Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 751: Nam tử hán có lệ.

Chương Trước Chương Tiếp

Hai mắt của nam tử đen như nước sơn, lộ ra chút quang mang, khóe miệng khẽ mỉm cười, đôi môi rất mỏng, dáng tươi cười cực kỳ thuần túy.

- Lão cha Tửu Quỷ!

Toàn thân Đỗ Thiếu Phủ run lên, tranh này so với lão cha Tửu Quỷ bây giờ, tuy trẻ hơn không ít, nhưng chính là lão cha Tửu Quỷ không sai.

Đưa tay cầm tranh vẽ, Đỗ Thiếu Phủ mới phát hiện, dưới tranh vẽ còn có ba bức ảnh.

Tấm thứ hai là một cô gái, cô gái này xuất trần, ngạo thế một lập, tựa như Trích Tiên lâm thế.

- Này là bức ảnh của mẹ!

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai run lên, nữ tử trên bức họa kia, Đỗ Thiếu Phủ từng thấy qua, cô gái này là mẫu thân của mình, là mẹ của mình.

Tấm thứ ba, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy mình, có thể nói vẽ giống như đúc.

Bất đồng duy nhất chính là, mình trên bức họa mặc trường sam, sau lưng cũng không có Tử Kim Thiên Khuyết.

Bức họa cuối cùng, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ run lên, đó là một nữ tử khoảng 17 - 18 tuổi, gương mặt tinh xảo, siêu trần thoát tục, hai mắt như tinh thần lóe sáng.

Đỗ Thiếu Phủ tỉ mỉ nhìn, nữ tử trên bức họa kia, ngũ quan lập thể có thể nói cơ hồ giống mình như đúc, nhưng lại cực kỳ tuyệt mỹ.

- Thiếu Cảnh!

Đỗ Thiếu Phủ vuốt ve cô gái trên bức họa, trong yết hầu thì thào nói, thanh âm có chút nghẹn ngào.

- Ca ca phương xa, ngươi có biết còn có một muội muội như ta tồn tại hay không, một ngày nào đó ta sẽ rời đi nơi này, đi tìm ngươi và cha, chờ ta nha.

Sau lưng tranh vẽ, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, ký tên là Thiếu Cảnh .

Trên bàn sách, còn có không ít tranh vẽ.

Đỗ Thiếu Phủ nhất nhất tra xem, phía trên tranh vẽ, hầu như đều là lão cha Tửu Quỷ, mẫu thân, còn có mình và muội muội Thiếu Cảnh.

Tranh vẽ của mình và muội muội Thiếu Cảnh nhiều nhất, từ 11 - 12 tuổi liền bắt đầu vẽ rồi.

Nhìn tranh vẽ thứ nhất, lộ vẻ rất non nớt, hai người cơ hồ là giống nhau như đúc.

Sau mỗi một tranh vẽ, đều có chữ viết của muội muội Thiếu Cảnh, nghi lại một vài chuyện hàng ngày cùng tưởng niệm thân nhân.

- Ta thậm chí có một ca ca, mẫu thân nói cho ta biết, ta có một ca ca song bào thai, dáng dấp cùng ta giống nhau như đúc, hắn bây giờ ở cùng cha, mẹ nói chờ ta hoàn toàn khỏi bệnh, có thể đi tìm ca ca và cha.

...

- Không biết vì sao, người trong tộc không muốn nói sự tình cha cùng ca ca, bọn họ còn nói không biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

...

- Thật vui vẻ, hôm nay mẹ vẽ hình ảnh của cha, giống như ta tưởng tượng tuấn lãng phong độ, khó trách mẹ sẽ yêu cha.

...

- Hôm nay luyện công, không cẩn thận ảnh hưởng tim, ngực thật đau, giống như muốn chết đi vậy, nhưng ta không thể chết, ta tin tưởng lời của mẹ, ta còn muốn gặp ca ca, còn muốn gặp cha.

- Lúc trước đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao một nhà chúng ta không thể đoàn tụ, không có người có thể nói cho ta biết, ngay cả Minh nãi nãi cũng không nói cho ta biết, ta nhất định sẽ tìm được câu trả lời.

...

- Năm nay 16 tuổi rồi, sinh nhật ta, cũng là ngày sinh của ca ca, ta có mẹ bên cạnh, không biết ca ca có cha bên cạnh hay không.

...

- Thật muốn người một nhà ở chung một chỗ, hôm nay còn thấy mẹ len lén chảy nước mắt, ta biết mẹ rất nhớ cha cùng ca ca.

...

- Hôm nay ngực lại đau rồi, ta lo lắng mình sẽ chết, sẽ không gặp được ca ca và cha.

...

- Ca ca, chúng ta sinh ra một ngày, mọi người đều nói ca ca sẽ sủng ái muội muội, sau này ngươi sẽ cưng chiều ta sao? Nếu như ta chọc giận ngươi tức giận, ngươi sẽ nhường ta sao?

...

- Ca ca, cha, hiện tại các ngươi ở nơi nào, ta rất nhớ các ngươi, nghe nói song bào thai có tâm linh cảm ứng, hiện tại ta nhớ ca ca, ca ca ở phương xa có nhớ ta không... hay ngươi còn không biết, ngươi còn có một muội muội ở chỗ này nhớ ngươi.

- ...

Trên mỗi bức họa, đều có một hàng chữ nhỏ, phía trên ghi chép, đều là Thiếu Cảnh tưởng niệm...

- Tích đáp...

- Tích đáp...

Có nước mắt rơi vào trên giấy, rơi vào trên chữ nhỏ.

Nước mắt của Đỗ Thiếu Phủ xẹt qua gương mặt cương nghị, theo gương mặt rơi xuống.

Lệ thủy ngâm ướt chữ nhỏ trên giấy, giống như hòa tan trái tim của Đỗ Thiếu Phủ

Giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ không còn cách nào đè nén tình cảm của mình, hốc mắt tràn đầy nhiệt lệ.

Tình đến chỗ thâm sâu, nam tử cũng rơi lệ.

Chớ nói nam tử không rơi lệ, đó là chưa đến chỗ thương tâm.

- Muội muội...

Thanh âm nghẹn ngào, nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trên bức họa, lòng Đỗ Thiếu Phủ run rẩy.

Ầm ầm!

Đột nhiên không gian rung động, có lực lượng thiên địa ba động ở bốn phía đình viện.

- Phù Trận!

Tinh thần lực của Đỗ Thiếu Phủ phóng thích ra bốn phía, thân ảnh lập tức biến mất ở tại chỗ.

Bên ngoài đình viện, sóng năng lượng, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ nhìn bốn phía, có thể cảm giác được, bốn phía đình viện này đã bố trí lên một Phù Trận cực kỳ lợi hại, một khi có người đụng vào, sợ là sẽ lập tức bị công kích.

- Các ngươi muốn vây khốn ta?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn xa xa, thân ảnh của Minh lão đã tiêu thất, lão giả lúc trước xuất hiện ở ngoài đình viện, mang không ít người mặc áo giáp, khí tức cường đại.

- Ngươi còn không có tư cách này, vây khốn ngươi, ngươi cũng quá xem trọng mình, chỉ là sợ ngươi gây thị phi, kỳ thực cái này cũng là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi ở từ khi cứu trị Thiếu Cảnh xảy ra bất trắc mà thôi, đây là đang bảo hộ ngươi!

Thanh Du Hộ pháp nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt mang theo chút cười lạnh nói:

- Tiểu tử, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng nghĩ đi ra, mặc dù Tiểu Phù Trận này bình thường, nhưng tu vi của ngươi, cho dù cường thịnh trở lại gấp trăm lần, muốn đi ra, cũng là tự tìm khổ ăn!

- Để ta tới cứu người, vì sao lại vây khốn ta, còn nói là vì tốt cho ta, không cho ta một lời giải thích, ta tuyệt đối sẽ không bó tay bị nhốt!

Đỗ Thiếu Phủ quát to, trong này hết thảy, để Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, sợ là không đơn giãn như mình nghĩ.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Thanh Du Hộ pháp quát lên:

- Lẽ nào, mẹ ta cùng Thiếu Cảnh, cũng bị bọn ngươi vây khốn ở chỗ này như vậy?

- Giải thích, không cần giải thích cho con kiến hôi như ngươi, may mắn lúc trước trong tộc không có diệt đôi tiện phụ các ngươi, bằng không hiện tại không thể cứu Thiếu Cảnh rồi, mục đích ngươi sống, chính là vì Thiếu Cảnh, đây là ý trời!

Thanh Du Hộ pháp nhìn Đỗ Thiếu Phủ, cười lạnh nói:

- Còn mẹ ngươi cùng Thiếu Cảnh, các nàng vẫn tốt, không phải ngươi có thể đề cập, một tiện chủng ở bên ngoài, không bao lâu nữa, rốt cục có thể giải quyết triệt để rồi, thiên ý như vậy a, tim của ngươi, đúng là vì Thiếu Cảnh mà tồn tại, đến lúc đó giải quyết hậu hoạn của Thiếu Cảnh, trời sinh Chí Tôn, lóng lánh thế gian!

- Ta hiểu, Khô Tâm thiên tật, cần đổi tim, cần đổi tim của ta, đây là mục đích các ngươi dẫn ta tới!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Thanh Du Hộ pháp, trong lòng cuồn cuộn, khó mà bình tĩnh, trong đầu suy nghĩ phức tạp, thân thể bắt đầu run rẩy.

- Ngươi là ca ca song bào thai của Thiếu Cảnh, các ngươi một thai sinh ra, khí huyết tương liên, tim ngươi giao cho Thiếu Cảnh, có tám phần mười cơ hội trở lên.

Thanh Du Hộ pháp nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hời hợt cười lạnh nói:

- Mà đến lúc đó, ngươi cuối cùng không nên tồn tại ở trên đời!

Thân thể Đỗ Thiếu Phủ run rẩy, suy nghĩ phức tạp, nguyên lai tưởng rằng lúc này đây có thể nhìn thấy mong mẫu thân và muội muội ngày nhớ đêm.

Nguyên lai, mục đích mình tới, chỉ là bọn hắn muốn tim của mình mà thôi.

Mang danh ngu si 10 năm, từ Thạch Thành đi ra, bước vào Hắc Ám Sâm Lâm, đi vào Thiên Vũ Học Viện, xông qua Đế Đô Long Thành của Thạch Long Đế Quốc, bình định Hắc Ám Sâm Lâm, bước vào Trung Châu, cuối cùng tiến nhập Cổ Thiên Tông, một đường quét ngang chư địch, chỉ vì một ngày kia, có thể hưởng thụ mẫu thân ôm ấp, nhìn thấy muội muội, một nhà đoàn tụ.

Mà bây giờ, mình đi tới địa phương ngày nhớ đêm mong muốn tới, cho rằng có thể sớm nhìn thấy thân nhân.

Nhưng mới biết được, này là một cái bẫy, bọn họ muốn tim của mình đi cứu muội muội.

Muốn tim của mình, mình hẳn phải chết, mẫu thân có biết, muội muội có biết không...

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ, lúc này có chút không rõ, cũng có chút thất lạc.

- Tim của ngươi, chính là mục đích để ngươi lưu ở trên đời này, nên nói cho ngươi biết, ta đã nói cho ngươi biết, cũng để cho con kiến hôi ngươi chết minh bạch, có chút sự tình nằm mơ, thì không cần suy nghĩ, mơ mộng mà thôi.

Thanh Du cười lạnh, không bao lâu nữa, vết bẩn kia rốt cục bị hoàn toàn rửa sạch.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, trong hai mắt, kim mang đột nhiên hừng hực sáng lên, nhìn chằm chằm Thanh Du, hét lớn:

- Hiện tại ta muốn gặp ta mẹ, muốn gặp muội cuội Thiếu Cảnh, chỉ cần các nàng mở miệng, tim ta không đáng là gì, nhưng nếu các ngươi khi lấn ta, gạt ta, ta tất sẽ không bỏ qua các ngươi!

- Ấu trĩ, con kiến hôi không biết trời cao đất rộng, ngươi căn bản không biết đây là địa phương nào, nơi này, không phải là phàm phu tục tử các ngươi có thể lật được sóng.

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Thanh Du khinh thường nói.

- Mặc kệ các ngươi là ai, nếu khi lấn ta, gạt ta, tổn thương thân nhân của ta, coi như là địa phương này của các ngươi, ta cũng sẽ san bằng, coi như các ngươi là trời, ta cũng muốn xuyên thủng!

Đỗ Thiếu Phủ rống to, giống như thú minh, ánh mắt kích xạ kim mang, trong mắt sắc bén khiếp người.

Nhìn hình dạng của Đỗ Thiếu Phủ, con mắt của Thanh Du run rẩy, lúc này hắn tựa hồ như nhìn thấy một Hung Thú ấu tể, để hắn có chút bất an.

Nhưng Thanh Du cũng không có để ở trong lòng, một con kiến hôi sắp chết mà thôi, kết quả này đã chú định.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)