- Sảng Sảng, sau này lại trừng trị hắn đi, hiện tại hắn tùy lúc sẽ...
Đỗ Tiểu Mạn kéo Âu Dương Sảng lại, hai mắt lo lắng, nàng rất muốn hảo hảo đánh Tam đệ một trận.
Thế nhưng Đỗ Tiểu Mạn biết, lúc này Tam đệ đã ngàn cân treo sợi tóc, còn muốn đến Long Thành Đế Đô.
- Ngươi hỗn đản này, ta biết ngươi tới Long Thành là vì Đại công chúa Trình Thắng Nam, nhưng ba ngày trước nàng đã theo Đại Luân Giáo Đông Ly Xích Hoàng kia ly khai, ngươi còn không đi Cổ Thiên Tông nghĩ biện pháp, lại tới Long Thành, ngươi thực sự không muốn sống sao!
Âu Dương Sảng bị Đỗ Tiểu Mạn lôi kéo, vẫn nhịn không được chửi ầm lên, hoàn toàn không để ý hình tượng, hai mắt rơi lệ, hốc mắt ướt át.
Mấy ngày trước Âu Dương Sảng bởi vì ngươi Đỗ Thiếu Phủ ly khai Thạch Thành, cho nên trở về Đế Đô, cũng biết Đại công chúa Trình Thắng Nam cùng Thánh Tử Đại Luân Giáo đã rời đi.
Mọi người nghe Âu Dương Sảng mắng, đều trầm mặc không nói, có lẽ bọn họ rất muốn mắng vài tiếng, chỉ là không dám mà thôi.
Ở đây, hiện tại cũng chỉ có Âu Dương Sảng dám mắng như thế.
- Nàng ly khai sao...
Nghe Âu Dương Sảng nói, Đỗ Thiếu Phủ hơi sửng sốt một chút, trên mặt không lưu dấu vết nở nụ cười khổ.
- Được rồi Sảng nhi, hiện tại thương thế của Thiếu Phủ rất nghiêm trọng, ngươi đừng khi phụ Thiếu Phủ nữa.
Nguyên San San cũng tới kéo Âu Dương Sảng lại, hai mắt lo lắng, sẽ không kém Âu Dương Sảng chút nào.
- Thiếu Phủ, ngươi là đệ tử Cổ Thiên Tông, mau trở lại Cổ Thiên Tông đi, nhìn xem trong Cổ Thiên Tông có biện pháp nào không.
Mấy ngày này Âu Dương Lăng ở Đế Đô, lúc này nghe Đỗ Thiếu Phủ trọng thương, tự nhiên lập tức tới.
Đến nơi này mới biết tình huống chân chính, so với trong tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng, Âu Dương Lăng lo lắng, trên mặt cực kỳ ngưng trọng.
- Lăng bá bá, ta sẽ mau chóng về Cổ Thiên Tông.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nói với Huyền Giao Vương:
- Đưa ta đi Hoàng Cung một chuyến, đã tới, ta phải đi xem một chút, sau đó đi Tạ Vương Phủ thăm Tạ gia gia.
- Ngươi thực sự còn muốn đi Hoàng Cung sao, Hoàng Cung kia...
Đỗ Tiểu Mạn, Âu Dương Sảng… nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hiển nhiên có chút bất mãn với Hoàng thất.
- Ta biết các ngươi muốn nói điều gì, nhưng ta đã tới, đi cũng không có gì, sau này sẽ không còn cơ hội đi.
Đỗ Thiếu Phủ nói, hắn biết Âu Dương Sảng cùng Đại tỷ muốn nói điều gì.
- Được rồi, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương, Băng Mãng Vương, mấy người các ngươi cùng đi với ta, nếu Hoàng thất này dám làm trò gì, hôm nay ta liền diệt chúng đi.
Vạn Lý trầm giọng nói, gần đây thái độ của Hoàng thất đối với tiểu sư đệ, hắn ở Đỗ Tiểu Mạn trò chuyện bình thường cũng đã nghe nói qua, cộng thêm tâm tình không tốt, đang muốn phát tiết hỏa khí.
- Được!
Kim Điêu Vương, Thạch Quy Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Viêm Lý Vương… xem náo nhiệt không sợ phiền phức lớn, đồng thời đứng dậy.
Lúc này sợ là chỉ cần Vạn Lý ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể lập tức xuất thủ diệt Hoàng thất kia.
Nguyên San San, Âu Dương Lăng nhìn nhau một cái, trong lòng không biết làm sao thở dài.
Nếu như những người này thực sự muốn diệt Hoàng thất, cộng thêm Vạn Lý, hôm nay thật đúng là không có người có thể ngăn trở được.
- Tam sư huynh, không thể.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, thật đúng là sợ Tam sư huynh sẽ thực sự diệt Hoàng thất đi.
Lấy lý giải của Đỗ Thiếu Phủ đối với Tam sư huynh, một Thạch Long Đế Quốc, đối với Tam sư huynh Vạn Lý mà nói, diệt đi cũng chỉ là chuyện tình không đáng nhắc tới.
- Yên tâm đi, ta có chừng mực, nói chung từ hiện tại bắt đầu, ta muốn một tấc cũng không rời theo ngươi.
Vạn Lý nghiêm nghị, hắn đã cực kỳ hối hận, mấy ngày trước không nên để tiểu sư đệ một người rời đi, cho nên hiện tại mới phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn trở về không thể bàn giao với sư phụ, càng lo lắng tiểu sư đệ.
Còn Thạch Long Đế Quốc, Vạn Lý ở trong Cổ Thiên Tông khổ tu vài chục năm, thật vất vả mới ra ngoài một lần, diệt một Đế Quốc nho nhỏ, còn vì thay tiểu sư đệ xả giận, thật sự là không để vào mắt.
Hoàng Cung, vẫn xanh vàng rực rỡ, đề phòng sâm nghiêm.
- Thần Dũng Vương tới rồi!
- Bái kiến Thần Dũng Vương!
Bên ngoài Hoàng Cung, quân thủ vệ nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, đều hưng phấn không thôi.
Bọn họ đã sớm từ trong quân đội nghe nói sự tích của Thần Dũng Vương ở Khai Minh Thành, lúc trước trong Đế Đô Long Thành, Thần Dũng Vương trọng thương Nhân Vương Lữ Khôn, dương uy Thạch Long Đế Quốc Quốc, bọn họ còn rõ ràng ở trước mắt, vội vàng tiến lên hành lễ.
Trong Hoàng Cung, lúc này vừa vặn có một thanh niên tướng mạo nhìn cực kỳ tú lệ, mặt mũi rõ ràng, sống mũi thẳng, hình thể hơi có chút béo phì, ở dưới không ít người vây quanh đi ra.
Thanh niên này là Tam hoàng tử Trình Siêu, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ ở cửa Hoàng Cung, ánh mắt hơi phức tạp.
- Bái kiến Tam hoàng tử.
Nhìn thấy Trình Siêu, quân thủ vệ ở xung quanh cung kính hành lễ.
- Mang nhiều người xa lạ như vậy đến Hoàng Cung, Đỗ Thiếu Phủ, ngươi muốn làm gì, tạo phản sao?
Trình Siêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hơi kiêu ngạo nói.
Muốn nói trước đây Trình Siêu thật đúng là càng ngày càng e ngại Đỗ Thiếu Phủ, nhưng bây giờ không giống, gần đây hắn là có Thánh Tử Đại Luân Giáo làm chỗ dựa.
Thánh Tử Đại Luân Giáo còn đáp ứng hắn, đến lúc đó có thể để hắn đi Đại Luân Giáo tìm hiểu, sau này hắn cũng không cần cố kỵ Đỗ Thiếu Phủ.
- Bộp...
Chỉ là Trình Siêu vừa nói xong, một bàn tay rơi vào trên mặt hắn.
- Phốc xuy...
Trình Siêu từ trên tọa kỵ Yêu thú té xuống, mặt sưng đỏ bừng, trong miệng máu me đầm đìa, nửa ngày nói không ra lời.
- Tên của Tam thiếu gia, há là ngươi có thể nói, tạo phản, Thạch Long Đế Quốc nho nhỏ, hiện tại ta diệt đi thì thế nào!
Viêm Lý Vương hét lớn một tiếng, tính tình của hắn vốn không tốt lắm.
Viêm Lý Vương biết bên cạnh Tam thiếu gia là Cổ Thiên Tông Tam sư huynh, đang buồn tìm không ra lý do diệt Thạch Long Đế Quốc đây.
Mọi người chung quanh đã sớm bị chấn ngây dại, sau lưng Trình Siêu, vây quanh cả đám không tự chủ được nhao nhao lui ra phía sau, không dám nói một câu.
- Đi thôi, ta đi gặp Quân Hoàng.
Đỗ Thiếu Phủ không có nói thêm cái gì, cũng không có nhìn Trình Siêu, trực tiếp đi vào Hoàng Cung.
Không người nào dám ngăn trở, Trình Siêu theo bản năng sợ hãi lui qua một bên.
- Hoàng tử cẩu thí, tin ra tùy thời diệt ngươi hay không, lần sau gặp được Tam thiếu, thì đàng hoàng một chút cho ta, bằng không ta sẽ không buông tha ngươi!
Huyền Giao Vương đi ngang qua bên cạnh Trình Siêu, giả bộ muốn một cước giẫm chết Trình Siêu, dọa hắn sắc mặt trắng bệch lui ra phía sau.
- Đỗ sư huynh, phụ hoàng để ta tới đón ngươi.
Lúc này, một nữ tử tuổi không kém Trình Siêu nhiều vội vã chạy tới.
Nữ tử thanh tú động nhân, lông mi dài nhỏ, con mắt to lớn, như hắc bảo thạch lóng lánh, nàng là Nhị công chúa Trình Diễm, nguyên bản thân hình có chút mượt mà đáng yêu, lúc này lại vô cùng dụ hoặc.
Mái tóc dài đen nhánh, buông xuống ở bên hông dịu dàng.
Nữ 18 thay đổi, mấy năm nay Trình Diễm đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, vô cùng động nhân rồi.
Nhìn Trình Siêu tả tơi thê thảm ở cách đó không xa, Trình Diễm thầm than, không nói thêm gì nữa.
Kim Long Điện hùng vĩ tráng lệ, mái cong ngói đỏ, lộ vẻ thần bí an tĩnh, xa xa nhìn qua, giống như một tòa kim cung.
- Tam sư huynh, làm phiền ngươi chờ ở bên ngoài, ta một người đi vào là tốt rồi.
Trước Kim Long Điện, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tam sư huynh Vạn Lý cùng đám người Huyền Giao Vương ra hiệu, sau đó một người vào Kim Long Điện.
Trong Kim Long Điện, Hoàng Cung Long Khí nồng nặc, mái cong rồng cuộn, kim lân kim giáp, trông rất sống động, tựa như muốn bay lên không.
Trong đại điện, lúc này đèn đuốc sáng trưng, minh châu sinh huy, hết sức huy hoàng, từng cỗ Hoàng Cung Long Khí không chỗ nào không có, khiến người ta hô hấp không thông, huyền khí muốn đình trệ!
Trung tâm đại điện, Quân Hoàng Trình Hoàng mặc long bào, đứng chắp tay, thân thể có chút mập mạp, vóc dáng không quá cao, nhưng tự có một cỗ uy nghiêm.
Đỗ Thiếu Phủ đi vào đại điện, nhìn Trình Hoàng, cũng không có hành lễ, chỉ lẳng lặng nhìn, cỗ uy nghiêm kia đối với Đỗ Thiếu Phủ lúc này mà nói, thật sự là không đáng giá nhắc tới.
- Hiền chất, ta nhận được tin tức nói ngươi trọng thương, ta có chút nguyên nhân đặc thù, không thể ly khai Hoàng Cung đi thăm, xem ra thương thế của ngươi thật đúng là nghiêm trọng a.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Thiếu Phủ, khí tức mong manh, Trình Hoàng không khỏi kinh ngạc.
- Trình Hoàng có lòng.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu.
- Hiền chất, lúc này đây quốc nạn, đa tạ hiền chất cùng Thiên Hạ Hội, Thiên Thú Điện hết sức giúp đỡ.
Trình Hoàng nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt có chút lúng túng, ánh mắt đánh giá sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Cả nước đại khánh, ta...
- Trình Hoàng không cần nhiều nói, tâm ý của Trình Hoàng ta đều minh bạch, Đế Quốc an ổn là được rồi
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Hiền chất, ta có lỗi với ngươi, nói ra thật xấu hổ, xấu hổ.
Trình Hoàng nói, thần sắc xấu hổ, không có cái giá của Quân Hoàng.
- Trình Hoàng khách khí.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, sau đó hỏi:
- Đại công chúa lại đi trở về rồi sao?
Ánh mắt của Trình Hoàng có chút ba động nói:
- Thắng Nam đã trở về Quang Minh Thần Đình, nghe nói không lâu sau, Trung Châu sẽ có một thịnh hội, Thần Đình hi vọng nàng có thể trở về sớm chuẩn bị.
- Ồ.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, thần sắc lạnh nhạt, lấy lý do thương thế nghiêm trọng, liền cáo từ rời đi.
Trình Hoàng tự mình đưa ra ngoài Kim Long Điện, nhìn thấy Vạn Lý, Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương… con mắt không khỏi rùng mình.
Ly khai Hoàng Cung, Đỗ Thiếu Phủ đang muốn đi Tạ Vương Phủ, lại phát hiện ngoài Hoàng Cung, Trấn Bắc Vương cùng Tạ Phỉ đã chờ.
- Tâm cũng không còn, ngươi đứa nhỏ này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sao sẽ đến trình độ như vậy a.