Đỗ Thiếu Phủ đánh giá bốn phía, nơi này lực lượng thiên địa nồng nặc khắp nơi, khí tức cổ lão mênh mông lan tràn cả không gian.
Không gian bao la, rộng lớn mạnh mẽ, núi non chập chùng.
Đỉnh núi, khắp nơi có vân vụ bốc lên, lộ vẻ điềm lành.
Này phảng phất như Tiên Thần chi địa, uy nghiêm thần thánh.
Một con đường bằng đá xanh uốn lượn xoay quanh, lượn quanh sơn mà lên, bậc thang cổ lão trực tiếp thông hướng một đỉnh núi.
Bốn phía đỉnh núi này, có vô số sơn phong cao vút trong mây, sương mù lượn lờ, trong không gian tán phát khí tức không rõ, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác bất hủ.
Trên ngọn núi có thạch đình cổ lão loang lổ, bốn phía xanh biếc, thanh thạch rêu xanh.
Một bóng người đứng chắp tay, mái tóc dài màu tím khẽ phiêu động, hai mắt lạnh như băng, khiến người ta nhìn giống như Tu La, trong ác liệt mang hàn khí, hết lần này tới lần khác người này lại vô cùng tuấn lãng.
- Tin tức xác định, người Thanh Du Hộ pháp cùng Minh nãi nãi tự mình mang tới, gọi là Đỗ Thiếu Phủ, hiện tại đã ở trong tộc.
Một thanh âm truyền đến, bậc thang dưới chân núi, một thanh niên cẩm bào xuất hiện.
Tiếp theo một cái chớp mắt, thanh niên cẩm bào này liền quỷ dị đến bên cạnh nam tử kia nói:
- Nàng là con của Tứ cô, ca ca của Thiếu Cảnh, hiện tại hắn tới rồi, ngươi có biện pháp gì không?
- Hắn làm sao có thể so sánh với Thiếu Cảnh, ta không biết vì sao trong tộc muốn hắn tới, ta nghĩ, chúng ta phải có người nhắc nhở hắn, nơi này, không phải hắn nên tới, ở chỗ này, hắn sẽ không được chào đón, chúng ta làm cũng là tốt cho hắn.
Thanh âm của thanh niên tóc tím rất bình tĩnh, bình tĩnh như không có bất kỳ âm điệu, hai mắt không có chút gợn sóng.
Trong mắt của hắn, lúc này phảng phất như chỉ có núi cao phía trước.
- Nếu hắn tới, hẳn là có mục đích, hoặc là có người cố ý để hắn tới quấy rối?
Thanh niên cẩm bào cười nói.
- Vậy giết đi.
Đôi mắt của thanh niên tóc tím khẽ nâng, thấp giọng nói, giọng nói vẫn bình tĩnh không dậy sóng như vậy.
- Ngươi muốn tự mình xuất thủ?
Thanh niên cẩm bào nhìn nam tử tóc tím hỏi, đối với thanh niên tóc tím nói, tựa hồ cũng không kỳ quái.
- Ngươi nghĩ, hắn có tư cách sao?
Thanh niên tóc tím hỏi lại thanh niên cẩm bào, sau đó đôi mắt khẽ động, nói:
- Chú ý, đừng cho Tứ cô biết, Tứ cô dù sao cũng là Tứ cô.
...
Quần sơn mênh mông, cổ lão tang thương.
- Mẹ, Thiếu Cảnh, ta đi tới nơi này, hiện tại các ngươi ở đây sao?
Đỉnh núi, Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói.
Mười tám năm qua, ngày nhớ đêm mong muốn tới địa phương này, hiện tại mình đã đến, mẹ cùng muội muội ở đây, nhưng không thể tương kiến.
Lúc này trong lòng Đỗ Thiếu Phủ phức tạp, cảm tình vẫn bị đè nén vào thời khắc này xúc động.
- Cô...
Yêu thú rít gào, thời điểm Đỗ Thiếu Phủ thì thào, giữa không trung xa xa, có tiếng Yêu thú rít gào truyền đến.
Có khí tức đáng sợ ba động tới, một phi cầm khổng lồ vỗ cánh xoay quanh, hình dáng như quạ, ba đầu sáu đuôi.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, lòng khẽ run lên, phi cầm đáng sợ kia dĩ nhiên là một Yêu thú đáng sợ, bài danh trên Thiên Thú Bảng, so với Bác thú chỉ cao hơn chớ không thấp.
Đồn đãi nếu có Võ giả có thể thu phục, có thể trấn áp hết thảy hung tà.
- Cô!
Vỗ cánh ở trên bầu trời, tiếng như phượng minh, có thể xuyên kim liệt thạch, toàn thân tản ra khí tức kinh khủng, thân thể như mây đen rợp trời, khí tức khiến người run sợ.
- Nếu có thể uống chút huyết của nó thì tốt biết bao a, chỉ là cấp độ hơi yếu, vừa đến Thú Vương Sơ Đăng cảnh, hiệu quả khẳng định không bằng con Bác Thú kia.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Yêu thú đang rít gào kia, nếu mình có thể nuốt tinh huyết, đến lúc đó không chỉ phạt cốt tẩy tủy, còn có thể trấn áp hết thảy vật hung tà, sẽ là cơ duyên không nhỏ rồi.
Bất quá này mới là Thú Vương Sơ Đăng cảnh, để Đỗ Thiếu Phủ có chút tiếc nuối.
Lúc trước ở Đỗ gia nhìn thấy con Bác Thú kia đã là Thú Hoàng cảnh, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đỗ Thiếu Phủ nghĩ, giống như Bác Thú kia chính là gia súc mình nuôi, tùy thời có thể bị ăn.
Mà lúc này trên lưng Yêu thú khổng lồ, có mười mấy thân ảnh, nếu biết ý nghĩ đầu tiên của Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy mình, không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.
- Sưu sưu sưu sưu!
Theo Ô Thú vỗ cánh bay đến, lúc này trên lưng, nhất thời có từng thân ảnh lướt ra, quang mang ba động, khí tức lan tràn ra vầng sáng, giống như thái dương.
- Di...
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn qua, sau đó khẽ nhíu mày, chỉ thấy từng đạo quang mang kia phù không mà đứng, nhưng không khó nhìn ra, đều là thiếu niên chỉ khoảng 12 - 13 tuổi.
Không thể phủ nhận, những tiểu thiếu niên này, mỗi một người đều cực kỳ cường đại, làm cho Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày, càng nhiều hơn chính là trong lòng chấn động không ngớt.
- Vũ Vương Sơ Đăng cảnh.
Đỗ Thiếu Phủ chấn động, tuyệt đối chấn kinh rồi.
Tổng cộng 10 tiểu thiếu niên, tính trẻ con chưa hết, nhưng mỗi một người đều là Vũ Vương cảnh.
Một cái mạnh nhất, dĩ nhiên đã là Vũ Vương Sơ Đăng cảnh đỉnh phong.
Còn có một tiểu thiếu niên sợ là không đến mười tuổi, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác khí tức trên người, bất ngờ đã đến Vũ Hầu cảnh viên mãn đỉnh phong.
- Hô!
Đỗ Thiếu Phủ tự nhận định lực của mình rất tốt, lúc này nhìn thấy một màn này, cũng có chút hít vào khí lạnh.
Vũ Vương cảnh 12 - 13 tuổi, Vũ Hầu cảnh viên mãn đỉnh phong không đến mười tuổi, đây là khái niệm gì?
Nếu như bất kỳ một cái nào ở bên ngoài, cũng đủ để miểu sát cùng thế hệ a.
Ngoại giới bao nhiêu người thiên tư bất phàm, mấy chục tuổi cũng không nhất định có thể đến Vũ Hầu cảnh.
Nhưng bây giờ nơi này, một tiểu thiếu niên không đến mười tuổi, dĩ nhiên đã có dấu hiệu muốn đột phá Vũ Vương cảnh rồi.
Này nếu như truyền ra ngoài, sợ là không phải khiến mọi người khiếp sợ, mà là căn bản không có người tin tưởng.
- Này hẳn là một người trong đó rồi, cũng dám trốn, lần này nhất định phải cho hắn chút nhan sắc nhìn một chút!
- Bản thân phải tới, lại vẫn dám trốn, nhất định phải để cho hắn đẹp mắt!
Từng thiếu niên đánh giá Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt không có thiện ý, líu ríu trò chuyện với nhau.
Từng thiếu niên này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất đã rất bất phàm, vừa nhìn chính là nhân trung long phượng, người mang Long cốt Phượng tư.
- Này, chính ngươi thúc thủ chịu trói, hãy để cho ta thu thập ngươi một trận!
Một thiếu niên lang mắt to nhìn Đỗ Thiếu Phủ mắng, còn tuổi nhỏ, đã khá có uy nghiêm.
- Các ngươi nhận lầm người.
Đỗ Thiếu Phủ cau mày, những thiếu niên này tuổi còn nhỏ, nhưng thái độ vô cùng cuồng ngạo, rất không lễ phép, cùng mình khi còn bé bị ép học tập tứ thư ngũ kinh, đạo đức chi lễ hoàn toàn bất đồng, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ không thích.
- Lớn mật, lại còn dám giảo biện kháng mệnh, ngươi rõ ràng không phải tộc nhân của chúng ta, hỏi ngươi một lần nữa, thúc thủ chịu trói, hay là ta trực tiếp tiêu diệt ngươi!
Một thiếu niên tương đối lớn tách mọi người đi ra, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, vô cùng khinh thường cùng kiêu căng.
Thiếu niên này không có để Đỗ Thiếu Phủ ở trong mắt, ánh mắt kia không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn, tựa hồ thực sự chỉ cần Đỗ Thiếu Phủ bất tuân, sẽ lập tức động thủ tiêu diệt Đỗ Thiếu Phủ.
- Các ngươi nhận lầm người, là trưởng bối của các ngươi mời ta tới.
Đỗ Thiếu Phủ nói, trong lòng đã càng ngày càng không thích, chân mày hơi nhíu, trong lúc mơ hồ cảm giác được, tựa hồ trong này có gì không đúng.
- Càn rỡ, lại vẫn dám nói năng bậy bạ, trưởng bối trong tộc mời ngươi tới, thua thiệt ngươi còn nói dối được, thúc thủ chịu trói, bằng không tiêu diệt tại chỗ!
Thiếu niên lang hét lớn một tiếng.
- Quỳ xuống, thúc thủ chịu trói!
- Đàng hoàng một chút, bằng không giết!
Từng thiếu niên hét lớn, thanh âm cuồn cuộn như sấm rền.
Những thiếu niên này nhận được tin tức, hôm nay có không ít người hầu ở ngoại giới tới dĩ nhiên chạy trốn.
Cho nên bọn họ mới chủ động tự tiến cử tới bắt người muốn trốn chạy, coi như tìm chút lạc thú.
- Nhỏ giọng một chút, các ngươi thật tìm lộn người.
Đỗ Thiếu Phủ nhíu mày, cũng không quá để ý những thiếu niên này.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ xoay người rời đi.
Một đám thiếu niên lang nhất thời hóa đá, bình thường những người hầu kia nhìn thấy bọn họ, đều cung kính không ngớt.
Gia hỏa này dĩ nhiên không để ý đến bọn họ, thậm chí bọn họ không khó nhìn ra, ánh mắt kia của đối phương, căn bản là coi bọn họ như tiểu thí hài.
- Đứng lại!
- Quỳ xuống, thúc thủ chịu trói!
- Trực tiếp tiêu diệt đi, giết gà dọa khỉ!
Từng thiếu niên lang bị nghẹn sắc đỏ bừng, thân ảnh lướt nhanh ra.
Mười mấy thiếu niên lang, nhất thời vây Đỗ Thiếu Phủ lại, từng cỗ khí tức cường hãn bộc phát.
- Các ngươi chớ quá mức, đi hỏi rõ ràng sẽ biết, còn tuổi nhỏ, cuồng ngạo như vậy, cũng không phải chuyện tốt.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn những thiếu niên này, ánh mắt sắc bén.
- Ai a, thật đúng là lần đầu tiên gặp được nô bộc gan lớn như vậy, hôm nay nhất định phải hảo hảo giết gà dọa khỉ.
Một thiếu niên lang cười lạnh nói, tuy hắn nhỏ tuổi, nhưng khí tức rất cường hãn, quanh thân nhộn nhạo phù văn như một ngọn núi.
- Các ngươi lui ra.
Thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu lạnh lùng lên.