Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 762: Đến nơi đến chốn.

Chương Trước Chương Tiếp

- Lão đại, ngươi nhất định không có việc gì!

Hác Phán không nỡ, nước mắt chảy ra.

- Thiếu Phủ, này là trọng bảo Sinh Cơ Tán của tông môn, ngươi mau dùng đi.

Trước khi đi, Tư Mã Đạp Tinh giao cho Đỗ Thiếu Phủ một cái bình ngọc.

Sinh Cơ Tán, đó là trọng bảo của Cổ Thiên Tông, đồn đãi coi như người chết cũng có thể cứu sống, giá trị không thể đánh giá.

Lúc trước có người nguyện ý cầm vài món Thánh Khí đổi lấy Sinh Cơ Tán của Cổ Thiên Tông, nhưng Cổ Thiên Tông không đáp ứng, đủ thấy Sinh Cơ Tán trân quý.

Đỗ Thiếu Phủ mất tim, coi như chết rồi sống lại, cũng là người không tim, thì làm sao sống được.

- Đa tạ Tông chủ sư huynh.

Đỗ Thiếu Phủ thu Sinh Cơ Tán, quay đầu lại nhìn sơn môn, con mắt run rẩy.

Ngoại trừ Đỗ gia cùng Thiên Vũ Học Viện, này là địa phương thứ ba mình có lòng trung thành, lúc này rời đi, trong lòng thật có chút không nỡ.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ vẫn rời đi, cưỡi bản thể Huyền Giao Vương rời đi.

Vạn Lý đi theo bảo hộ, Đỗ Vũ cùng Đỗ Tuyết thì bị lưu ở Cổ Thiên Tông tu luyện.

Đỗ Thiếu Phủ dặn dò, để cho bọn họ phải nỗ lực, sau này bảo hộ Đỗ gia.

- Thiếu Phủ ca...

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ rời đi, Đỗ Vũ Đỗ Tuyết hai mắt rưng rưng.

...

Hắc Ám Sâm Lâm, di chỉ Thiên Vũ Học Viện.

Trước mộ bia to lớn, Đỗ Thiếu Phủ dừng lại, đặc biệt đến đây tế bái.

- Gia Cát viện phó, Đại trưởng lão, anh linh của chư vị Học viện, ta không có trùng kiến được học viện, hi vọng một ngày kia đám người Tương Quân, Quỷ Oa trở về, có thể trùng kiến Thiên Vũ Học Viện ta.

Đỗ Thiếu Phủ tế bái, trong lòng cảm xúc, thật lâu sau, mới ở dưới Âu Dương Sảng cùng Đỗ Tiểu Mạn thúc giục rời đi.

Đến Hắc Ám Sâm Lâm, Đỗ Thiếu Phủ không có đi Loạn Yêu Thành, mà trực tiếp trở về Thạch Thành.

Đỗ Thiếu Phủ sợ không còn nhiều thời gian, đã không có quá nhiều thời gian trì hoãn.

Sinh Cơ Tán cũng đã dùng, hiệu quả vẫn không chống được bao lâu, tình huống của Đỗ Thiếu Phủ đã càng ngày càng nghiêm trọng.

...

- Phó thành chủ...

Thạch Thành, Đỗ Thiếu Phủ trở về, cư dân cả thành nghênh tiếp, nhưng cực kỳ an tĩnh, không có bất kỳ ầm ĩ.

- Phó thành chủ, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ.

- Thượng thiên sẽ phù hộ Phó thành chủ.

Chỉ có chỗ đi qua, không ít cư dân run rẩy cùng an ủi, có lão nhân cảm ơn Phó thành chủ vì Thạch Thành làm hết thảy, rưng rưng nước mắt.

Đỗ Thiếu Phủ từ từ đi qua Thạch Thành, muốn cảm giác Thạch Thành thân quen lần cuối.

Phía sau Đỗ Thiếu Phủ là các đại gia tộc cùng đám người Huyền Giao Vương, Vạn Lý, Âu Dương Sảng… đều yên lặng không nói lời nào, phụng bồi Đỗ Thiếu Phủ đi tới.

Cả Thạch Thành trầm mặc, cực kỳ ngưng trọng.

Đám cô thẩm cùng lão nhân của Đỗ gia, mỗi ngày đều cầm không ít đan dược đến nếm thử, hi vọng kỳ tích xuất hiện.

Nhưng không có tác dụng, không còn cách xoay chuyển đất trời, tình huống của Đỗ Thiếu Phủ càng ngày càng nghiêm trọng, chân chính hấp hối.

- Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Trấn Đông Vương đến!

- Tề Dự Hầu đến thăm Thần Dũng Vương!

- Thạch Long Đế Quốc thống soái Bạch Vũ Hầu đến đây thăm Thần Dũng Vương!

Thạch Thành, lục tục có người đến đây thăm Đỗ Thiếu Phủ, từ từ hưởng ứng bát phương, tề tụ Thạch Thành.

Đỗ Thiếu Phủ chỉ gặp đám người Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Trấn Đông Vương, Tạ Phỉ, không thể gặp mặt tất cả được, cảm tạ cùng tiễn mọi người rời đi.

Sau đó Đỗ Vân Long, Ngân Dực Ma Điêu, Lý Tuyết, Mộ Dung U Nhược… toàn bộ đến Thạch Thành.

Dược Vương xuất quan, cũng đến Thạch Thành.

- Chúc mừng Dược Vương đột phá Linh Phù Sư thất tinh!

Trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy Dược Vương, vui vẻ không ngớt, từ nay về sau Dược Vương chính là Dược Hoàng rồi, hắn đã đột phá đến Linh Phù Sư thất tinh.

- Tiểu tử này, ngươi từng đáp ứng đưa ta mười Đế Quốc, hiện tại không có, ngươi không thể nuốt lời!

Dược Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt ngưng trọng.

- Ta thiếu ngươi mười cái Đế Quốc, mười tám năm sau, trả lại cho ngươi hai mươi cái.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói, mình không thể cho Dược Vương mười cái Đế Quốc rồi.

- Ta học nghệ không tinh, tự xưng Dược Vương, nhưng lại không thể cứu ngươi.

Dược Vương tự trách, hắn vô lực xoay chuyển trời đất, cực kỳ ảo não.

- Y lão, sau này Thiên Hạ Minh liền giao cho ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nghiêm nghị nhìn Dược Hoàng Y Vô Mệnh nói.

- Yên tâm đi, ngươi không có việc gì, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.

Y Vô Mệnh nghiêm nghị nói.

...

Sáng sớm, Thạch Thành bị đám sương nhẹ nhàng bao phủ, giống như thiếu nữ xấu hổ nép sau rèm.

Ánh dương dâng lên, giữa núi rừng bạch điểu líu ríu, vui sướng chơi đùa.

- Cảm giác còn sống thật tốt.

Đỗ Thiếu Phủ dãn người, sắc mặt hồng hào, hai ngày này dĩ nhiên như kỳ tích, nhìn như khá hơn rất nhiều.

- Đây là hồi quang phản chiếu sao.

Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn… hai mắt ướt át.

Dược Hoàng, Vạn Lý thì trầm mặc.

Mọi người đều biết Đỗ Thiếu Phủ đã đến cuối cùng, này là dấu hiệu hồi quang phản chiếu.

- Sau khi ta chết, liền mai táng ở nơi này đi!

Đỗ Thiếu Phủ đưa tay chỉ núi hoang ở ở ngoài đại môn Đỗ gia.

Chỗ núi hoang kia, quanh năm không có một ngọn cỏ, chim không thèm đậu, chuột bọ côn trùng rắn rết không gần, giống như một tử địa.

Còn người của Đỗ gia, đến bây giờ cũng cho rằng chỗ kia không lành, tránh còn không kịp.

Nguyên bản đại môn của Đỗ gia là ở phụ cận núi hoang, nhưng bởi vì nơi kia chẳng lành, mười mấy năm trước Đỗ gia cứng rắn dời đại môn đến phía trước.

Nhưng chỗ kia đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, tự nhiên sẽ không quên, bởi vì đó là nguồn gốc của một thức thần bí.

Lúc trước một thức thần bí chính là tới từ Thạch Bi trên núi, chẳng qua hiện tại bia đá kia đã hóa thành phấn vụn.

Nhưng nơi này vẫn là tử địa không có một ngọn cỏ.

- Thiếu Phủ, nghe nói chỗ kia không lành, có cần tìm một nơi khác hay không.

Đỗ Chấn Vũ nói, tuy nội tâm không thể nào tiếp thu được sự thật này, nhưng đối với chuyện chọn nơi an táng, vẫn hi vọng Đỗ Thiếu Phủ có thể tìm một nơi khác.

Đó là một tử địa, trước đây trên núi hoang kia có Thạch Bi đứng sừng sững, cao ước chừng ba trượng, hiện tại đã sụp đổ rồi, là điềm xấu a.

- Đại bá, chọn chỗ đó đi, ta ý đã quyết.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, mình bởi vì chỗ đó bắt đầu, hiện tại từ nơi đó kết thúc, coi như là đến nơi đến chốn.

- Được rồi.

Đỗ Chấn Vũ không nói thêm gì nữa, gật đầu đáp ứng.

Thời gian kế tiếp, mọi người đối với Đỗ Thiếu Phủ một tấc cũng không rời, chỉ sợ Đỗ Thiếu Phủ lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống, sợ hắn ở cuối đời bên cạnh không có thân nhân.

- Nguyên lai sống tốt như vậy.

Dưới ráng chiều, Đỗ Thiếu Phủ cảm thán, tà dương vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn.

Người tới thời điểm chết, mới biết được còn sống mỹ hảo, người tới lúc mất đi, mới biết lúc có đáng quý, lúc này trong lòng Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ cảm thán.

Đáng tiếc thời gian của mình không nhiều lắm, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ thương cảm, nhìn người bên cạnh, nhìn từng gương mặt, thực sự không bỏ được ly khai.

- Ta không muốn chết!

Cảm thán qua đi, hai mắt Đỗ Thiếu Phủ có chút kiên nghị, mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, biện pháp mình có thể biết đều thử qua, ngay cả sư phụ Khí Tôn lưu lại Thánh Thể Quyết cũng thử, kết quả vẫn vậy, không thể có hiệu quả.

Không có tim, Chân Thanh Thuần cũng bất lực, Dược Hoàng Y Vô Mệnh vô kế khả thi.

Ngay cả đổi tim cũng khó mà làm được.

Dựa theo Chân Thanh Thuần cùng Dược Hoàng Y lão nói, nếu có thể lấy được tim của muội muội Đỗ Thiếu Phủ, có lẽ có mấy phần nắm chặt.

Này rõ ràng là tự mâu thuẫn, tim của muội muội là Đỗ Thiếu Phủ cho.

- Không cam lòng a!

Tuy thời điểm sắp chết cảm giác được khắp nơi ấm áp, nhưng ở sâu trong nội tâm Đỗ Thiếu Phủ vẫn không cam lòng.

Mình còn có quá nhiều chuyện chưa làm xong, chỉ tiếc không có thời gian, ngay cả khí lực giơ tay cũng không có, loại cảm giác này, quá không dễ chịu.

- Ngươi làm sao sẽ biến thành bộ dáng như vậy, Tinh Ngữ trở về hỏi ngươi, ta nên nói như thế nào.

Hai mắt Mộ Dung U Nhược ướt át.

- Tinh Ngữ hẳn đã trưởng thành.

Đỗ Thiếu Phủ nghĩ tới tiểu nha đầu kia, khóe miệng có chút vui vẻ.

Chỉ là nhìn dáng tươi cười trên khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ, mọi người chung quanh cay mũi, không thể cười theo.

Vào đêm, trong phòng, khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ nguyên bản có chút hồng nhuận, lúc này triệt để trắng bệch, hai mắt mất đi sắc thái.

Trên ngực Đỗ Thiếu Phủ, bắt đầu có tiên huyết tràn ra, sinh cơ uể oải, muốn đi đến phần cuối của sinh mệnh rồi.

- Thiếu Phủ!

- Tam thiếu!

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, rất nhiều người hốc mắt ướt át.

- Ngươi sau này phải sống thật tốt, nghe lời San di cùng Lăng bá bá.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Âu Dương Sảng ở bên người nói, theo sau chính là nhìn Mộ Dung U Nhược nói:

- Cảm tạ ngươi tin tưởng ta, nguyện ý lưu ở Thiên Hạ Hội.

- Nếu ngươi đi, ta cũng không cách nào sống được, sau này ta tìm ai cãi nhau.

Âu Dương Sảng nghẹn ngào rơi lệ.

Mộ Dung U Nhược không nói gì, hai mắt ướt át.

- Đừng khóc, sẽ không đẹp.

Đỗ Thiếu Phủ giơ tay lên, nhè nhẹ lau nước mắt cho Âu Dương Sảng.

- Ngươi đừng chết có được hay không, cùng lắm thì ta gả cho ngươi, cộng thêm U Nhược được không?

Âu Dương Sảng nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thực sự không được, còn có Tạ Phỉ tỷ, chúng ta cùng nhau gả cho ngươi, chỉ cần ngươi không chết là tốt rồi.

Nghe vậy, Mộ Dung U Nhược cùng Tạ Phỉ nhất thời ửng đỏ e thẹn, nhưng không có cự tuyệt, sau đó ánh mắt đều nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)