Thanh niên áo tím yên tĩnh mà đứng, thân ảnh không nhúc nhích tí nào, không gian xung quanh như muốn đọng lại.
Trong hai mắt của hắn như dựng dục một thế giới, giống như trong Tinh Hà mênh mông, có lôi quang lóe ra, Tử Viêm thiêu đốt, Kim Sí Đại Bàng muốn vỗ cánh bay lên.
Thật lâu sau, quang mang trong hai con ngươi của thanh niên áo tím mới từ từ dẹp loạn, sáng sủa bình thường.
- Vũ Vương cảnh viên mãn đỉnh phong, Linh Phù Sư lục tinh viên mãn đỉnh phong...
Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, cảm giác trong Thần Khuyết huyền khí cuộn trào mãnh liệt, một hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn trấn thủ ở bên trong, hấp thu huyền khí tinh thuần tẩm bổ.
Trong đầu, trên Linh Hồn quang cầu, khí tức hạo đãng ba động, buông thả ra có thể theo dõi cả Thạch Thành, lan tràn về phía Man Thú Sơn Mạch cùng Lan Lăng Thành của Lưu Vân Quận.
Thời khắc này, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác phảng phất như mình trong lúc giơ tay nhấc chân, có thể quét ngang không gian, trấn áp hết thảy Vương giả, dám cùng Hoàng giả trực diện đối kháng!
Tâm thần theo dõi, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện Đại Bằng Kim Sí của mình vẫn còn đang ở trên người, trong đầu Hoang Cổ Không Gian xoay tròn, phóng thích quang huy sương mù.
Nơi ngực, lúc này có một trái tim đang nhảy nhót, mạnh mẽ, như trống lớn gõ vang!
Húc nhật treo cao, ánh dương quang vung vãi, chiếu rọi quần sơn.
- Ta còn sống, thật tốt!
Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, giang hai tay ra, để ánh dương quang bao phủ toàn thân, ánh mắt vui sướng, mình không chết, sống lại, có trái tim mới, trong hủy diệt tìm lấy tân sinh.
- Sưu sưu...
Không gian nổi lên ba động, hai bóng người xuất hiện ở trên đỉnh núi, một nam một nữ, một thực một ảo.
Nữ tử khoảng 17 - 18 tuổi, váy xanh bao vây, eo thon nhỏ nhắn, phác thảo một đường cong mạn diệu, giống như một Trích Tiên hàng lâm, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nam tử thân thể hơi hư ảo, chừng 20 tuổi, hình dạng hèn mọn, cực kỳ hèn mọn, bất quá nhìn lâu… sẽ quen.
Đỗ Thiếu Phủ để tay xuống, quay đầu lại nhìn thanh niên hư ảo kia, trong ánh mắt lộ ra mỉm cười nói:
- Thanh Thuần ca, có nhớ ta không?
Thanh niên lông mi đảo bát tự, ánh mắt bỉ ổi nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt hiện lên ba động, ước chừng một lát sau mới lên tiếng:
- Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn ngươi sau này còn dám làm chuyện ngu ngốc hay không!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đại ca Chân Thanh Thuần, mỉm cười, lắc đầu nói:
- Sau này ta sẽ sống thật tốt, ta còn có quá nhiều chuyện chưa làm, sẽ trân quý cái mạng này.
- Yên tâm đi, sau này ngươi không dễ chết như vậy rồi.
Thiếu nữ đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, vây quanh Đỗ Thiếu Phủ đánh giá, lông mày cong cong, khuôn mặt thoát tục, sợi tóc theo gió nhẹ nhàng phiêu tán, cuối cùng nhìn vào ngực Đỗ Thiếu Phủ.
Đôi mắt chuyển động, nàng nhìn Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nói:
- Khí tức Bất Tử Thảo, khí tức Tử Viêm Yêu Hoàng, khí tức Kim Sí Đại Bàng, còn có loại bảo vật kia, nếu ta không đoán sai, vô cùng có khả năng sẽ không dưới Bất Tử Thảo, cộng thêm lực lượng lôi đình, Tinh Thần Chi Lực, trái tim mới của ngươi, hoàn toàn chính là một đống bảo vật chồng chất thành, hiện tại muốn giết chết ngươi, thật đúng là sẽ không quá dễ dàng.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu nữ trước mắt, thân thể mềm mại, đường cong linh lung phập phồng, giống như hoa sen mới nở, tinh thuần bất nhiễm.
Nhìn hai mắt của thiếu nữ, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác đã từng quen biết.
Đỗ Thiếu Phủ còn nhớ rõ, trong giấc mộng, xuất hiện qua một bóng hình xinh đẹp, tựa hồ chính cô gái trước mắt.
Nhìn trộm khí tức trên người thiếu nữ, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện khí tức của thiếu nữ này như biển, càng nhìn càng bao la, như Tinh Hà mênh mông, vô biên vô hạn.
- Ta có thể cảm giác được, là ngươi cứu ta.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn thiếu nữ nói, trên người cô gái này, có một loại khí tức đặc biệt, có một loại liên hệ nào đó với mình.
Loại liên hệ này vô cùng huyền diệu, giống như tâm linh tương thông.
- Ngươi biết là tốt rồi, nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái mạng, sau này phải vô điều kiện đáp ứng ta một điều kiện.
Thiếu nữ nhếch miệng nhỏ, quyệt miệng nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi kiểm tra cơ thể, xem có cái gì không thích hợp không.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, không có cự tuyệt, khí tức ba động, toàn thân bộc phát ra kim quang.
- Xì xì xì...
Trong kim quang lóe ra lôi điện, có Tử Viêm ba động, tiếng sấm nổ đùng, cực kỳ cường đại!
- Ta không sao rồi, đã sống lại!
Đỗ Thiếu Phủ thu liễm khí tức, mỉm cười nói.
Lúc này đây vốn cho rằng mình mang tiếc nuối qua đời, từ nay về sau âm dương xa cách, không còn có thể tương kiến với thân nhân.
Mà bây giờ, mình lần thứ hai sống lại, loại tâm tình này, để nội tâm Đỗ Thiếu Phủ rung động, suy nghĩ rất nhiều.
- Khí tức thật đáng sợ, lực lượng lôi đình, ngươi thức tỉnh lực lượng lôi đình, khí tức này, chẳng lẽ là gia tộc trong truyền thuyết kia sao...
Nhậm Doanh Doanh cảm giác khí tức trong người Đỗ Thiếu Phủ, thì thào nói.
- Ngươi tên gì, vì sao lại cứu ta, có phải chúng ta đã từng gặp qua không?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Nhậm Doanh Doanh, luôn cảm giác giống như đã từng quen biết, tựa hồ là thấy qua ở nơi nào, loại cảm giác này cực kỳ quen thuộc.
- Ta là Nhậm Doanh Doanh, cứu ngươi chỉ là thuận tay mà thôi, ngươi nhớ kỹ sau này phải vô điều kiện đáp ứng ta một yêu cầu.
Nhậm Doanh Doanh nói, hai mắt nhấp nháy, siêu phàm thoát tục.
- Sống là tốt rồi, ngươi tránh không gặp mọi người, có phải sau này có tính toán gì hay không?
Tiếng nói của Chân Thanh Thuần có chút run động, đè nén không có quá biểu hiện ra ngoài.
Cẩn thận nhìn Đỗ Thiếu Phủ, người này không lộ diện ở trước công chúng, Chân Thanh Thuần suy đoán, sợ là nhất định có một chút an bài, bằng không sẽ không như vậy.
- Nếu tin tức ta sống lại truyền ra, sợ là sẽ gây nên một số phiền phức, cũng sẽ để một ít người bất an.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bầu trời xa xa, trong mắt có chút lãnh ý nói:
- Ta nhặt về một cái mạng, sẽ không dễ dàng để mất đi nữa.
- Thông minh, nếu như ngươi lộ diện, sợ là không ít người sẽ đứng ngồi không yên.
Nhậm Doanh Doanh bĩu môi, nhìn Đỗ Thiếu Phủ có chút lão khí hoành thu tán thưởng cười, sau đó hỏi:
- Ngươi có tính toán gì, có thể nói ta nghe một chút hay không, kỳ thực ta rất tò mò.
- Thực lực, ta muốn tăng cường thực lực.
Trong mắt của Đỗ Thiếu Phủ có ánh sáng lấp lóe nói:
- Ta cảm giác có không ít Áo Nghĩa cần lĩnh ngộ, ta muốn bế quan một đoạn thời gian, hảo hảo cảm ngộ một phen.
- Lần này ngươi đột phá không ít tầng thứ, nên bế quan ổn định tu vi, đối với ngươi sau này mới có lợi.
Chân Thanh Thuần gật đầu.
- Mang ta bế quan đi, bởi vì cứu ngươi, hại ta đến bây giờ còn chưa khỏe.
Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày, thiếu nữ trước mắt này thật sự là có không ít chỗ nghi hoặc kỳ lạ.
- Được rồi Thanh Thuần ca, ngươi biết vật gì đây không...
Bỗng dưng Đỗ Thiếu Phủ tựa hồ nhớ ra cái gì đó, trong lòng bàn tay xuất hiện một vật nhỏ.
Vật nhỏ này cuộn mình nằm ở trong lòng bàn tay của Đỗ Thiếu Phủ, vừa lúc bằng cả lòng bàn tay.
Vật nhỏ này có lưu quang thanh sắc dật động, trên mặt hiện lên quang huy tinh thần, có một đôi cánh mỏng như cánh ve tử sắc bao trùm ở trên lưng.
Nhìn như Giao Long, đôi mắt nhỏ đen nhánh hiện lên quang mang kim sắc, đang tò mò đánh giá Nhậm Doanh Doanh cùng Chân Thanh Thuần ở bên người Đỗ Thiếu Phủ.
- Này...
Chân Thanh Thuần nhìn vật nhỏ kia, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, tựa hồ cảm thấy cái gì nói:
- Nó ở đâu ra?
- Hẳn là trong Trung Châu Trường Hà, ta chiếm được một đoàn Long Tiên kia biến thành, không biết xảy ra chuyện gì, lại biến thành vật nhỏ này.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác vật nhỏ trong lòng bàn tay, tựa hồ rất thân nật với mình, rất quái dị, tựa hồ còn có thể cùng mình tương liên.
- Long, tiểu gia hỏa này là hậu đại của một con Chân Long.
Đột nhiên, Nhậm Doanh Doanh khẽ kêu một tiếng, tựa hồ có chút kích động, bộ ngực sữa phập phồng nói:
- Mau cho ta xem.
- Chân Long hậu đại.
Nghe được mấy chữ Chân Long hậu đại này, Đỗ Thiếu Phủ liền co tay lại, không muốn để Nhậm Doanh Doanh đụng vào.
- Sưu...
Chỉ là Đỗ Thiếu Phủ không nghĩ tới, vật nhỏ trong tay giống như điện mang, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp rơi vào trong ngực Nhậm Doanh Doanh.
Vật nhỏ vô cùng thân thiết co duỗi chiếc lưỡi trong miệng, ghé vào trong ngực Nhậm Doanh Doanh, giống như nhìn thấy thân nhân, hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của Đỗ Thiếu Phủ.
- Hừ!
Nhậm Doanh Doanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ hung hăng trợn mắt một cái, sau đó đắc ý ôm vật nhỏ trong ngực.
- Chân Long, nó là một con Chân Long, bất quá kỳ quái, tiểu gia hỏa này lại có cánh, tựa hồ có quan hệ tới Tử Viêm Yêu Hoàng, vừa tựa hồ có quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng, kỳ quái...
Chân Thanh Thuần đánh giá tiểu tử trong ngực Nhậm Doanh Doanh, cả người quanh quẩn ánh sáng thanh sắc, có khí tức thần thánh bao phủ, thoạt nhìn đích thật là Chân Long hậu đại không thể nghi ngờ, nhưng lại có không ít chỗ kỳ quái.
- Chân Long!
Con mắt Đỗ Thiếu Phủ run rẩy, Chân Long, kia không phải là Long bình thường nha.
Đồn đãi Kim Sí Đại Bàng chân chính lấy Long làm thức ăn, nhưng đối mặt Chân Long, đó cũng là tử địch, khó phân cao thấp.