Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 757: Trở lại đỗ gia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thân ảnh hạ xuống, một bóng người nhảy qua trời cao, như quỷ mị xuất hiện ở chỗ Đỗ Thiếu Phủ, vô thanh vô tức.

- Phốc xuy...

Trong không gian cổ lão mênh mông, một nữ tử siêu trần thoát tục, đóng chặt hai mắt, đột nhiên há mồm phun ra máu tươi.

- Tim như bị đao cắt, như bị moi tim, tại sao lại như vậy.

Hốc mắt nữ tử đỏ bừng, thân thể mềm mại khẽ run, trong lòng khó chịu, phảng phất như đao cắt, như có người moi tim nàng đau đớn, thì thào nói:

- Đều nói người sinh đôi có thể tâm linh tương thông, ca ca phương xa, thời khắc này, ngươi gặp chuyện gì cực khổ như vậy sao?

... ..... .

Sóng năng lượng tràn ngập không gian, một mỹ phụ nhân xuất trần, ngồi xếp bằng, ngạo thế mà độc lập.

- Xùy xùy...

Bỗng dưng, mỹ phụ nhân mở hai mắt ra, một tay dán ở trước ngực, ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, ngực đau nhức run rẩy.

... ...

Trên sơn phong, trung niên kia mặc trường bào, đầu tóc bù xù, không biết bao lâu chưa tắm rửa, toàn thân giống như khất cái.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy ở dưới mái tóc che lấp, là một gương mặt vô cùng tuấn lãng.

Người này đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt ẩm ướt, một đường lảo đảo, như say khướt.

- Mạng ngươi không tốt, không có tốt số như Thiếu Cảnh, tiểu tử ngốc này.

Trung niên đi về phía Đỗ Thiếu Phủ, vẫy tay một cái, một tia sáng chói mắt bao phủ lên ngực Đỗ Thiếu Phủ.

- Nhị công tử, vật này cho đứa nhỏ kia đi!

Tiếng thở dài vang lên, Minh lão xuất hiện ở trên sơn phong, trong tay có một mảnh lá cây thật dài, cả người phát sáng, hào quang lan tràn, lóe ra phù văn, câu động lực lượng thiên địa.

Trên khuôn mặt Minh lão, hai mắt u buồn, gấp lá cây trong tay thành hình trái tim, phù văn bao quanh, cuối cùng giao cho trung niên kia.

Trung niên quay đầu lại, nhìn Minh lão một cái, khẽ gật đầu, nhét lá cây hình trái tim vào ngực Đỗ Thiếu Phủ, sóng năng lượng cường đại, liên tục không dứt tràn vào trong ngực Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ vẫn đứng đó, mắt nhìn Minh lão, trái tim vẫn nhảy ở trên bàn tay, trực tiếp thả tới nói:

- Nhanh đi cứu muội muội ta, nhớ kỹ chuyện các ngươi đã đáp ứng ta, bằng không, coi như ta ở dưới suối vàng, cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!

- Nghiệp chướng, ta đã tạo nghiệt gì chứ...

Minh lão nhìn trái tim của Đỗ Thiếu Phủ, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, sau đó thả người rời đi.

- Rốt cục giải quyết rồi.

Trên bầu trời, Thanh Du Hộ pháp ở trong đám người nhìn Đỗ Thiếu Phủ ở trên sơn phong, trong mắt có chút hàn ý, sau đó nhìn Minh lão rời đi.

- Ngươi là ai?

Trên sơn phong, Đỗ Thiếu Phủ nhìn trung niên đầu tóc bù xù kia, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng máu me đầm đìa, ánh mắt vô thần.

- Mẹ ngươi gọi ta là Nhị ca.

Trung niên biến ảo thủ ấn, quang mang thu liễm, vết máu trên ngực của Đỗ Thiếu Phủ đã dừng, nhìn như đã khép lại.

- Ồ.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ gật đầu, nhìn trung niên nói:

- Hiện tại, ta có thể đi chưa?

- Nơi này ngươi vốn không nên tới, sớm ly khai nơi này sẽ tốt hơn nhiều, ngươi không nên tới nơi đây.

Trung niên gật đầu, quay đầu lại nhìn thân ảnh giữa không trung kia, hai mắt tựa như có hàn quang kích động, thanh âm vẫn có chút khàn khàn nói:

- Đại ca kính yêu của ta, đồ vật đáp ứng cho hắn, liền cho hắn đi, đó là hắn dùng tim của mình đổi lấy.

- Xùy.

Lưu quang ba động, một cái Càn Khôn Đại hạ xuống, sau đó giọng ôn hòa kia tiếp tục truyền đến:

- Lão nhị, chú ý thân phận của ngươi, đưa hắn ra khỏi tộc, từ đâu tới, thì về nơi đó đi.

Nói xong, thân ảnh kia từ từ tiêu thất.

- Trong này là Bất Tận Mộc, thu được rồi, là ngươi lấy tánh mạng của mình đổi.

Trung niên giao Càn Khôn Đại cho Đỗ Thiếu Phủ, sau đó trong tay có một viên Đan Dược giao cho Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Này là Sinh Cơ Đan, có thể trong khoảng thời gian ngắn đảm bảo ngươi sinh cơ không dứt, còn có thể đảm bảo bao lâu, ta cũng không biết, hết thảy nhìn thiên ý đi, thời gian còn lại, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích, ta có thể làm cho ngươi, chỉ có thể như vậy.

Đỗ Thiếu Phủ không nói gì, nhận lấy Đan Dược trong tay trung niên nhét vào miệng, trên người suy yếu, càng ngày càng không thể chống đỡ, rốt cục hôn mê.

... ..... .

Thạch Thành, Đỗ gia.

Vào đêm, vẫn đèn đuốc sáng trưng.

- Thật ác độc, thật là ác độc, vì sao có thể ác như vậy!

Trong phòng, thân thể hư ảo của Chân Thanh Thuần run rẩy, trong mắt tức giận cuồn cuộn, hàn ý ngập trời, hung hăng vỗ xuống, một cái bàn gỗ trong phòng tứ phân ngũ liệt.

- Thanh Thuần ca, Thiếu Phủ đến cùng thế nào?

Đỗ Tiểu Mạn nhìn thanh niên trên giường, lúc này sắc mặt trắng bệch, khí tức mong manh, trên người máu me đầm đìa, hai mắt lo lắng ướt át, nghe Chân Thanh Thuần nói càng khẩn trương.

- Moi tim, tim hắn bị người đào đi.

Chân Thanh Thuần nghiến răng nói, hai mắt tức giận kích xạ, quát to:

- Đều tại ta, ta biết không thể để hắn đi một mình, những người kia tới, sao có thể có chuyện tốt, đều tại ta, những tên khốn kiếp kia, mặc kệ các ngươi là người nào, Chân Thanh Thuần ta phát thệ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua các ngươi!

- Moi tim...

Nghe vậy, Đỗ Tiểu Mạn run lên, thân thể mềm mại lảo đảo, trực tiếp ngã ngồi ở bên giường, hai mắt trắng bệch.

- Khục...

Trên giường, trong yết hầu Đỗ Thiếu Phủ khe khẽ ho một tiếng, lông mi khẽ động, sau đó mở hai mắt ra, hai khuôn mặt quen thuộc hiện lên ở trước người.

- Tại sao ta trở về?

Nhìn hai khuôn mặt quen thuộc kia, Đỗ Thiếu Phủ lộ ra chút vui vẻ.

- Bảy ngày trước ngươi đột nhiên nằm ở trước cửa chính, chúng ta cũng không biết ai đưa ngươi về, Tam đệ ngươi đến cùng làm sao vậy, ngươi đừng làm ta sợ a!

Đỗ Tiểu Mạn lo lắng, bảy ngày trước, có người phát hiện Đỗ Thiếu Phủ ở trước cửa, toàn thân vết máu, khí tức mong manh, làm cả Đỗ gia lo lắng.

- Đã nhiều ngày như vậy rồisao, không nghĩ tới ta còn chưa chết.

Đỗ Thiếu Phủ giãy dụa muốn đứng lên, khóe miệng cười khổ, xem bộ dáng là những người kia đưa mình về.

- Là bọn hắn làm?

Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi, trong mắt có hàn mang lóe ra.

Ở dưới Đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn nâng đở, Đỗ Thiếu Phủ uể oải đứng lên, trên người Tử Kim Thiên Khuyết vẫn cònkko thở dài một hơi, nhìn Chân Thanh Thuần nói:

- Thanh Thuần ca, ngươi đều biết.

- Tâm không còn, ta sao có thể không biết, ngươi còn có thể sống, là bởi vì trong cơ thể có sinh cơ chống đỡ, bộ ngực của ngươi có bảo vật, nhưng tất cả những thứ này căn bản không có cách chống bao lâu, tim đứng đầu ngũ tạng, không còn cách xoay chuyển đất trời, bọn họ đến cùng làm gì với ngươi?

Chân Thanh Thuần nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ hỏi, trong mắt có tức giận ngập trời, kèm theo ướt át.

- Ta tự mình làm.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chân Thanh Thuần lộ ra vui vẻ.

Nghe vậy, Chân Thanh Thuần như hiểu cái gì, thân thể hư ảo cũng theo đó run lên, hỏi:

- Ta hiểu, thiên tật của muội muội ngươi, có liên quan đến tim, bọn họ cần tim của ngươi, cho nên bọn họ tới tìm ngươi, có phải thế không?

- Đều đi qua rồi.

Đỗ Thiếu Phủ không có nói thêm cái gì, nhìn Đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn nói:

- Đại tỷ, chuyện này đám người Đại bá còn chưa biết chứ?

- Cha ta cùng Nhị bá chỉ biết thương thế của ngươi nghiêm trọng, còn không biết ngươi ngay cả tim cũng...

Đỗ Tiểu Mạn lời đến khóe miệng, yết hầu nghẹn ngào, vừa rồi Chân Thanh Thuần nói, nàng nghe vào trong tai, huống chi tim không còn, người làm sao có thể sống.

- Đáp ứng ta, không nói cho Đại bá cùng Nhị bá, ta không muốn bọn họ lo lắng.

Đỗ Thiếu Phủ nói với Đỗ Tiểu Mạn.

Đỗ Tiểu Mạn nghẹn ngào gật đầu, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Vậy còn ngươi, ngươi làm sao bây giờ?

- Thời gian của ta cũng không nhiều rồi.

Đỗ Thiếu Phủ cảm giác trong cơ thể mình, tuy còn sinh cơ, nhưng sợ là chống không được bao lâu.

Cộng thêm vận dụng Tử Kim Thiên Khuyết, lúc này trong cơ thể còn có một cỗ sát khí đáng sợ, để công pháp của Kim Sí Đại Bàng khó mà áp chế, có thể nói là họa vô đơn chí, lúc này đây, Đỗ Thiếu Phủ biết mình đã chống không được bao lâu.

- Được rồi Thanh Thuần ca, ta tìm được cho ngươi thứ ngươi muốn, nhìn xem có phải Bất Tận Mộc hay không, bất quá giống như không phải là vỏ của Bất Tận Mộc, mà là một đoạn, không biết có tác dụng với ngươi không.

Đỗ Thiếu Phủ đưa cho Chân Thanh Thuần một cái Càn Khôn Đại.

Chân Thanh Thuần hơi sững sờ, mở Càn Khôn Đại ra, một cành cây lớn cỡ cánh tay lan tràn hào quang, sóng năng lượng vô cùng vô tận.

- Bất Tận Mộc, cành Bất Tận Mộc này, so với vỏ cây còn tốt hơn vô số lần, ta thật là cần loại bảo vật này.

Chân Thanh Thuần chấn kinh, sau đó kinh hỉ, nhưng sắc mặt biến hóa, nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:

- Đây là đổi lấy?

Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nói với Chân Thanh Thuần:

- Ta đại khái còn có thể sống bao lâu?

- Không biết, không có người có thể mất tim mà sống, bây giờ ngươi còn sống đã là một kỳ tích, là sinh cơ trong cơ thể chèo chống.

Ánh mắt của Chân Thanh Thuần ngưng trọng đến cực hạn, trong đầu hắn nghĩ qua vô số biện pháp, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào có thể có hiệu quả.

- Vậy sao...

Đỗ Thiếu Phủ thất thần, sau đó nhìn Đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn nói:

- Đại tỷ, gần đây Đế Đô có người đến Thạch Thành không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)