Không ít người nguyên bản lâm vào bình cảnh, trong lúc mơ hồ bắt đầu có dấu hiệu đột phá, hết thảy không thể tưởng tượng nổi.
- Đó là Đại Bằng Hoàng hiển linh sao, này là thần tích!
Đối mặt biến hóa kỳ dị ở Thạch Thành, các lão nhân sợ hãi than, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy một màn kỳ lạ như vậy.
Thời gian từ từ đi qua, loại hiện tượng này một mực kéo dài, buổi tối tinh thần hội tụ Thạch Thành, tinh huy rạng rỡ.
Ban ngày tinh thần không tiêu tan, chiếm giữ ở trên không Thạch Thành, kỳ lạ huyền ảo.
Nửa tháng sau, không biết bắt đầu từ khi nào, cả Thạch Thành, vô luận là ngày sáng đêm tối, đều có hắc vân hội tụ.
Trong hắc vân lóe lên lôi điện quỷ dị, khiến người ta run rẩy.
Ở dưới lôi điện kia, hết thảy người Đỗ gia vô cớ sợ hãi, như là huyết dịch trong cơ thể sôi trào, tâm thần run rẩy kịch liệt.
Các tộc nhân Đỗ gia nằm rạp trên mặt đất, như trong cơ thể có cái gì đang thức tỉnh, muốn lao ra.
- Gào gừ...
Trong Man Thú Sơn Mạch, tiếng thú hống không ngừng truyền đến.
Vô luận ngày sáng đêm tối, đều có thanh âm rít gào tê minh, càng ngày càng kịch liệt.
- Gào gừ...
Thanh âm rít gào tê minh từ trong Man Thú Sơn Mạch truyền ra, chấn cả Thạch Thành run rẩy.
Thú hống như lũ quét, khiến cho người nghe run sợ.
- Sao gần đây những Yêu thú trong Man Thú Sơn Mạch càng ngày càng dị thường nhỉ!
- Rất nhiều Yêu thú tề tụ ở ngoài Thạch Thành, không biết trong Man Thú Sơn Mạch đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
- Những Yêu thú kia thật kỳ quái, hội tụ thành thú triều, nhưng không bạo động, tựa hồ đang đợi cái gì.
Không ít người Thạch Thành đều kinh ngạc, rất nhiều thú triều hội tụ ở ngoài Thạch Thành, làm cho mặt đất lay động, sơn lâm run rẩy, mùi tanh lan tràn, Yêu Khí ngất trời.
Nhưng kỳ quái là thú triều này không bạo động, tựa hồ đang đợi cái gì, rất quỷ dị.
Rất nhiều thú triều hội tụ ở ngoài Thạch Thành, nhưng không có người đi quấy rầy.
Những thú triều kia cũng sẽ không vào Thạch Thành, trong lúc nhất thời bình an vô sự.
...
Bốn phía núi hoang, vẫn có Phù Trận che đậy, không người có thể nhìn ra tình huống bên trong.
- Di, nảy mầm, dĩ nhiên nảy mầm!
Trên núi hoang, nguyên bản giống như tử địa, không có một ngọn cỏ, chuột bọ côn trùng rắn rết không gần, không biết từ lúc nào, từ trong đá vụn, dĩ nhiên lan tràn ra sinh cơ, xuất hiện cỏ dại rậm rạp.
Chân Thanh Thuần kinh ngạc, ánh mắt động dung, hắn thấy được trên mộ của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện lục sắc.
Trên mộ phần, có sóng năng lượng, điểm điểm điện mang lóe ra, tựa hồ còn có một loại Hỏa Viêm màu tím dập dờn, làm cho không gian xung quanh cực kỳ nóng bỏng.
- Đây không phải là vật bình thường, là lá cây của Bất Tử Thảo, còn có một loại bảo vật thần bí, ngoài ra còn có khí tức của Võ Mạch Linh Ấn.
Nhậm Doanh Doanh kiểm tra hết thảy trên mộ của Đỗ Thiếu Phủ, phát hiện trên mộ xuất hiện Bất Tử Thảo, còn có một loại thực vật khác.
Còn điện mang tràn ra, đó là khí tức Võ Mạch Linh Ấn trên người Đỗ Thiếu Phủ.
- Hỏa Viêm tử sắc này rất kỳ quái, mang theo sinh cơ, hình như là đang Niết Bàn...
Nhậm Doanh Doanh nhíu mày, khí tức Hỏa Viêm tử sắc này, để cho nàng trong lúc nhất thời không nghĩ ra, sau đó nhìn vào trong mộ.
- Đã không thể nhìn thấu, Võ Mạch Linh Ấn của hắn đang thức tỉnh, cản trở ta theo dõi.
Sau đó thiếu nữ kinh ngạc, Võ Mạch Linh Ấn trên người tên kia dĩ nhiên có thể ngăn trở nàng theo dõi.
- Nếu ta đoán không sai, Hỏa Viêm tử sắc kia tới từ Tử Viêm Yêu Hoàng.
Hai mắt của Chân Thanh Thuần khẽ run, Tử Viêm Yêu Hoàng, đó là một loại nhân vật đáng sợ, tồn tại đứng trên trong gia tộc Phượng Hoàng.
Đồn đãi Tử Viêm Yêu Hoàng, so với Đại Bằng Kim Sí cũng chỉ kém một chút, nếu có thể trải qua Niết Bàn lột xác, cuối cùng có thể trở thành tồn tại đỉnh phong trong thiên địa.
- Sinh cơ không dứt, lẽ nào người này còn có quan hệ với Tử Viêm Yêu Hoàng nhất tộc sao, hắn hình như là Niết Bàn, đồn đãi trong Thú Năng của Tử Viêm Yêu Hoàng có Yêu Hoàng Niết Bàn, dục hỏa trùng sinh...
Doanh Doanh tựa hồ như phát hiện cái gì, trên khuôn mặt không khỏi chấn kinh.
Lông mày hơi nhíu, sau đó nhìn bầu trời gió nổi mây phun cùng thỉnh thoảng lóe lên lôi điện, Nhậm Doanh Doanh thì thào nói:
- Không chỉ Niết Bàn sống lại, trọng yếu hơn là đang thức tỉnh, hắn không chỉ Niết Bàn, còn đang thức tỉnh hồi phục, loại thức tỉnh hồi phục này không quan hệ tới gia tộc kia, ta cảm giác, sẽ không kém ta, trên người gia hỏa này, đến cùng còn có bao nhiêu bí mật...
- Ý tứ của ngươi, là hắn có cơ hội sống lại?
Chân Thanh Thuần rất kích động, hắn đã sớm cảm thấy trên núi hoang có sinh cơ đang thức tỉnh, hết thảy động tĩnh, đều có quan hệ tới gia hỏa ở trong mộ kia.
- Ta có thể cảm giác được, hắn đã sống lại rồi.
Doanh Doanh gật đầu, thì thào nói:
- Cho dù không có ta trợ giúp, ta nghĩ hắn cũng sẽ không chết, trong cơ thể hắn có khí tức Tử Viêm Yêu Hoàng Niết Bàn, có Võ Mạch Linh Ấn đang thức tỉnh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ta chỉ giúp hắn rút ngăn thời gian, hắn chung quy không phải dễ dàng chết như vậy.
- Ha ha ha ha...
Chân Thanh Thuần nở nụ cười, tiếng cười rất lớn, quanh quẩn không gian.
Trên núi hoang, sinh cơ càng ngày càng nồng nặc, Bất Tử Thảo cùng thực vật thần bí kia đã từ trong mộ bò xuất, rậm rạp bao trùm mộ phần.
Bất Tử Thảo cùng thực vật thần bí kia, thậm chí có thể hấp thu quang huy tinh thần, cả người lan tràn phù văn, tán phát quang vụ mù mịt.
Trên bầu trời, lôi điện càng ngày càng khủng bố.
- Oanh...
Thời khắc này đã gió nổi mây phun, hắc vân che đậy không gian trên Thạch Thành, còn truyền ra kinh lôi nổ vang.
Ở dưới khí tức lôi điện này, huyết dịch của tộc nhân Đỗ gia sôi trào, trong cơ thể giống như có đồ vật gì muốn bị kích phát ra.
Trên bầu trời mây đen che đậy vẫn có tinh thần trôi nổi ở tầng trời thấp, phóng thích ánh sáng chói mắt, bị phần mộ liên tục không ngừng hấp thu.
- Ta nhớ ra rồi, ta rốt cục nghĩ ra.
Đột nhiên, trước mộ bia, thiếu nữ một mực nghi hoặc trầm tư bất ngờ đứng dậy, tựa hồ phát hiện tin tức nào đó khiến người ta khiếp sợ, hai mắt phát ra thần quang thánh khiết, nhìn trong mộ phần tràn đầy lôi điện nói:
- Dương Lôi Âm Đình, Âm Dương xu cơ, hủy diệt mới có thể tân sinh!
- Ngươi nghĩ tới cái gì rồi?
Chân Thanh Thuần hiếu kỳ hỏi, ở trong khí tức đáng sợ kia, hắn cảm thấy hủy diệt, nhưng trong hủy diệt lại ẩn chứa sinh cơ.
- Hiện tại ta cũng không biết Võ Mạch Linh Ấn trên người hắn rốt cuộc là loại nào, nhưng có thể khẳng định có quan hệ tới lôi điện.
Thiếu nữ chấn động, mắt nhìn mộ phần bao trùm Bất Tử Thảo cùng thực vật thần bí, còn có Hỏa Viêm tử sắc, quang mang kim sắc lan tràn ra nói:
- Lôi đình hủy diệt, cũng là tân sinh, Võ Mạch Linh Ấn của hắn có quan hệ tới Lôi, không trải qua hủy diệt, làm sao sẽ tân sinh, hắn đang thức tỉnh, đang tái sinh, đang Niết Bàn...
- Hủy diệt chính là tân sinh, không hủy diệt, làm sao tân sinh...
Chân Thanh Thuần tựa hồ đốn ngộ ra cái gì, thì thào nói.
- Ta nghĩ ta nên ly khai nơi này, một khi hắn thức tỉnh, đối với hắn là tân sinh, nhưng đối với chúng ta mà nói, là hủy diệt.
Thiếu nữ nhắc nhở Chân Thanh Thuần, nhìn khí tức khủng bố trên núi hoang, trong mắt tràn đầy mong đợi.
…
Trong mơ hồ, Đỗ Thiếu Phủ phảng phất như ở trong giấc mộng, đó là một giấc mộng kỳ dị, hắn nhìn thấy một màn bất khả tư nghị.
Đó là một mảnh Lôi Trạch đáng sợ, lôi đình giăng đầy, khí tức đủ để hủy diệt đất trời vạn vật, hủy diệt hết thảy thế gian.
Trong Lôi Trạch, chỉ có hủy diệt, một khi tới gần, liền hôi phi yên diệt, bị phá hủy thành hư vô.
Cũng không biết qua bao lâu, Thần Hồn của Đỗ Thiếu Phủ run lên, cảm thấy có một đoàn Hỏa Viêm tử sắc xuất hiện ở trong Lôi Trạch kia.
Sau đó lại có kim quang lan tràn, cuối cùng có một cây cỏ đáng sợ xuất hiện.
Cây cỏ kia, ở trong Lôi Trạch bị phá hủy, nhưng cuối cùng có một tia Chân Linh bất diệt.
Cuối cùng là Tinh Hà mênh mông xuất hiện, Tinh Hà vung vãi ánh sáng, có thể chống đỡ Lôi Trạch hủy diệt.
Cây cỏ kia từ trong hủy diệt bắt đầu hồi phục, thậm chí có thể hấp thu lực lượng hủy diệt trong Lôi Trạch tẩm bổ mình.
- Hủy diệt chính là tân sinh, hủy diệt, cũng là tân sinh, hình như ta đã hiểu cái gì...
Thần Hồn của Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy cái gì, sau đó trên Lôi Trạch xuất hiện một Tinh Hà mênh mông, ánh sáng chói mắt rơi xuống, hóa thành thương khung.
Trên trời cao, trong mơ hồ, một thân ảnh giống như Trích Tiên xuất hiện, tư thái linh lung, tinh thuần bất nhiễm, giống như một tiên nữ chân chính hàng lâm, không nhiễm khói lửa nhân gian.
- Kỷ...
Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy mình hóa thành một Kim Sí Đại Bàng kinh khủng, có thể nhảy qua Tinh Hà, vỗ cánh xông cửu thiên, đánh nổ từng viên tinh thần, để cho Tinh Hà run rẩy.
...
Trong quan tài, lúc này toàn thân Đỗ Thiếu Phủ không chỉ bao vây quang võng thần dị, còn bao vây từng cỗ Hỏa Viêm tử sắc nóng bỏng.
Trong Hỏa Viêm tử sắc, từng làn khí thể hắc sắc tràn ra, tựa hồ ở dưới quang võng thần dị trấn áp bị thiêu đốt, cuối cùng hóa thành khói sương tiêu tán.
Đó là sát khí đáng sợ ở trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ, lúc trước Đỗ Thiếu Phủ bất chấp vận dụng Tử Kim Thiên Khuyết lưu lại.
Nếu không phải bởi vì sát khí này ở trong người quấy phá, sợ là Đỗ Thiếu Phủ còn có thể chống một đoạn thời gian rất dài.
Mà lúc này nếu sát khí không diệt, sợ là Đỗ Thiếu Phủ muốn sống lại cũng khó khăn.