- Tâm tình của ngươi giống như rất kích động?
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt của Chân Thanh Thuần hiện lên chút ba động.
- Có sao, không có a.
Đỗ Thiếu Phủ nghiêng đầu qua chỗ khác, đi vào Đỗ gia.
- Cái gì, Tam thiếu gia, ngươi muốn đi xa nhà?
Một lát sau, trong đình viện, Đỗ Thiếu Phủ tìm đám người Vạn Lý, Âu Dương Sảng cùng Đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn, Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Đan Vu Tu…
Thông tri mọi người mình phải ly khai một đoạn thời gian, mọi người nghe vậy, nhất thời nghi hoặc hỏi.
- Ta phải ra ngoài làm một số chuyện, Cổ Độc Đan trên người các ngươi, hiện tại ta không có giải dược, đến lúc đó các ngươi đi Loạn Yêu Thành tìm Dược Vương lấy là được, đoạn thời gian này, các ngươi ở Đỗ gia, thuận tiện chỉ đạo đám người Đỗ Hạo, Đỗ Quý tu luyện.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn đám người Kim Điêu Vương, Huyền Giao Vương nói.
- Tiểu sư đệ, ngươi muốn đi đâu, ta đi với ngươi.
Vạn Lý nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Hắn là phụng mệnh tới bảo hộ tiểu sư đệ, tự nhiên phải một đường đi theo, nếu không trở về trong tông, sư phụ còn không lột da hắn.
- Tam sư huynh, lúc này đây ta đi làm một sự tình, quay đầu lại sẽ nói tỉ mỉ, ta một người là được, ngươi cũng có thể về tông môn trước, yên tâm đi, ta không có việc gì.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tam sư huynh Vạn Lý cười nói.
- Cha ta cùng Nhị bá biết chưa?
Đỗ Tiểu Mạn nhìn Đỗ Thiếu Phủ, lông mày cau lại.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nhìn Đại tỷ Đỗ Tiểu Mạn nói:
- Sáng mai Đại tỷ nói cho Đại bá cùng Nhị bá, ta sợ Đại bá cùng Nhị bá hỏi nhiều, càng sẽ lo lắng.
- Được rồi.
Đỗ Tiểu Mạn do dự một chút, gật đầu.
- Mặc kệ ngươi muốn đi làm cái gì, cũng phải cẩn thận một chút.
Âu Dương Sảng liếc nhìn Đỗ Thiếu Phủ một cái, trên mặt có chút lo lắng.
Đỗ Thiếu Phủ cười, gật đầu.
- Đỗ Thiếu Phủ, ta phải theo ngươi, những tên kia tuyệt đối rất cường hãn, một mình ngươi sẽ nguy hiểm.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Phủ ở trong đình viện, Chân Thanh Thuần nhìn chằm chằm hắn nói:
- Một mình ngươi, đến lúc đó nếu gặp chuyện không may, thì một trợ thủ cũng không có.
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bình yên trở về, này với ta mà nói cũng là một cơ hội, có lẽ, ta thật sự có thể nhìn thấy người ta muốn gặp được.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Chân Thanh Thuần.
Lúc này đây, Đỗ Thiếu Phủ không muốn mang đại ca Chân Thanh Thuần đi.
Chân Thanh Thuần nhìn chằm chằm hắn, nghiêm mặt nói:
- Ngươi sợ liên lụy ta?
- Không...
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, nhìn Chân Thanh Thuần cười nói:
- Ta biết bọn họ rất mạnh, trong những người ta quen biết, chỉ có Thanh Thuần ca thực lực mạnh nhất, vạn nhất ta thật không trở về, đến lúc đó còn phải trông cậy vào ngươi đi cứu ta đây.
- Này cũng phải, đại ca ngươi cũng không phải khoác lác, chờ ta khôi phục thời kỳ toàn thịnh, hừ!
Đối với Đỗ Thiếu Phủ nói, Chân Thanh Thuần vô cùng hưởng thụ, ánh mắt khẽ động nói:
- Bất quá sư phụ ngươi Cổ Thanh Dương kia thực lực cũng không yếu, còn có Cổ Thiên Tông Tông chủ Tư Mã Đạp Tinh, ẩn núp khá sâu a, mạnh nhất vẫn là bà lão vừa rồi kia, khí tức sâu không lường được, sợ là trong thiên địa này cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Ta đã nói sự tình của ngươi cho Đại tỷ, có gì cần, tìm Đại tỷ là tốt rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Chân Thanh Thuần:
- Được rồi, vạn nhất ta không về, chờ sau này ngươi đi cứu ta, trong khoảng thời gian này, Đỗ gia phải dựa vào ngươi.
- Vậy ngươi cẩn thận, bọn họ có quan hệ với mẹ và muội muội của ngươi, hi vọng ngươi không có nguy hiểm quá lớn.
Chân Thanh Thuần không có nói gì nữa, trong mắt hiện lên ba động.
Tâm tư của Đỗ Thiếu Phủ, Chân Thanh Thuần làm sao không rõ, tiểu tử kia là sợ làm phiền hắn, cho nên mới không mang theo mình đi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó đi ra đình viện, thân ảnh lóe lên, biến mất ở trong màn đêm.
- Tiểu tử, nếu ngươi thật không về, coi như liều cái mạng già này, ta làm đại ca, nhất định cũng sẽ để cho bọn họ trả giá thật lớn!
Nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ biến mất, trong mắt Chân Thanh Thuần có tinh mang lóe ra.
...
Màn đêm, minh nguyệt rơi về phía tây, sắc trời càng ngày càng hôn ám, này là hắc ám trước tờ mờ sáng.
- Minh lão, tiểu tử kia có thể nhân cơ hội chạy hay không?
Trên ngọn núi, lão giả ngũ tuần nhìn ánh trăng rơi về phía tây, do dự một chút, nhìn bà lão ở bên cạnh vẫn yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần hỏi.
Bà lão mở ra hai mắt khép hờ, nói:
- Nếu hắn thật muốn chạy thì tốt biết bao nhiêu, có lẽ lão bà ta sẽ dễ chịu hơn không ít.
- Minh lão, tiểu tử này chỉ là một con giun dế ở ngoại giới mà thôi, chờ đến trong tộc, Thiếu Cảnh tiểu thư có thể bình yên vô sự rồi.
Lão giả nói.
Phía sau lão giả này, năm bóng người đồng thời mà đứng, yên tĩnh chờ ở một bên, khí tức thu liễm, nhưng cũng để cho không gian đọng lại.
- Con kiến hôi, ngươi nghĩ Ngạo Đồng tiểu thư lưu lại cốt nhục sẽ là con kiến hôi sao, hắn và Thiếu Cảnh tiểu thư cùng tuổi, mặc dù nói thực lực không có đạt đến tình trạng như Thiếu Cảnh tiểu thư. Nhưng Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, đã có thể đối kháng Bác Thú Vũ Hoàng cảnh. Nếu mắt ta không mù, hắn còn là Linh Phù Sư lục tinh, tinh thần lực không giống bình thường. Công pháp tu luyện tựa hồ là công pháp chính thống của Kim Sí Đại Bàng nhất tộc, chỉ là điều này, cũng đã không thể tưởng tượng nổi. Đối mặt với ngươi và ta, hắn có thể tiến thối tự nhiên, không bị ảnh hưởng, tâm cảnh này, trong tộc cùng thế hệ cũng không có mấy người làm được.
- Một người như vậy, ngươi nghĩ hắn sẽ là con kiến hôi sao? Coi như so sánh với cùng thế hệ trong tộc, phỏng đoán cẩn thận, hắn cũng đủ để vào top 100 đi!
Bà lão nhìn lão giả, ánh mắt thâm thúy hiện lên vẻ không vui nói:
- Thanh Du, ngươi ở trong tộc, dù gì cũng là Hộ pháp, nói năn phải chú ý đúng mực, mặc kệ các ngươi có nguyện ý thừa nhận hay không, Đỗ Thiếu Phủ này cũng là cốt nhục của Ngạo Đồng tiểu thư, trên người chảy một nửa huyết thống giống như của ngươi, nếu như hắn là con kiến hôi, vậy ngươi chính là đánh mặt mình, đánh mặt gia tộc, phía ngoài còn có người đang nhìn.
Nghe vậy, lão giả hơi rùng mình, sau đó cung kính nói:
- Minh lão bớt giận, ta hiểu.
- Ai...
Bà lão khe khẽ thở dài, mắt nhìn không gian phía trước, thì thào nói:
- Vì sao tiểu tử này không trốn, như vậy trong lòng lão bà ta sẽ không khó chịu.
- Sưu...
Theo bà lão nói xong, một thân ảnh kim sắc xẹt qua trời cao bay đến, sau đó rơi vào trên đỉnh núi.
Kim quang thu liễm, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ hơi tái nhợt, chỉ là khuôn mặt kia cương nghị nhuệ khí, hai mắt không thay đổi sáng sủa thâm thúy.
- Ngươi tới sớm rồi, còn chưa đến hừng đông.
Bà lão nhìn hai mắt sáng sủa của Đỗ Thiếu Phủ, hỏi.
Thân thể của Đỗ Thiếu Phủ đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn màn đêm, sau đó nhìn bà lão nói:
- Không sai biệt lắm trời đã sáng, các ngươi không muốn bị người thấy, thích lén lén lút lút làm việc ở sau lưng, ta chỉ có tới sớm, tránh cho các ngươi bị người thấy.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, nhìn gương mặt cùng ánh mắt của hắn, khóe mắt bà lão giật giật, nàng có một loại cảm giác, loại cảm giác này, như là đối mặt với một cái phong ấn bình tĩnh.
Thanh niên trước mắt kia, giống trong cơ thể có một cái phong ấn, nhìn như bình tĩnh, nói không chừng một ngày kia, phong ấn nới lỏng, không biết sẽ phát sinh sự tình đáng sợ gì.
- Xem ra, trong lòng ngươi có oán.
Hai tức sau, Minh lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ than thở.
- Không có oán, chỉ có hận.
Đỗ Thiếu Phủ trực tiếp đáp.
Bà lão nghe vậy sững sờ, cười khổ nói:
- Hận chúng ta?
- Chỉ hận thực lực của mình không đủ!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bà lão, sau đó hỏi:
- Mẹ cùng em gái của ta, các nàng khỏe không?