Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 765: Thiếu nữ doanh doanh.

Chương Trước Chương Tiếp

- Phần phật...

Thủ ấn ngưng kết, trong cơ thể thiếu nữ có quang mang lan tràn ra, sau đó ánh huỳnh quang bao phủ ở trên mộ phần, váy xanh theo gió đêm bay múa, phụ trợ thân thể mềm mại linh lung phập phồng, giống như hoa sen mới nở, tinh thuần không nhiễm bụi bậm, nhưng lại lộ ra ngây ngô mê hoặc.

- Khí tức Bất Tử Thảo, Sinh Cơ Tán, Sinh Cơ Đan, còn có một vài bảo vật, sẽ không kém Bất Tử Thảo, người này đến cùng ăn cái gì a, thật may mắn, một tia sinh cơ cuối cùng giấu ở trong cơ thể còn chưa tiêu tan...

Thiếu nữ một bên kiểm tra, một bên quyệt miệng thì thào nói.

Bỗng dưng, thiếu nữ như cảm thấy cái gì, giống như bị chạm điện lùi về, biến sắc nói:

- Võ Mạch Linh Ấn, nếu có Võ Mạch Linh Ấn, hắn sẽ không dễ dàng chết như thế!

Nói xong, thiếu nữ quay đầu lại nhìn về màn đêm, mở miệng nói:

- Chớ ẩn nấp, sớm biết ngươi ở đây, ra đi.

- Xùy!

Cô gái nói xong, trong đêm tối, không gian xung quanh ba động, một cỗ khói sương từ trong hư không lan tràn ra, cuối cùng ngưng tụ thành thân ảnh một thanh niên.

Thanh niên này thoạt nhìn chừng 20 tuổi, thân ảnh hư ảo, hình thể rất gầy, cực kỳ gầy, như da bọc xương.

Lông mi đảo bát tự, mắt tam giác, thậm chí còn lộ ra ánh mắt hèn mọn.

Đối với người xa lạ mà nói, quả thực chỉ có thể dùng cực kỳ hèn mọn mới có thể hoàn mỹ hình dung thanh niên.

- Thân thể Nguyên Thần, ngươi là ai, lớn lên thật bỉ ổi.

Thiếu nữ nhìn thanh niên hư ảo, không khách khí nói, khí chất hèn mọn kia, để cho nàng có chút tò mò, không khỏi quan sát.

- Ta là đại ca của tiểu tử kia, Chân Thanh Thuần.

Hư ảnh của Chân Thanh Thuần xuất hiện, nhìn cô gái kia, khuôn mặt mang chút nghi ngờ mỉm cười nói:

- Lai lịch của ngươi tựa hồ rất bất phàm, ngươi tới cứu đệ đệ ta?

Chỉ là Chân Thanh Thuần không cười còn tốt, nụ cười này ra, trên mặt hèn mọn quả thực còn khó coi hơn khóc.

Nhìn Chân Thanh Thuần cười, thiếu nữ giật nảy mình, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, như gặp phải quái thúc thúc.

Thiếu nữ nhíu mày nhìn Chân Thanh Thuần, hoài nghi nói:

- Chân Thanh Thuần, ngươi mới không thanh thuần, lớn lên bỉ ổi như vậy, mặc dù tên kia không tốt đi nơi nào, bất quá so với ngươi lại tốt hơn nhiều lắm, tuy bộ dáng của ngươi trẻ tuổi, nhưng khí tức trên người không trẻ, sao lại thành đại ca của hắn?

- Ta là đại ca kết bái của hắn, ngươi đến cùng là ai, sao ngươi biết trong cơ thể hắn có Võ Mạch Linh Ấn?

Chân Thanh Thuần nhìn thiếu nữ, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, nói thêm một câu:

- Kỳ thực chờ ta khôi phục, sẽ rất đẹp trai.

- Ta sao...

Thiếu nữ vểnh miệng, hai mắt linh huy ba động, tựa như tinh thần, sau đó nói với Chân Thanh Thuần:

- Ta là Doanh Doanh, người khác đều gọi ta là Thánh Cô, ngươi cũng có thể gọi ta Thánh Cô.

- Thánh Cô...

Chân Thanh Thuần cau mày, cảm giác mình bị chiếm tiện nghi, không khỏi trừng thiếu nữ một cái, hỏi dò:

- Vậy ngươi họ gì?

- Ta họ gì cũng được, tên gì cũng được, ngươi có thể gọi ta Nhậm Doanh Doanh.

Thiếu nữ tự xưng Doanh Doanh nói, tựa hồ là biết rất nhiều chuyện, nói với Chân Thanh Thuần:

- Vừa rồi ta kiểm tra qua, Võ Mạch Linh Ấn trong cơ thể hắn đã phát ra tác dụng, hắn mất tim, sự tình này cực kỳ phiền phức, coi như Võ Mạch Linh Ấn trên người hắn kích hoạt, cũng chỉ có thể bảo vệ một tia sinh cơ bất diệt, muốn triệt để khôi phục, sợ là rất khó.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Chân Thanh Thuần nghi hoặc, hắn có thể biết thiếu nữ trước mắt lai lịch rất lớn, nhưng không biết đối phương là ai.

- Ta vừa rồi đã nói, ta là Thánh Cô, ngươi không muốn, gọi ta Nhậm Doanh Doanh thì tốt rồi.

Thiếu nữ Doanh Doanh cười, sau đó nhìn Chân Thanh Thuần, nghiêm túc nói:

- Làm hết sức mình nghe thiên mệnh, ta muốn giúp người này một tay, ngươi hộ pháp giúp ta, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần, ta cũng không muốn bất luận kẻ nào biết ta tồn tại, được không?

Chân Thanh Thuần nhìn thiếu nữ trước mắt, quan sát một lúc, mới gật đầu nói:

- Ta bảo chứng không có bất luận kẻ nào có thể tới quấy rối ngươi, nhưng Võ Mạch Linh Ấn trong cơ thể hắn rất không ổn định, ngươi cẩn thận một chút.

Nhậm Doanh Doanh gật đầu nói:

- Được, ta biết rồi.

Chân Thanh Thuần rời đi, cũng không bao lâu, không gian bốn phía núi hoang đột nhiên rung động, làm cho cả Thạch Thành run lên, một Phù Trận to lớn bao phủ núi hoang ở trong đó.

- Thành dân Thạch Thành không cần khẩn trương, Đại Bằng Hoàng ngã xuống, bọn ta thay Đại Bằng Hoàng túc trực bên linh cữu trăm ngày!

Trong đêm tối, có thanh âm truyền ra, bình phục Thạch Thành kinh ngạc.

- Đại Bằng Hoàng đi bình an!

Trong đêm tối, lần thứ hai gợi lên không ít người bi thương.

- Túc trực bên linh cữu!

Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương… nhảy ra, xuất hiện ở bốn phía núi hoang, thay Đại Bằng Hoàng túc trực bên linh cữu.

Phù Trận che đậy hết thảy, ai cũng không thể thấy bên trong.

Trước mộ bia, thiếu nữ Nhậm Doanh Doanh khẽ ngẩng đầu, nhìn vòm trời rực rỡ, thì thào nói:

- Xú lão đầu, ta muốn cứu người này, ngươi sẽ không trách ta chứ, người này không có phong độ, còn vô lễ dã man, gia tộc kia thật ngu ngốc, nhưng đối với ngươi mà nói, hắn chung quy không nên chết.

Nói xong, đầu ngón tay của thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của mình, gương mặt ửng đỏ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, tăng thêm vài phần đáng yêu, thì thào nói:

- Huống chi người này còn chiếm tiện nghi của ta, ta phải tìm cơ hội đòi lại, đúng không.

Nói xong, khí tức của Nhậm Doanh Doanh bắt đầu biến hóa, y phục trên người phiêu phiêu, từng cỗ phù văn thần bí lan tràn ra, mang một loại thánh khiết siêu phàm thoát tục, làm cho tâm thần người nhộn nhạo.

- Làm hết sức mình nghe thiên mệnh.

Doanh Doanh thì thào nói, trên khuôn mặt tinh xảo, hai mắt sáng ngời, bắt đầu hiện lên tia sáng kỳ dị, như tinh không rực rỡ chói mắt.

- Xì xì xì...

Hào quang phun trào, Nhậm Doanh Doanh giương cổ tay trắng lên, thủ ấn ngưng kết biến ảo, có phù văn phun trào, mang một loại khí tức bao la phóng lên trời.

- Oanh...

Trong sát na này, không gian xung quanh ầm ầm run lên.

Từng cỗ khí tức thần dị từ trong thân thể mềm mại của Doanh Doanh bắn ra, câu thông thiên địa, càn quét trời cao.

Phù văn phun trào bao phủ núi hoang, như tụ tập linh khí của vùng thế giới này.

Thời khắc này, cả Thạch Thành run rẩy.

Trong hào quang chói mắt, Nhậm Doanh Doanh đứng ở trước bia mộ, hào quang như tinh thần xoay tròn, quang huy siêu phàm thoát tục ba động, giống như nữ thần, y phục nhẹ nhàng, cao quý kiêu ngạo.

- Bằng vào tinh huyết của ta, mở Tinh Thần Chi Lực!

Nhậm Doanh Doanh khẽ kêu, hai mắt phun trào phù văn, bỗng dưng, trong miệng phun ra tinh huyết, rơi vào lòng bàn tay.

Tinh huyết tựa như tinh thần trong bầu trời đêm, phù văn bao quanh, cuối cùng bị thủ ấn ngưng kết, mang một loại khí tức phô thiên cái địa lan tràn, hóa thành một đạo quang tiễn, xông lên tận chín tầng trời.

Ầm ầm!

Trong sát na này, cả Thạch Thành kinh lôi vang vọng, trên bầu trời, đột nhiên vang vọng kinh lôi.

Sau đó trên bầu trời vật đổi sao dời, có tinh thần xoay tròn, giống như muốn từ trên cửu thiên hạ xuống.

Khí tức bao la kia, giống như muốn áp nổ cả Thạch Thành!

Thời gian ngắn, từng viên tinh thần xuất hiện ở tầng trời thấp, có thể ở đỉnh núi đưa tay là có thể chạm tới.

Một màn chấn động này khiến người ta ngây dại, hô hấp đình trệ!

- Chuyện gì xảy ra!

- Mộ địa của Đại Bằng Hoàng truyền ra động tĩnh!

- Lẽ nào Đại Bằng Hoàng muốn khởi tử hoàn sinh sao!

Cả Thạch Thành chấn kinh, mọi người lao ra, đầy mặt khiếp sợ, ba động đáng sợ kia, là từ mộ địa của Đại Bằng Hoàng truyền tới.

- Trời ạ, đó là tinh thần, tại rơi lại rơi xuống!

Khiếp sợ không ngừng, có người thấy trên trời có tinh thần rơi xuống.

Vô số ngôi sao hiện lên ở tầng trời thấp, đều rơi vào không gian trên mộ địa của Đại Bằng Hoàng.

Thủ ấn của Nhậm Doanh Doanh còn đang ngưng kết, thân thể mềm mại ba động, phù văn quanh quẩn, vô cùng mênh mông.

Thời khắc này, Nhậm Doanh Doanh cùng các tinh thần dắt dẫn lẫn nhau, như có một loại liên hệ vô hình, huyền ảo khó lường không nói ra được.

- Thất Tinh Ngưng Tâm Ấn!

Thanh âm khẽ kêu truyền ra, kèm theo một cỗ khí tức cổ xưa lan tràn, khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Nhậm Doanh Doanh, như bão táp đột nhiên khuếch tán.

- Phần phật.

Trong thân thể mềm mại của Nhậm Doanh Doanh, phù văn phô thiên nở rộ, như trong tinh không có vô số ngôi sao đang xoay tròn.

Xung quanh có cơn bão năng lượng khuếch tán càn quét, giống như kinh đào hải lãng.

Uy thế kinh khủng, kích đãng trời cao!

Cả Thạch Thành xa xa vây xem, huyền khí cũng theo đó đọng lại, Linh Hồn run rẩy, có cảm giác bị áp bạo, căn bản là không có cách chống đỡ.

- Không thể chống đỡ, muốn nằm rạp trên mặt đất!

- Không chống đỡ được rồi, không dám nhìn thẳng!

- Uy áp thật mạnh, ta muốn phủ phục!

Trong Thạch Thành, thanh âm chấn kinh không ngừng phập phồng.

Cả thành nằm rạp trên mặt đất, tinh thần uy áp đáng sợ kia, khiến người ta căn bản là không có cách đối kháng.

Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Đan Vu Tu… cũng phủ phục, ngay cả bọn họ cũng không thể chống đỡ.

Ầm ầm...

Kinh lôi nổ liên tiếp bảy tiếng, bảy viên tinh thần to lớn phù không, trong lúc mơ hồ tương liên, cực kỳ chói mắt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)