Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 750: Khô tâm thiên tật.

Chương Trước Chương Tiếp

- Xùy!

Nhưng vào lúc này, một bóng người lăng không xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, tia sáng chói mắt khuếch tán.

Trảo ấn của trung niên nhân kia, trong nháy mắt bị dời đi, vồ nát một khối nham thạch cách đó không xa, sắc mặt đại biến.

Hào quang thu liễm, một bà lão nhìn như già yếu xuất hiện, mắt nhìn hơn mười người kia nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

Từng ánh mắt nhìn bà lão, sắc mặt đều biến hóa, sau đó trở nên vô cùng cung kính.

- Minh lão, tôi tớ này khi dễ bọn họ, còn giết một Ô Thú.

Trung niên xuất thủ nhìn Minh lão cung kính nói.

- Người là ta mang về, không phải nô bộc, nếu hắn xảy ra sự tình, các ngươi không gánh được, đều trở về đi.

Minh lão khe khẽ nói với mọi người.

- Thế nhưng Minh lão...

Một mỹ phụ nhân đau lòng con mình bị đánh, tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng bị Minh lão cắt đứt:

- Người là ta mang về, vậy thì do ta đối phụ trách đi, các ngươi thấy thế nào?

- Chuyện này...

Mỹ phụ nhân nghe vậy, nhất thời sắc mặt biến hóa.

- Chúng ta không dám, cáo từ.

Từng người sắc mặt thầm biến hóa, nghi ngờ đánh giá Đỗ Thiếu Phủ, từng cái vội vã rời đi, không người nào dám đắc tội Minh lão.

- Sưu sưu...

Hơn mười người tới nhanh, đi cũng nhanh, lập tức liền tiêu thất.

Đỗ Thiếu Phủ vẫn ngồi ở trên tảng đá ăn thịt nướng, thậm chí ngay cả đầu cũng không giơ lên một cái.

Minh lão nhìn bốn phía bừa bộn, ánh mắt đảo qua giá nướng, cuối cùng rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt nhịn không được nổi lên ba động.

Minh lão không thể không khiếp sợ kinh ngạc, người này so với Thiếu Cảnh tiểu thư, có quá nhiều không giống.

Một mẹ song sinh, đồng bào huynh muội, muội muội siêu trần thoát tục, giống như trích tiên.

Còn ca ca, hung tàn cường hãn, giống như dã thú, ngày đầu tiên tới liền dám giết Yêu thú nướng ăn, đánh mười mấy thiếu niên trong tộc, chưa từng có người ngoài nào dám ở chỗ này lớn mật như thế.

Nếu như truyền ra, có người chạy tới nơi này nướng thịt, sợ là thế gian sẽ không có người tin tưởng.

- Ngươi ăn chút không?

Đỗ Thiếu Phủ rốt cục ngẩng đầu, nhìn Minh lão nói:

- Bằng không ngươi nhìn ta chằm chằm như thế, ta ăn không vô.

- Ta không ăn tục vật, càng không ăn thịt.

Minh lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khẽ động nói:

- Ngươi đã ăn no chưa, ăn no, ta cùng ngươi nói sự tình của Thiếu Cảnh tiểu thư đi.

Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Minh lão, gật đầu nói:

- Mấy năm nay, muội muội ta ở chỗ này qua khỏe không, nơi này có người khi phụ nàng không?

Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Minh lão gật đầu nói:

- Ngoại trừ thân mắc thiên tật ra, Thiếu Cảnh tiểu thư qua tốt hơn ngươi rất nhiều, trưởng giả nơi này rất sủng ái nàng.

- Vậy là tốt rồi.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

- Thiếu Cảnh tiểu thư trời sinh Chí Tôn thể, ngươi có biết không?

Minh lão nói.

- Ta biết không nhiều, nhưng biết muội muội ta trời sinh Chí Tôn thể, nói vậy hẳn cực kỳ lợi hại a.

Đỗ Thiếu Phủ cười nói, lúc trước lão cha Tửu Quỷ đã cho biết, muội muội của mình, đó là trời sinh Chí Tôn thể.

Minh lão cảm thán, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Thế nhưng tiểu thư cũng trời sinh thiên tật.

- Ngươi vẫn không nói cho ta biết, rốt cuộc là loại thiên tật nào?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Minh lão, trong lòng lo lắng bất an, những người này vô cùng cường hãn, nếu bọn họ cũng không thể cứu trị muội muội Thiếu Cảnh, có thể nghĩ thiên tật của muội muội Thiếu Cảnh, sợ là nghiêm trọng đến mức nào.

- Thiếu Cảnh tiểu thư thân mắc Khô Tâm thiên tật .

Minh lão nhẹ giọng nói.

- Khô Tâm thiên tật!

Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ run lên, người do phụ mẫu tạo ra, một thân tinh túy, trước sinh tam nguyên, sau sinh hai thận, hai thận đã sinh, dần dần sinh hai mắt, lại sinh hai ngoại thận, lục phủ ngũ tạng, toàn thân dần dần hoàn thành.

Mà hậu nhân nói thân có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Ngũ Hành Chi Khí, lấy xứng ngũ tạng, phổi là kim, gan là mộc, thận là thủy, tâm là hỏa, tỳ là thổ.

Thân thể con người, trọng yếu nhất là đầu lâu cùng ngũ tạng.

Ngũ tạng cùng thiên địa Ngũ hành tương sinh, tâm là đứng đầu ngũ tạng, Khô Tâm thiên tật làm tim khô héo, sẽ nghiêm trọng bực nào.

- Khô Tâm thiên tật, có thể nói là không cách cứu chữa, trong tộc nghĩ tới thay Thiếu Cảnh tiểu thư đổi tim, Thiếu Cảnh tiểu thư trời sinh Chí Tôn thể, tim người nào mới có thể dung nhập trời sinh Chí Tôn thể?

Minh lão than nhẹ, nhìn Đỗ Thiếu Phủ than nói:

- Thiếu Cảnh tiểu thư có thể chống đỡ đến bây giờ, đã là kỳ tích, trong tộc tiêu hao to lớn, dù như vậy, tình huống hiện tại cũng càng ngày càng nghiêm trọng, đã không thể nán lại.

- Các ngươi cần ta làm cái gì?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Minh lão hỏi, bọn họ tìm mình đến đây, phải là đã tìm được biện pháp rồi sao.

Minh lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thật lâu không nói gì, sau đó nói:

- Hài tử, hiện tại ta dẫn ngươi đi một chỗ.

- Dẫn ta đi gặp mẹ cùng muội muội của ta sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Minh lão, trong ánh mắt có mong đợi cùng khẩn trương.

Minh lão nói:

- Đi theo ta đi, đến sẽ biết.

...

Sơn cốc xanh biếc, cầu nhỏ nước chảy, khí tức cổ xưa ba động, kỳ hoa dị thảo nở rộ, thậm chí khắp nơi đều có Linh Dược.

Giữa núi rừng, bạch điểu hót vang, Linh Thú xuyên qua, giống như Tiên cảnh.

Theo Minh lão, Đỗ Thiếu Phủ một đường đến một sơn cốc.

Trong cốc, có một đình viện cổ lão.

Dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ có không ít lời muốn hỏi, nhưng Minh lão không nói một lời.

- Vào đi, đó là chỗ ở của Thiếu Cảnh tiểu thư.

Minh lão nhìn đình viện phía trước nói với Đỗ Thiếu Phủ.

- Chỗ ở của muội muội?

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ nhất thời có chút bối rối, tâm tình rất phức tạp, hai chân như treo mười vạn cân, khó mà dịch bước.

Muội muội Thiếu Cảnh ở bên trong, mẫu thân ở bên trong sao, lẽ nào mẫu thân cùng muội muội ngày nhớ đêm mong, hôm nay rốt cục có thể nhìn thấy...

Đỗ Thiếu Phủ đi vào đình viện, từng bước một, chân bước không nhanh, nhưng không chậm, thân thể có một chút run rẩy.

- Ai... Ta xin lỗi đứa nhỏ này.

Minh lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khóe mắt có chút ướt át, sau đó thở dài.

- Xùy xùy.

Theo Đỗ Thiếu Phủ vào đình viện, bên ngoài sơn cốc, có mười mấy đạo thân ảnh đi đến, đều thu liễm khí tức, sau đó rơi vào phía sau Minh lão.

Tổng cộng 11 người, trước nhất chính là lão giả gọi Thanh Du Hộ pháp.

Lúc này 10 người phía sau Thanh Du Hộ pháp đều mặc chiến giáp, chiến giáp lan tràn phù văn, toàn bộ đều là Đạo Khí thượng phẩm.

- Minh lão, kế tiếp giao cho chúng ta đi, ngươi vì tiểu tử kia làm đã đủ nhiều, bằng không tiểu tử kia căn bản không có tư cách tới nơi đây.

Thanh Du Hộ pháp nhìn Minh lão nói.

- Thanh Du, ngươi nghe kỹ cho ta, hắn là tới cứu tính mạng của Thiếu Cảnh tiểu thư, nếu ngươi dám đả thương hắn, dám ủy khuất hắn, vậy đừng trách ta cậy già lên mặt, thủ đoạn của ta, ngươi nên biết!

Minh lão nhìn Thanh Du Hộ pháp nói.

- Vâng, ta chỉ dẫn người tới coi chừng tiểu tử này, trước khi cứu trị Thiếu Cảnh, miễn cho hắn xảy ra chuyện, trong tộc còn có vài người ngồi không yên, ta làm như vậy cũng là bảo hộ hắn.

Nghe vậy, Thanh Du Hộ pháp cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn Minh lão.

- Ai... Nghiệp chướng a, ta đây là tạo nghiệt gì, khó trách lão tộc trưởng nói ta trần duyên khó mà chém đoạn, thủy chung không thể đột phá một bước cuối cùng.

Minh lão thì thào nói, thời điểm thanh âm hạ xuống, đã vô thanh vô tức tiêu thất.

Đình viện an tĩnh, cổ kính, Đỗ Thiếu Phủ đi vào, bố trí súc tích, có hương khí nhàn nhạt hợp lòng người.

Đỗ Thiếu Phủ quay đầu lại, Minh lão không có theo, hắn đi vào một gian phòng.

Đây là một gian phòng giống như thư phòng, nhưng lại để không ít Đạo Khí, còn có Đan Dược cùng Linh Dược, sóng năng lượng phóng thích.

Trên vách tường, có không ít giá sách, Đỗ Thiếu Phủ thấy được rất nhiều thư tịch cổ lão, vừa nhìn liền biết niên kỷ sợ là không ngắn.

Trên giá sách, còn để không ít ngọc giản Võ Kỹ, còn có thú cốt, đều không phải phàm vật.

Nếu không phải này là chỗ ở của muội muội, sợ là Đỗ Thiếu Phủ rất khó khống chế tay của mình, sẽ bỏ toàn bộ vào bao mang đi.

Rất khó nghĩ đến, sẽ có người để thú cốt cùng Võ Kỹ ở thư phòng, còn có không ít Đan Dược Linh Dược.

Khóe miệng của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, hiện lên độ cong vui vẻ.

Này là thư phòng của muội muội sao, không biết nàng bình thường ở trong thư phòng đọc sách hay luyện công, xem ra tính cách của muội muội mình, sợ cùng không khác nữ tử bên ngoài nhiều.

Trong thư phòng, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy một bàn học, trên bàn bày không ít giấy, trong đó trên mặt bàn, để một bức ảnh.

Tranh là thủy mạc, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua, trong lòng không khỏi run lên, phảng phất như điện giật.

Trên bức họa vẻ một nam tử, gương mặt cương nghị, khí khái bất phàm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)