Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 763: Hoàng đế khai quốc.

Chương Trước Chương Tiếp

Đỗ Thiếu Phủ sững sờ, kém chút phun ra ngoài, chỉ có thể cười khổ, nhìn Âu Dương Sảng nói:

- Ngươi nghĩ thật hay, đừng có ám ta.

- Hỗn đản, ngươi nói cái gì...

Âu Dương Sảng nhất thời chửi ầm lên, sớm đã không bận tâm hình tượng.

- Thiếu Phủ, ngươi làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ.

Sau đó sắc mặt của Âu Dương Sảng đại biến, tiếng mắng còn chưa kết thúc, nàng liền phát hiện thân thể của Đỗ Thiếu Phủ mềm nhũn, hai mắt khép lại, nhất thời tiến lên ôm Đỗ Thiếu Phủ ở trong ngực.

- Không...

- Thiếu Phủ, không được nhắm mắt, không nên rời đi.

- Tam thiếu...

Trong phòng, mọi người xông lên phía trước, thanh âm rên rỉ.

Ngoài phòng, mọi người vọt vào, từng cái thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt rơi lệ.

- Tránh ra, đều tránh ra cho ta.

Trong ngực Đỗ Thiếu Phủ truyền ra tiếng hét lớn, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trong ngực Đỗ Thiếu Phủ có Tiểu Tháp xuất hiện.

Nguyên Thần của Chân Thanh Thuần lần đầu tiên bộc lộ ở trước mắt mọi người, để không ít ánh mắt khiếp sợ, Vạn Lý, Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương… cũng không ngoại lệ.

Thân ảnh của Chân Thanh Thuần xuất hiện, cẩn thận kiểm tra Đỗ Thiếu Phủ.

- Thanh Thuần ca, Thiếu Phủ thế nào?

Đỗ Tiểu Mạn tiến lên hỏi.

- Sinh cơ toàn bộ tiêu hao, vô lực duy trì, hắn đi rồi.

Chân Thanh Thuần đứng dậy, hai mắt ướt át, hiện lên quang huy phù văn, khẽ lắc đầu sau đó ngẩng đầu, thanh âm kèm theo hàn ý nói:

- Gia tộc kia, các ngươi chờ ta, mặc kệ các ngươi là ai, đời này của ta, sẽ cùng các ngươi không chết không thôi!

Nghe vậy, thân thể của mọi người không khỏi run lên, có người như muốn tê liệt ngã xuống đất.

- Thiếu Phủ!

- Tam đệ!

Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn rơi lệ, cực kỳ bi thương.

- Thiếu Phủ, hài tử của ta, sao ngươi lại đi như thế!

Các cô thẩm thống khổ, nước mắt mơ hồ, tim như bị đao cắt.

- Ngươi thực đi như thế sao, ngươi thực nhẫn tâm ly khai mọi người sao, ngươi tỉnh lại đi!

Âu Dương Sảng ôm Đỗ Thiếu Phủ, dựa vào trên mặt đất, thân thể mềm mại run rẩy, hai mắt mơ hồ.

- Hội trưởng!

- Điện chủ!

Trong Đỗ gia, người Thiên Hạ Hội cùng Thiên Thú Điện quỳ một chân trên đất, cung tiễn Hội trưởng Điện chủ rời đi.

- Phó thành chủ!

Một lát sau, cả Thạch Thành rên rỉ.

Có phụ nữ và trẻ em khóc, bi thống không hiểu!

Có lão nhân rơi lệ, có thanh niên sầu não!

Tiếng khóc, tiếng bi thống, tiếng la… các loại thanh âm đan vào một chỗ, hội tụ thành một khúc ai ca khiến người ta rơi lệ.

Suốt cả đêm, Đỗ gia và toàn bộ Thạch Thành tràn ngập trong đau đớn vô hạn.

Không ít cô thẩm khóc ngất, nhưng Đỗ Thiếu Phủ đã chết, sinh cơ hao hết, an tường rời đi.

Hôm sau, ánh dương dâng lên, trên núi hoang nhiều hơn một mộ phần, trên mộ bia viết Thiên Hạ Minh Minh chủ Đỗ Thiếu Phủ.

Mộ Bia hướng về phía ánh dương, đó là yêu cầu của Đỗ Thiếu Phủ lúc sống, bởi vì đó là phương hướng lúc trước mỗi ngày lão cha Tửu Quỷ đều ngưỡng vọng.

- Phó thành chủ!

Cả Thạch Thành đều tới cúng tế, không khỏi hàm chứa nhiệt lệ, có người khóc không thành tiếng.

- Nếu như Tam đệ có thể được Hoàng Cung Long Khí của Thạch Long Đế Quốc, có lẽ còn có thể chống một đoạn thời gian, chờ Mộc Hàm tiểu thư tìm được biện pháp trở về, đáng tiếc...

Đỗ Tiểu Mạn khóc rống, thân thể suy yếu.

- Thạch Long Đế Quốc, khinh người quá đáng, ta không thể nhẫn!

Đỗ Vân Long tiến lên, đứng ở trước mộ phần của Đỗ Thiếu Phủ, mắt nhìn đám người Dược Hoàng Y Vô Mệnh, Ưng Vương La Đao, Mục Gia Bảo bảo chủ Mục Minh Thanh, Vạn Vân Các Các chủ Vạn Tam Bàn, còn có Ngân Dực Ma Điêu, Phách Ngao, Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Viêm Lý Vương, Tuyệt Kiếm Vương nói:

- Chư vị, ta lấy Thiên Hạ Hội Phó hội trưởng đề nghị, từ nay về sau, Hắc Ám Sâm Lâm lập quốc, triệt để không còn quan hệ với Thạch Long Đế Quốc!

- Ủng hộ lập quốc!

- Lập quốc đi!

Nghe vậy, mọi người trầm mặc một chút, sau đó Mục Minh Thanh, Vạn Tam Bàn, Ngân Dực Ma Điêu, Hoa Phồn Không, Kim Điêu Vương… nhao nhao nhấc tay ra hiệu, muốn lập quốc.

- Lập quốc liền lập quốc, hắn là Hoàng đế khai quốc!

Lúc này, một thanh âm già nua nhẹ nhàng truyền ra.

Theo thanh âm già nua kia truyền ra, trên bầu trời, vô thanh vô tức, giống như có ánh sáng minh nguyệt hàng lâm.

Một quang đoàn chói mắt như Hạo Nguyệt trôi nổi trên bầu trời, tia sáng chói mắt chiếu rọi Thạch Thành.

- Vũ Hoàng cảnh đỉnh phong!

Vạn Lý cùng Dược Hoàng Y Vô Mệnh, Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Trấn Đông Vương… đã sớm tới quan sát trên không, khí tức kia lan tràn, bọn họ có thể cảm giác được người tới đáng sợ.

- Ngân Hoa bà bà, Ngân Hoa bà bà tới rồi.

Y Vô Mệnh, Mục Minh Thanh, Vạn Tam Bàn… nhận ra người tới chính là Ngân Hoa bà bà, cường giả thủ hộ Hắc Ám Sâm Lâm, nàng đồng ý Hắc Ám Sâm Lâm khai quốc.

- Ai... Trời ghen tỵ anh tài!

Quang mang trôi nổi, trong lúc mơ hồ, có một thân ảnh già nua như ẩn như hiện xuất hiện ở trong quang đoàn, thì thào thở dài một lát, sau đó rời đi, bốn phía quang mang tiêu thất, hết thảy khôi phục nguyên dạng.

- Ta đại biểu Thạch Thành, nguyện ý ủng hộ lập quốc, từ nay về sau Thạch Thành cùng Thạch Long Đế Quốc không còn quan hệ!

Diệp Bảo Lâm tiến lên, hắn đại biểu Thạch Thành, muốn Đỗ gia lập quốc.

- Lập quốc!

- Lập quốc, lập quốc!

- ...

Bốn phía thanh âm lập quốc vang vọng không dứt, tiếng gầm xông thẳng lên trời.

- Y lão, ngươi nói đi.

Đỗ Vân Long nhìn Dược Hoàng Y Vô Mệnh hỏi, lấy quan hệ của Dược Hoàng Y Vô Mệnh cùng Tam đệ, còn có tu vi thực lực bây giờ, cùng với địa vị ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, Đỗ Vân Long hy vọng có thể đạt được Dược Hoàng Y Vô Mệnh ủng hộ.

Sắc mặt của Dược Hoàng Y Vô Mệnh khẽ động, ánh mắt nhìn về Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Trấn Đông Vương… bọn họ đều là lão Vương gia của Thạch Long Đế Quốc.

- Chúng ta tới nơi này, chỉ là vì vấn an Thiếu Phủ, tuy chúng ta là Vương gia của Thạch Long Đế Quốc, nhưng chúng ta cũng là thân nhân của Thiếu Phủ, không cần cố kỵ chúng ta, đến lúc đó Trình gia không tìm chúng ta phiền phức đâu.

Trấn Bắc Vương nói, gương mặt vốn nhìn già nua, lúc này như già thêm 20 tuổi.

- Hắc Ám Sâm Lâm, Thạch Thành lập quốc.

Dược Hoàng Y Vô Mệnh suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Đỗ Vân Long khẽ gật đầu.

- Hắc Ám Sâm Lâm, Thạch Thành, thân ở Man Thú Sơn Mạch, hôm nay lập quốc, xưng là Hoang Quốc, định đô Thạch Thành, phụ đô Loạn Yêu Thành, Hoàng đế khai quốc Đỗ Thiếu Phủ, Tam đệ ta lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng, gọi Khai quốc Đại Bằng Hoàng !

Tiếng gầm của Đỗ Vân Long càn quét, vang tận mây xanh, chiến đao trong tay khắc chữ Hoang Quốc khai quốc Đại Bằng Hoàng chi mộ.

- Hoang Quốc, Đại Bằng Hoàng!

- Đại Bằng Hoàng!

Bốn phía tiếng gầm vang vọng, Thạch Thành sôi trào, xông thẳng lên trời!

- Đứa nhỏ này không dễ dàng, từ nhỏ không có mẫu thân, mang danh kẻ ngu si, một mình đi ra Thạch Thành đến Thiên Vũ Học Viện, xông Thạch Long Đế Quốc Long Thành, dọc theo đường đi không biết trải qua bao nhiêu nguy cơ, về sau thành tựu Thạch Long Đế Quốc Thần Dũng Vương, trở thành Thiên Hạ Minh Minh chủ, đi ra Trung Châu, tiến nhập Cổ Thiên Tông, 18 tuổi đã có thể đối kháng Vũ Hoàng, sau khi chết còn có thể khai quốc, thật là trời ghen tỵ anh tài.

Hiện trường, có lão nhân cảm thán thiếu niên kia vận mệnh nhiều đau khổ mà rơi lệ, bi thương không ngớt.

...

- Cái gì, Thần Dũng Vương thực sự bỏ mình?

- Thạch Thành, Hắc Ám Sâm Lâm khai quốc, Thần Dũng Vương thành khai quốc Đại Bằng Hoàng?

Tin tức Đỗ Thiếu Phủ vẫn lạc truyền khắp cả Thạch Long Đế Quốc, cộng thêm Hoang Quốc mở cương thổ, vô số người khiếp sợ, vô số người bi thương.

- Chí Minh Hầu đến đây cúng tế!

- Tề Dự Hầu đến đây cúng tế!

- ...

Vô số chư hầu nghe hỏi, nhao nhao đến đây cúng tế.

- Thạch Long Đế Quốc Nhị công chúa đến!

Thạch Long Đế Quốc Nhị công chúa Trình Diễm tới, tự mình cúng tế Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt gợn sóng ba động, cực kỳ bi thương, nhìn ra được nàng rất chân tình.

Trình Diễm không có ở lâu, nhìn mọi người Đỗ gia tạ lỗi cùng an ủi, sau đó rời Thạch Thành.

Trình Diễm không khó cảm giác được ở Thạch Thành, thân phận Thạch Long Đế Quốc Nhị công chúa của nàng không được hoan nghênh, miễn cho ảnh hưởng mọi người, chỉ có thể rời đi trước.

Ầm ầm...

Đột nhiên, trên không trung Thạch Thành, có khí tức đáng sợ cuốn tới, có quái vật lớn xuất hiện ở trên không, khí tức làm cho cả Thạch Thành rung động, đám người Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Huyền Giao Vương… cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Đó là một chiếc bảo thuyền to lớn, cả người lóe ra phù văn, có thể ngự không, tốc độ vô cùng nhanh, khí tức khủng bố, như một Hung Thú khổng lồ hàng lâm ở trên Thạch Thành.

- Địa Phù Bảo Thuyền, sao bọn họ cũng tới!

Vạn Lý nhìn trên không, sắc mặt có chút nghi hoặc.

- Sưu sưu!

Mọi người ngẩng đầu quan sát, trên thuyền xuất hiện không ít thân ảnh, từng cỗ khí tức cường hãn lan tràn, nhưng cuối cùng chỉ có hai bóng người trực tiếp nhảy xuống.

Thân ảnh nhảy xuống một nam một nữ, đều vô cùng trẻ tuổi.

Nam tử thân hình cao ngất, mặc trường bào lam sắc, khí chất không tầm thường.

Nữ tử thân ảnh thon dài, mặc quần dài, ước chừng 20 tuổi, toàn thân lộ vẻ thanh tú, hai mắt phát sáng.

Theo nàng xuất hiện, không gian bốn phía run rẩy kịch liệt, một cỗ khí tức làm cho tâm thần người rung động lan tràn ra.

Ánh mắt thanh niên cùng cô gái chăm chú nhìn mộ bia.

Nhìn tên trên mộ bia, thân thể nữ tử kém chút ngã xuống, trong mắt có nước mắt chảy ra.

- Tại sao ngươi có thể như vậy, ta nên sớm tới tìm ngươi, sẽ không đến mức ngay cả lần cuối cũng không nhìn thấy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)