Còn nguyên nhân chân chính, tự nhiên là không có mấy người có thể biết.
- Ai, này quá nghiêm trọng, quá nghiêm trọng, không còn cách xoay chuyển đất trời!
Từng Trưởng lão của Cổ Thiên Tông tiếc hận ly khai Thiên Mục Phong, bọn họ cũng không tìm ra biện pháp, bị Cổ Thanh Dương trưởng lão mắng vô dụng, đá ra khỏi cửa.
Trong đại điện Cổ Thiên Tông, ánh mắt của Tư Mã Đạp Tinh ngưng trọng, sau đó làm ra quyết định, phân phó mọi người nói:
- Thông tri các Thái thượng trưởng lão xuất quan tương trợ, dốc lực toàn tông cũng phải cứu trị Thiếu Phủ, phái người đi Linh Thiên Cốc, Vô Lượng Giáo, Đại Luân Giáo, Thiên Xà Tông, Huyền Minh Tông, Tiên Đô Môn, Tuệ Kiếm Môn, Huyền Phù Môn, xem bọn hắn có biện pháp nào không, Cổ Thiên Tông ta không tiếc hết thảy cầu pháp môn cứu trị!
- Vâng!
Không ít đệ tử gật đầu, sau đó nhao nhao ly khai Cổ Thiên Tông, bọn họ muốn đi ra ngoài thay Đỗ Thiếu Phủ tìm pháp môn cứu trị.
- Đây chẳng lẽ là trời ghen tỵ anh tài sao, không ít Thái thượng trưởng lão đã dặn dò, ta lại không nghe, nếu để tiểu tử kia thành thật ở trong Cổ Thiên Tông, cho dù để hắn làm Cổ Thiên Tông tông chủ đời tiếp theo cũng được a.
Ánh mắt Tư Mã Đạp Tinh ngưng trọng, tiếc hận đau lòng.
Trên Thiên Mục Phong, trong phòng mình, trên người Đỗ Thiếu Phủ máu me đầm đìa, ngực có chút rạn nứt, miệng chảy máu, hơi chút nhúc nhích, liền phun ra tiên huyết.
Về Cổ Thiên Tông đã mấy ngày, không ít Trưởng lão tới kiểm tra, thậm chí có Thái thượng trưởng lão đến đây kiểm tra, uống không ít Linh Dược, vẫn không có hiệu quả, Đỗ Thiếu Phủ đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn trộm trong cơ thể mình, lá cây thần bí đã bắt đầu khô héo, lực lượng của Sinh Cơ Đan cũng bắt đầu phai nhạt.
- Ta sợ là không được rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, thần sắc tro xám, mình đã đến phần cuối, hết thảy trong cơ thể đều bắt đầu héo rút, sinh cơ không còn, vấn đề đã nghiêm trọng đến cực hạn.
- Ngươi không có việc gì, tông chủ sư huynh của ngươi đã phái người đi khắp nơi tìm biện pháp, nhất định sẽ tìm được biện pháp.
Cổ Thanh Dương đã không còn hình tượng cao nhân, con mắt ướt át, thần sắc lo lắng, khuôn mặt tái nhợt.
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ có biện pháp, nơi này là Cổ Thiên Tông.
Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn nói với Đỗ Thiếu Phủ, sợ Đỗ Thiếu Phủ từ bỏ, nhưng lo lắng trong mắt các nàng lại không thể che giấu.
- Ta đã thỏa mãn.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhìn sư phụ, Tam sư huynh, Đại tỷ, Âu Dương Sảng, còn có Tông chủ sư huynh đang vì mình toàn lực tìm biện pháp, trong lòng ấm áp.
Loại ấm áp này, đối với người sắp chết mà nói, cũng là một loại lực lượng to lớn.
- Chỉ là còn có chút tiếc nuối... Hi vọng muội muội có thể bình yên vô sự...
Trong lòng có chút tiếc nuối, cái tiếc nuối này bị Đỗ Thiếu Phủ chôn dấu ở trong đáy lòng, những tiếc nuối kia, đã không có thời gian đi cải biến.
- Thỏa mãn cái gì, ít nói nhảm đi, lần trước thua ở trong tay ngươi, đó là ngươi vận khí tốt, ta còn muốn đòi lại đây này, ngươi không thể chết như vậy!
Thanh âm thanh thúy truyền đến, một cô gái đi vào phòng, lục lạc trên cổ tay thanh thúy rung động, tư thái tuyệt lệ, trong đáng yêu lại lộ ra vài phần quyến rũ.
Nữ tử này nói, làm cho Âu Dương Sảng cùng Đỗ Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn nhau, tới chính là Tư Mã Mộc Hàm.
- Các ngươi xuất quan rồi sao?
Nhìn thấy Tư Mã Mộc Hàm, Đỗ Thiếu Phủ sững sờ, sau đó mỉm cười, đảo mắt đã nửa năm thời gian, các nàng từ trong bế quan nửa năm đã xuất quan, cảm giác khí tức trên người Tư Mã Mộc Hàm, tựa hồ có tiến bộ to lớn.
- Đừng nói chuyện, ta tới trị thương cho ngươi.
Tư Mã Mộc Hàm nhìn Đỗ Thiếu Phủ máu me đầm đìa, lông mày nhíu chặt, ánh mắt thầm ba động, nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão nói:
- Sư thúc công, ngươi giúp ta hộ pháp, ta trị thương giúp hắn.
- Được.
Cổ Thanh Dương gật đầu, sau đó hộ pháp cho hai người.
- Ta đã không đủ sức xoay chuyển trời đất, đừng lãng phí tinh lực của mình.
Trong phòng, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, cười khổ nhìn Tư Mã Mộc Hàm nói, tình huống của mình, Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên là rõ ràng nhất.
- Đừng nói chuyện lãng phí khí lực, muốn ở trước mặt của ta chết, sợ là không dễ dàng như vậy, tình huống của ngươi cha ta đã nói với ta, hiện tại ta giúp ngươi bổ sung sinh cơ, trước kéo dài một đoạn thời gian lại nói.
Tư Mã Mộc Hàm khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp, trong mắt hiện lên tử sắc, miệng nhỏ hơn vểnh lên, như muốn dẫn người âu yếm.
Nói xong, Tư Mã Mộc Hàm ngồi xếp bằng, mái tóc tùy ý phiêu tán ở bên hông, thủ ấn ngưng kết, khí tức sinh cơ lan tràn ra.
Chỉ nháy mắt, khí tức cường đại câu thông lực lượng thiên địa, phù văn cuồn cuộn, uy áp vô thượng hàng lâm Thiên Mục Phong, làm cho trên Thiên Mục Phong gió nổi mây phun.
Ầm ầm...
Giờ khắc này, trên bầu trời Thiên Mục Phong gió nổi mây phun, mơ hồ kèm theo phong lôi vang vọng trời cao.
- Nha đầu Mộc Hàm có Thanh Mộc Võ Mạch, tụ tập Mạch Hồn Bất Tử Thảo, nàng chí ít có thể che chở sinh cơ của Thiếu Phủ, nhất định có thể tìm được biện pháp!
Trên Thiên Mục Phong, lúc này trên mặt Cổ Thanh Dương trưởng lão ngưng trọng, ánh mắt trong suốt hiện lên mong đợi hi vọng.
- Phần phật...
Trong phòng, Tư Mã Mộc Hàm còn đang ngưng kết thủ ấn, Thanh Mộc Mạch Hồn bao trùm, lóe ra phù văn, tiếp tục câu thông Mạch Hồn, theo phù văn phun trào, trước người có một cây cỏ to lớn ngưng tụ ra.
Kia là Mạch Hồn Bất Tử Thảo, cả người óng ánh sáng long lanh, cây cỏ hình nấm, giống như vật thật, một cỗ uy áp đáng sợ hàng lâm.
Mạch Hồn Bất Tử Thảo xuất hiện, bao quanh Đỗ Thiếu Phủ ở trong đó, quán chú sinh cơ.
Tư Mã Mộc Hàm ngồi xếp bằng, hiện ra hết dáng người quyến rũ mê hoặc, hai mắt bắn ra phù văn, uy áp đáng sợ khuếch tán, bao vây lấy Đỗ Thiếu Phủ ở trong đó.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác mình lần thứ hai được quán chú sinh cơ, có sinh cơ cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể.
Nó bao quanh lục phủ ngũ tạng cùng gân cốt cơ thể của Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt trắng bệch cũng biến thành hồng nhuận.
Sau ba ngày, trên Thiên Mục Phong, động tĩnh kinh người lắng xuống.
Trong phòng, sắc mặt Tư Mã Mộc Hàm trắng bệch, khóe miệng chảy ra vệt máu.
Đỗ Thiếu Phủ đã đỡ, trong cơ thể thoải mái hơn nhiều, nhìn Tư Mã Mộc Hàm sắc mặt trắng bệch, mở miệng nói:
- Cám ơn ngươi.
- Ngươi nhớ kĩ, hiện tại ta đi tìm ngoại công nghĩ biện pháp, không ta đồng ý, không cho phép ngươi chết, nếu không, cho dù ngươi chết rồi, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Tư Mã Mộc Hàm trợn mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, trong tay có mấy viên Đan Dược trực tiếp nhét vào trong miệng Đỗ Thiếu Phủ.
Sau đó Tư Mã Mộc Hàm nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng của hắn, chẳng biết tại sao, khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng, vội vã rời khỏi phòng.
- Thiếu Phủ, ngươi cảm giác thế nào.
Một lát sau, Cổ Thanh Dương, Vạn Lý, Âu Dương Sảng, Đỗ Tiểu Mạn… vội vàng vọt vào.
Nhìn khuôn mặt Đỗ Thiếu Phủ có chút hồng hào, mọi người đều hưng phấn lên, tựa hồ thấy được một loại hi vọng nào đó.
Dãy núi trùng điệp, cây cố xanh um, như một Viễn Cổ Cự Long uốn lượn xoay quanh.
Hoàng hôn, trên đỉnh núi, Trình Thắng Nam yên tĩnh mà đứng, hồng y phấp phới, hai chân thon dài cùng eo thon dịu dàng, hình thành đường cong xinh đẹp.
- Ngươi thực sự hấp hối rồi sao, hay là duyên phận của chúng ta thực sự đến cuối cùng, ta nghĩ bên cạnh ngươi có nhiều hồng nhan như vậy, cũng sẽ không kém một người như ta...
Trình Thắng Nam cau mày, mắt nhìn ráng chiều, thì thào nói:
- Bất kể như thế nào, ta hi vọng ngươi có thể bình yên vô sự, có lẽ là ta mệt mỏi, cũng muốn một bờ vai, chúng ta đều không sai, chỉ là không thích hợp...
...
Thời gian từ từ trôi qua, trên Thiên Mục Phong, Đỗ Thiếu Phủ trước sau nhìn thấy đám người Kiều Anh Mộng, Hác Phán, Mạc Văn, Mục Giai Giai… đã xuất quan.
Đỗ Thiếu Phủ giao Thiên Hạ Hội cùng Thiên Hạ Các ở Cổ Thiên Tông cho mọi người.
Nhưng thật ra không có nhìn thấy Cố Trường Hữu, nghe nói Cố Trường Hữu không biết vì nguyên nhân gì, vẫn bế quan thời gian rất dài, một mực phá hư rất nhiều tài liệu luyện khí.
Đoạn thời gian này, Đỗ Thiếu Phủ còn gặp Duẫn Mạc Trần đến đây thăm.
Chỉ hàn huyên một lát, Duẫn Mạc Trần đã bị Vạn Lý đuổi đi, không thể ảnh hưởng Đỗ Thiếu Phủ nghỉ ngơi.
Có đệ tử phái đi ra ngoài tìm biện pháp, đã lục tục thông qua ngọc giản truyền tin tức về, đều không có tìm được biện pháp cứu trị chứng bệnh không tim.
Tin tức này để Tư Mã Đạp Tinh cùng Cổ Thanh Dương trưởng lão vô cùng lo lắng.
Tình huống của Đỗ Thiếu Phủ lần nữa nghiêm trọng lên, Tư Mã Mộc Hàm rót vào sinh cơ so với trong tưởng tượng tiêu tán còn nhanh.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác mình đã thực không được, sợ là sẽ càng nghiêm trọng hơn trước, lúc này đây, trong cơ thể có một loại cảm giác toàn diện đổ nát.
Sau cùng lúc, Đỗ Thiếu Phủ suy nghĩ thật lâu, quyết định phải về Thạch Thành, coi như chết, cũng phải chết ở Thạch Thành.
- Không được, ngươi phải lưu ở trong Cổ Thiên Tông.
Cổ Thanh Dương phản đối, hắn tuyệt đối sẽ không yên tâm, hiện tại tính mạng đệ tử của hắn như ngàn cân treo sợi tóc, sao có thể ly khai Cổ Thiên Tông.
- Sư phụ, tâm ý của người ta biết, nhưng thiên hạ không có buổi tiệc không tan, cho dù ta chết, cũng là mệnh của ta, đa tạ sư phụ dạy đạo đệ tử, thời gian sau cùng, ta muốn trở về Thạch Thành, có lẽ lão cha Tửu Quỷ của ta có thể trở về thăm lần cuối.
Đỗ Thiếu Phủ quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, cảm tạ sư phụ vì mình làm hết thảy.
- Ngươi đứa nhỏ này.
Cổ Thanh Dương trưởng lão thầm gạt lệ, không nói thêm gì nữa:
- Vậy ngươi về đi, ta ở trong tông chờ tin tức, một khi có biện pháp cứu trị, sẽ lập tức đi Thạch Thành tìm ngươi.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ về Thạch Thành, hôm sau xuất phát, đệ tử Cổ Thiên Tông tự phát xếp hàng đưa tiễn.
Ở trong lòng hết thảy đệ tử, thanh niên áo tím kia là truyền kỳ trong tông.
Đáng tiếc trời ghen tỵ anh tài, vì đó đau lòng tiếc hận không nỡ.