xếp bằng, tìm hiểu hết thảy trong cơ thể.
Cảm giác được thiếu nữ Nhậm Doanh Doanh kia không có ác ý với mình, bằng không căn bản không cần cứu mình, cho nên Đỗ Thiếu Phủ vẫn tương đối yên tâm.
Huống chi, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được, trong vô hình mình có một loại cảm giác tâm ý tương thông với thiếu nữ, loại cảm giác này nói không rõ, lại cực kỳ tín nhiệm.
Một lát sau, quanh người Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu bao quanh kim mang, kèm theo lôi điện lóe ra, trong lúc mơ hồ có quang huy tinh thần ba động, thời gian ngắn liền đắm chìm vào một loại trạng thái ngộ đạo nào đó.
- Lấy thiên phú của người này, cộng thêm Lôi Đình Võ Mạch, Tinh Thần Chi Lực, sợ là sau này những tên kia, cũng khó mà làm gì được hắn.
Nhậm Doanh Doanh nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, sau đó đặt tiểu gia hỏa ở một bên, mình cũng bắt đầu ngồi xếp bằng thổ nạp điều tức.
Sau một lát, thân thể mềm mại của Nhậm Doanh Doanh bao phủ ở trong quang huy tinh thần.
Xinh đẹp, xa hoa, có thể khuynh đảo chúng sinh.
...
- Nghe nói thực lực của đệ tử Đỗ gia đều tăng lên.
- Trong thành có rất nhiều người đột phá.
- Là Đại Bằng Hoàng hiển linh, bảo hộ Hoang Quốc chúng ta.
Thời gian từ từ trôi qua, Thạch Thành khôi phục bình tĩnh, nhưng đối với thiên địa dị tượng nửa năm trước, lại vẫn còn đang nhiệt nghị.
Các lão nhân đều tin chắc, Đại Bằng Hoàng hiển linh bảo hộ con dân, phúc ấm toàn thành, làm cho tất cả mọi người đạt được chỗ tốt.
Còn có đồn đãi, nói Đại Bằng Hoàng hóa thành Thiên Hoàng rời đi.
Ngày đó, toàn thành đều nhìn thấy một cự điểu đáng sợ rời đi.
Các loại đồn đãi vô số, núi hoang bên cạnh Đỗ gia, lúc này đã trở thành di chỉ, người bình thường không thể tới gần.
Hoang Quốc khai quốc, định đô ở Thạch Thành, phụ đô Loạn Yêu Thành, khai quốc là Đại Bằng Hoàng Đỗ Thiếu Phủ, tin tức này cũng đã truyền ra bốn phương.
Trong Hắc Ám Sâm Lâm, bắt đầu khai phủ mở thành.
Nguyên bản bốn Đế Quốc đại chiến, vô số người tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm tránh nạn, cộng thêm Hắc Ám Sâm Lâm nguyên bản phồn vinh, nhân số vốn cũng không ít.
Trong Thiên Hạ Hội, Thiên Thú Điện, không ít cường giả cùng lão nhân trực tiếp Phong Hầu Phong Vương.
Mục Minh Thanh, Vạn Tam Bàn, còn có đám người Ám Lang, Huyễn Ảnh từ Thần Dũng Vương Phủ trở về, đều ở trong hàng ngũ phong thưởng, hình thái ban đầu của một quốc gia từ từ hình thành.
Trong không gian sương mù, quanh người Đỗ Thiếu Phủ bao phủ kim mang lôi điện, quang huy tinh thần ba động, tâm thần đắm chìm trong hải dương lĩnh ngộ.
Lúc này đây sống lại, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy trong cơ thể mình nhiều hơn mấy cỗ năng lượng vô cùng cường đại.
Trong cơ thể như có lực lượng lôi đình, Tinh Thần Chi Lực, uy năng Bất Tử Thảo, còn có một loại Bảo Diệp mà Minh lão đưa cho.
Cuối cùng còn có một đoàn Hỏa Viêm tử sắc, ẩn chứa uy năng lớn lao.
Đó là Tử Viêm Yêu Hoàng, Đỗ Thiếu Phủ còn nhớ ban đầu ở Man Thú Sơn Mạch, đã từng thấy qua Tử Viêm Yêu Hoàng.
Lúc trước Tử Viêm Yêu Hoàng kinh khủng kia cùng Kim Sí Đại Bàng ác chiến, cuối cùng lưỡng bại câu thương.
Lúc này đây sống lại, Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy dấu vết của Tử Viêm Yêu Hoàng, Tử Viêm Yêu Hoàng kia tựa hồ giấu ở trong cơ thể mình, tựa hồ còn đòi Bí Cốt của Kim Sí Đại Bàng, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại kinh hoàng rời đi.
Nhưng Tử Viêm Yêu Hoàng rời đi, lại để lại rất nhiều ảo diệu cùng Thú Năng của Tử Viêm Yêu Hoàng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, sẽ không kém Kim Sí Đại Bàng bao nhiêu, nếu lĩnh ngộ ra, có thể có uy năng đáng sợ.
Bất Tử Thảo, Bảo Diệp thần bí, Tinh Thần Chi Lực, đều kèm theo vô số ảo diệu, giống như hải dương bát ngát, có thể làm cho Đỗ Thiếu Phủ đi hấp thu chất dinh dưỡng.
Đương nhiên, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác mạnh nhất, vẫn là Tinh Thần Chi Lực cùng Lôi Đình Võ Mạch tựa hồ đã triệt để thức tỉnh của mình.
Tinh Thần Chi Lực nhu hòa rộng lớn, vô cùng mênh mông, ảo diệu vô biên.
Lôi Đình Võ Mạch khí tức cường đại, sát khí lan tràn, mang theo xơ xác tiêu điều, lại ẩn chứa sinh cơ tạo hóa, hiển lộ thiên địa chính khí, có thể trấn áp thương khung, trừng phạt thương sinh!
Trầm ngâm lĩnh ngộ, Đỗ Thiếu Phủ khát vọng thực lực.
Lúc trước ở trong gia tộc kia, nếu mình có đầy đủ thực lực, có lẽ kết quả không đến mức như vậy.
Lấy tim cứu muội, vô oán vô hối, nếu mình có đủ thực lực, sao sẽ thành khốn thú, sao sẽ để lão cha Tửu Quỷ cùng mẫu thân muội muội chia lìa.
Lần này tân sinh, lão cha Tửu Quỷ tung tích không rõ, mẫu thân muội muội còn ở trong gia tộc kia tình huống không rõ.
Tiểu Thanh, Tiểu Yêu, Tiểu Hổ không biết tung tích, thù lớn của Thiên Vũ Học Viện chưa trả, còn chưa trùng kiến.
Hết thảy tiếc nuối, Đỗ Thiếu Phủ không muốn bỏ qua.
Mà hết thảy đều cần thực lực, cần thực lực tuyệt đối tới chống đỡ.
Khát cầu thực lực, lúc này Đỗ Thiếu Phủ muốn đến đỉnh phong.
Tiếp xúc qua gia tộc kia, để Đỗ Thiếu Phủ càng thêm biết thực lực của mình bây giờ nhỏ yếu như thế nào.
Ở trong yên tĩnh, Đỗ Thiếu Phủ lĩnh ngộ được rất nhiều Áo Nghĩa.
Lĩnh ngộ Bất Tử Thảo, lĩnh ngộ kia Bảo Diệp thần bí, lĩnh ngộ Tinh Thần Chi Lực...
Phù văn lóe ra, ở trước người Đỗ Thiếu Phủ diễn hóa, xếp đặt, biến hóa, ngưng tụ…
Thiên địa vạn vật, hết thảy đều có linh tính, từng ngọn cây cọng cỏ, một cát một thạch, đều mang linh tính.
Trước người Đỗ Thiếu Phủ, phù văn lóe ra, lúc thì hóa thành tinh thần, lúc thì hóa thành Bất Tử Thảo, lúc thì hóa thành Bảo Diệp thần dị.
Quanh người Đỗ Thiếu Phủ, lúc thì lôi quang lóe ra, sát diệt hết thảy.
Lúc thì Tử Viêm cuồn cuộn, thiêu đốt hết thảy.
Lúc thì quang huy tinh thần chiếu rọi, hạo hãn thương khung.
Còn có hư ảnh Kim Sí Đại Bàng bay lên, Ngũ Chỉ Sơn trấn áp hư không.
Đỗ Thiếu Phủ đắm chìm trong lĩnh ngộ, lần này chủ yếu là đánh vững căn cơ, ẩn chứa rất nhiều Áo Nghĩa đáng sợ, căn cơ vững không thể lay, thể hiện tiềm năng vô tận.
Nếu người khác, sợ là ở trong nhiều Áo Nghĩa đáng sợ như vậy, không tẩu hỏa nhập ma, cũng bị áp nổ tung.