Nữ tử này hai hàng lông mày cong cong, sắc mặt như bạch ngọc, mặt như triêu hoa, xinh đẹp tuyệt trần, ở dưới vô số ánh mắt nhìn soi mói, từ từ run rẩy đến trước bia mộ.
Nước mắt nàng chảy đầy mặt, xẹt qua gò má rơi xuống.
- Thiếu Phủ huynh đệ, đều là ta không tốt, lần trước ta nên cưỡng ép mang ngươi về, như vậy có lẽ ngươi sẽ không xuất hiện chuyện này.
Thanh niên cũng rơi lệ tự trách, song quyền nắm chặt.
Nhìn cô gái cùng thanh niên kia, không có ai biết bọn họ là người nào.
Nhưng mọi người cũng không khó đoán, lai lịch của hai người trẻ tuổi này tuyệt đối không đơn giản, bọn họ không phải người bình thường.
Ước chừng sau một lát, nữ tử mới lau nước mắt, nhìn người Đỗ gia và đám người Vạn Lý, Âu Dương Sảng, Mộ Dung U Nhược, Trấn Bắc Vương, Huyền Giao Vương… ở hai bên bia mộ, khom lưng ra hiệu, nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi chư vị, là ai xuất thủ làm hắn bị thương nặng?
- Chúng ta cũng không biết, hắn cái gì cũng không chịu nói.
Mộ Dung U Nhược nhìn nữ tử trả lời.
- Nếu sau này chư vị biết được, xin nói cho ta biết, đa tạ.
Nữ tử nhìn mọi người nói, hốc mắt lại chảy ra nhiệt lệ.
- Không biết cô nương là ai, tới từ phương nào, cùng Tam đệ ta quan hệ như thế nào?
Đỗ Tiểu Mạn hỏi, hơi nghi hoặc một chút.
- Ta là Chu Tuyết, bạn của Thiếu Phủ.
Nữ tử nhẹ giọng nói với Đỗ Tiểu Mạn.
- Chúng ta là bằng hữu của Thiếu Phủ huynh đệ, đệ tử Huyền Phù Môn!
Nam tử nói, nói xong liền cùng nữ tử xinh đẹp tuyệt trần thả người bay lên bảo thuyền rời đi.
- Trời ạ, dĩ nhiên là người của Huyền Phù Môn, Huyền Phù Môn cũng có đệ tử đích thân đến.
Ở đây có người kinh ngạc, Huyền Phù Môn, là một quái vật lớn, sẽ không kém Đại Luân Giáo cùng Cổ Thiên Tông, đó là thế lực đáng sợ sừng sững trên Trung Châu.
Mà bây giờ, trong tang lễ, đệ tử Huyền Phù Môn cũng tới, đủ thấy trước kia Đỗ Thiếu Phủ cùng đệ tử Huyền Phù Môn giao tình rất thâm hậu.
- Trung Châu Đái gia Bôn Lôi Vương đến!
- Trung Châu Hạ gia Đoạn Hồn Vương đến!
- Minh Dương Đế Quốc Hữu Quốc Vương đến!
- Trung Châu Thiên Minh Tông Dạ Tinh Vương đến!
- ...
Không bao lâu, lần thứ hai có rất nhiều cường giả đến đây, bọn họ đều là Vương giả của Trung Châu, cường giả từ Thiên Vũ Học Viện đi ra.
Lúc này đây Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Trấn Đông Vương… ở chung quanh nghĩ biện pháp tìm cách cứu trị, thông tri bọn họ, nên bọn họ tự mình tới.
- Đồ Linh Đế Quốc Tiêu Minh Vương đến!
Một cường giả toàn thân bao phủ hào quang hàng lâm, hắn là cường giả số một số hai của Đồ Linh Đế Quốc, danh chấn Đế Quốc gần trăm năm, hắn đã từng là đệ tử của Thiên Vũ Học Viện!
- Hài tử, ta nghe nói qua sự tình của ngươi, những lão nhân chúng ta vô lực cứu ngươi, bất lực trùng kiến Thiên Vũ Học Viện, vốn đang chờ ngươi trùng kiến Thiên Vũ Học Viện của chúng ta, tại sao ngươi có thể đi trước chứ!
Tiêu Minh Vương đến, thần sắc cảm thán, trong lòng bi thống, sau đó cùng Trấn Nam Vương, Trấn Đông Vương… đứng chung một chỗ.
- Thật nhiều cường giả!
Cư dân trong Thạch Thành bi thống khiếp sợ, nhiều cường giả như vậy đến Thạch Thành thương tiếc, đều là cường giả thành danh vài chục năm thậm chí trăm năm trở lên, sớm đã là Vương giả một quốc gia, hoặc chúa tể một phương, danh chấn bốn phương!
Đội hình này, coi như là Quân Hoàng một quốc gia băng hà cũng sẽ không có.
- Sưu sưu!
Vô thanh vô tức, trên núi hoang đột nhiên có hai bóng người hạ xuống.
Theo hai bóng người này xuất hiện, trong vô hình, không gian đều như muốn đọng lại.
Tới chính là một già một trẻ, một nam một nữ.
Lão giả khoảng thất tuần, tóc trắng phiêu phiêu, thân hình thanh gầy, mặc làm bào, sau vai đeo cổ kiếm, tiên phong đạo cốt, khí chất bất phàm, giống như Tiên Nhân lâm thế, khiến người ta nghiêm nghị kính nể.
Nữ tử khoảng 18 - 19 tuổi, rung động lòng người.
- Sư phụ, đệ tử vô dụng, tiểu sư đệ... Tiểu sư đệ đi rồi...
Nhìn thấy lão giả, Vạn Lý tiến lên quỳ xuống, mắt đỏ ướt át, rất là tự trách.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi hỗn đản này, tại sao ngươi không đợi ta, ta nói rồi, không cho phép ngươi chết!
Nữ tử khẽ kêu, thân thể mềm mại rơi vào trên mộ phần, hai tay ngọc trắng tinh, thủ trạc va chạm, phát ra thanh âm dễ nghe.
- Ta không cho ngươi chết, ngươi sống lại cho ta, ta mang về lá Bất Tử Thảo, ngươi nhất định có cơ hội sống, tại sao ngươi không chờ ta trở lại, ta còn không có đánh bại ngươi, ta còn không có báo thù, không cho phép ngươi chết!
Nữ tử khẽ kêu, thủ ấn ngưng kết, trong tay xuất hiện một lá cây dài nhỏ, phù văn phun trào, hóa thành một gốc cây hư ảo hình cỏ.
Vật kia óng ánh sáng long lanh, cây cỏ hình nấm, mang một cỗ uy áp đáng sợ hàng lâm Thạch Thành.
Ầm ầm!
Theo vật này xuất hiện, cả thành run rẩy, ngay cả Mạch Hồn trong cơ thể vô số Vương giả cũng rung động, vô cớ sợ hãi.
- Ta không muốn ngươi chết, không được chết!
Tư Mã Mộc Hàm phất tay, một chiếc lá mang theo phù văn rậm rạp lướt vào trong mộ.
Vùng thế giới này rung động, sau đó không gian có sinh cơ cuồn cuộn kéo đến, toàn bộ vây ở trên mộ phần.
- Bất Tử Thảo, vừa rồi nàng nói là Bất Tử Thảo sao!
- Đó là bảo vật a!
Bốn phía bộc phát ra rung động, chỉ là kết quả cuối cùng, cũng không có để mọi người thấy hi vọng.
Lá Bất Tử Thảo đi vào mộ phần, mang đến sinh cơ dào dạt, nhưng chỉ sau một lát, sinh cơ không thể hấp thu, từ từ tán đi.
Tư Mã Mộc Hàm tiếp tục thi pháp, dài đến ba ngày, sắc mặt trắng bệch, trên đôi môi tràn ra vết máu, trên mộ phần vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
- Hắn đã rời đi, người không tim, sinh cơ đã không còn, coi như lại có chí bảo, cũng không làm nên chuyện gì.
Y Vô Mệnh đau đớn, đoạn thời gian này, cũng giống như đám người Trấn Bắc Vương, như già đi mười tuổi.
Từng cường giả đến Thạch Thành bắt đầu rời đi, mọi người về mặt tình cảm không muốn tin tưởng sự thực thanh niên kia đã rời đi, nhưng trong lòng đều rõ ràng, hắn đi, đã đi, không thể xoay chuyển trời đất rồi.
Trời ghen tỵ anh tài, thanh niên tài hoa như vậy, nhưng tráng niên mất sớm, Thiên Đạo bất công.
Cả năm ngày, Cổ Thanh Dương trưởng lão một mực yên lặng đứng ở bên mộ, không nói một lời.
- Thiếu Phủ, vi sư vô dụng, cứu không được con!
Sau năm ngày, Cổ Thanh Dương trưởng lão nước mắt lưng tròng, khóc như tiểu hài tử.
Cổ Thanh Dương trưởng lão khóc than, khí chất tiên phong đạo cốt hoàn toàn không có, đặc biệt hai cái răng cửa trong miệng nhô ra, giống như răng thỏ, lúc khóc còn phun nước bọt, khiến người ta dỡ khóc dỡ cười.
Nhưng mọi người đều có thể cảm giác được, lúc này Cổ Thanh Dương trưởng lão rất bi thống, đau thấu tim gan.
Ngày thứ sáu, Cổ Thanh Dương trưởng lão cùng Tư Mã Mộc Hàm, Vạn Lý rời đi trở về Cổ Thiên Tông.
Cường giả khắp nơi đến đây, đã rời đi không sai biệt lắm.
Thời gian từ từ trôi qua, Hắc Ám Sâm Lâm cùng Thạch Thành khai quốc, danh Hoang Quốc, Đỗ Thiếu Phủ là khai quốc Đại Bằng Hoàng, tin tức này cũng đã truyền khắp Thạch Long Đế Quốc cùng bốn phía.
Thạch Long Đế Quốc, Hoàng Cung, Kim Long Điện.
- Hoang Quốc, khai quốc Đại Bằng Hoàng, bọn họ lòng mang bất mãn, ai...
Trong Kim Long Điện có thanh âm truyền ra:
- Huyền Phù Môn, Cổ Thiên Tông, Ngân Hoa bà bà, Trung Châu chúng Vương, nếu hắn không ngã xuống, kia sẽ đáng sợ đến bực nào... May mắn, may mắn...
...
Dãy núi trùng điệp, thành lớn liên tục, như một Viễn Cổ Cự Long uốn lượn xoay quanh.
Mặt trời chiều ngã về tây, tàn dương như huyết.
Trên đỉnh núi, hồng y nữ tử yên tĩnh mà đứng, tư thái cao gầy, dung nhan động nhân.
- Có một số việc, chỉ có thể chôn dấu ở sâu trong nội tâm, như vậy cũng tốt, có thể làm cho ta triệt để bình tĩnh lại, thiên ý như vậy, chúng ta cuối cùng là vô duyên.
Nữ tử cau mày, mắt nhìn mặt trời chiều ngã về tây, hai mắt có chút ướt át, lập tức giơ tay lên lau nước mắt, thì thào nói:
- Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi báo thù!
Nói xong, bàn chân nữ tử điểm nhẹ, bóng hình xinh đẹp lướt đi.
.....
Thần Dũng Vương Đỗ Thiếu Phủ ngã xuống, Hoang Quốc khai quốc, gây nên không ít động tĩnh, nghị luận ầm ĩ.
Nhưng loại nghị luận, luôn có lúc an tĩnh lại.
Đỗ Thiếu Phủ đã từ trần nửa tháng, còn có người đang đợi kỳ tích phát sinh, nhưng kỳ tích lại không có xảy ra.
- Đứa nhỏ ngốc, thực sự đi như vậy sao?
Ngoài Đỗ gia, không ít lão nhân cùng cô thẩm nhìn núi hoang ngây dại.
Nhớ lúc đầu, có một thiếu gia ngu si thường xuyên ở trước tấm bia đá trên núi hoang, đứng chính là ba ngày ba đêm, thậm chí thời gian dài hơn.
Bọn họ hi vọng, có thể nhìn thấy đứa nhỏ ngốc kia xuất hiện lần nữa.
Nhưng bây giờ, nơi đó lại thêm một mộ phần, Âm Dương xa cách.
- Đỗ gia ta thật vất vả mới ra một thiên tài tuyệt đỉnh, tại sao ngươi có thể tráng niên mất sớm, hài tử, khi đó ngươi cho chúng ta một kỳ tích, lại cho chúng ta một kỳ tích đi.
Có lão nhân rưng rưng, hy vọng có thể phát sinh kỳ tích.
Lại là một ngày mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm từ từ đi đến, từng viên tinh thần chi chít khảm nạm ở trên trời, điểm điểm mông lung vung vãi, sao sáng trăng mờ.
- Xùy...
Trời tối người tĩnh, đột nhiên, trên núi hoang, một bóng người xinh đẹp vô thanh vô tức xuất hiện, giống như quỷ mị.
Đó là một thiếu nữ khoảng 17 - 18 tuổi, sợi tóc theo gió tung bay, tăng thêm vài phần mê người, mặc váy xanh, eo thon nhỏ nhắn, phác thảo đường cong mạn diệu.
Sợ là lúc này có nữ nhân tuyệt sắc đứng ở trước mặt, cũng sẽ lập tức ảm đạm phai mờ, thiếu nữ này giống như Trích Tiên hàng lâm, không nhiễm khói lửa nhân gian.
Thiếu nữ nhìn tinh không xán lạn, lông mày cong cong, đôi mắt chuyển động sáng ngời.
Sau đó nhìn bia mộ, thiếu nữ thì thào nói:
- Không nên a, người này không thể dễ dàng chết như thế.