- Ngươi tên gì?
Bà lão đi tới trước người Đỗ Thiếu Phủ, mắt không ngừng đánh giá.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai người kia, ánh mắt lại đảo qua Bác Thú cùng bốn thân ảnh do quang mang tinh thần bao phủ, hít sâu một hơi, nhìn bà lão trả lời:
- Ta là Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ Thiếu Phủ, Thiếu Phủ...
Bà lão thì thào, thần sắc có chút phức tạp, không biết lúc này trong lòng nghĩ cái gì.
- Minh lão, sẽ không sai rồi, mang về kiểm tra một chút đi.
Lão giả ngũ tuần thu lại vẻ chấn kinh, nói khẽ với bà lão ở bên người, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Bà lão hơi giơ tay lên, phất phất tay ra hiệu, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khe khẽ thở dài:
- Biên thuỳ nho nhỏ này, dĩ nhiên cũng có thiên tư như vậy, vượt qua ta dự liệu a.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bà lão, ánh mắt có chút kinh dị nói:
- Các ngươi là ai, vì sao mang ta đến nơi này?
- Chúng ta là...
Bà lão mở miệng, lão giả ngũ tuần nghe vậy, nhất thời cắt đứt bà lão nói:
- Minh lão, tiểu tử này còn chưa có tư cách biết lai lịch của chúng ta...
- Vì sao hắn không có tư cách, ngươi đừng quên, trong cơ thể hắn đồng dạng chảy huyết mạch như các ngươi, hắn chỉ là...
Bà lão thầm than, trong ánh mắt thâm thúy có chút ba động.
Nghe lão giả và bà lão nói, thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ liên tiếp biến hóa, đột nhiên ánh mắt run lên, nhìn bà lão cùng lão giả kia, khuôn mặt biến sắc nói:
- Các ngươi...
Lời đến khóe miệng, Đỗ Thiếu Phủ lại không biết nên hỏi thế nào, chỉ là toàn thân run rẩy như sét đánh.
Những người trước mắt này, khí tức trong quang mang tinh thần kia, hết thảy đều giống như lúc Đỗ Thiếu Phủ ở chỗ phụ thân và Trấn Bắc Vương biểu diễn họa cuốn thấy qua, khó trách ngay từ đầu thì có một loại cảm giác đã từng quen biết.
Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được, những người này chính là những người phân tán một nhà mình, mang đi mẫu thân và muội muội.
Nhưng bây giờ đột nhiên nhìn thấy những người này, Đỗ Thiếu Phủ mới phát hiện mình hiểu rõ những người này ít như thế nào.
Lúc này căn bản không biết những người này tới từ phương nào, Đỗ Thiếu Phủ cũng không biết những người này đến cùng là ai.
Đỗ Thiếu Phủ chỉ biết những người này rất cường đại, cường đại vô biên, để cho mình không thể chống lại, đặc biệt là bà lão trước mắt, để cho mình lộ vẻ nhỏ bé.
Bà lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nói:
- Ngươi cũng có biết một người tên là Thiếu Cảnh không?
- Thiếu Cảnh!
Nghe vậy, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ run lên, sau đó tâm tình rung động đột nhiên bình tĩnh lại.
Lúc này Đỗ Thiếu Phủ cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến để bà lão kia tựa hồ hơi kinh ngạc.
Nhìn bà lão, Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Thiếu Cảnh, hẳn là muội muội sinh đôi ta chưa từng thấy qua kia a, ta nghĩ ta đã biết các ngươi là ai rồi!
Bà lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Xem ra ngươi cũng biết một ít chuyện.
- Sau này ta đều sẽ biết, biết hết thảy!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bà lão, cuối cùng bỏ thêm một câu:
- Nhất định sẽ!
- Hài tử, đi theo ta đi.
Bà lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói, gương mặt già nua miễn cưỡng cười cười, trên khuôn mặt hiền hòa có chút thở dài khiến người ta khó mà phát hiện.
- Ta biết thực lực của các ngươi rất mạnh, bất quá muốn dẫn ta đi, sợ là sẽ không quá dễ dàng.
Đỗ Thiếu Phủ cảnh giác, khí tức trong người lần thứ hai ba động, tuy không biết vì sao những người này muốn mang mình đi, nhưng từ thái độ của những người này, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác sợ là sẽ không có chuyện tốt gì.
Thúc thủ chịu trói, này không phải tính cách của Đỗ Thiếu Phủ.
- Hừ, không biết tự lượng sức mình.
Cảm giác trong cơ thể Đỗ Thiếu Phủ có khí tức ba động, lão giả ngũ tuần kia hơi liếc mắt một cái, ánh mắt không hề che giấu khinh thường cùng khinh miệt.
- Hài tử, theo ta đi thôi, ngươi vô lực phản kháng!
Bà lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Vô lực phản kháng, vậy cũng sẽ không thúc thủ chịu trói nha!
Tiếng nói từ trong hàm răng của Đỗ Thiếu Phủ phun ra, kim mang bạo phát, tâm thần rơi vào trên Tử Kim Thiên Khuyết, bất kể như thế nào, há sẽ thúc thủ chịu trói.
- Ngạo khí không ít, không hổ là cốt nhục của Ngạo Đồng tiểu thư!
Bà lão có chút tán thưởng, thanh niên trước mắt này, có thể ở trước mặt bọn họ bất động thanh sắc, lãnh tĩnh đối mặt, ngạo khí không thay đổi, điều này đại biểu cái gì, tất nhiên là chạy không khỏi nàng quan sát.
Tiếng nói từ từ hạ xuống, bà lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi vẫn không cách nào phản kháng, chẳng lẽ là muốn dựa vào một đạo Nguyên Thần trên người ngươi sao?
- Tuy ta là một đạo Nguyên Thần, nhưng các ngươi muốn đơn giản mang người đi, ta cũng sẽ không đáp ứng.
Thanh âm từ trong ngực Đỗ Thiếu Phủ truyền ra, một Tiểu Tháp nổi lên, sau đó sương mù bốc hơi, Nguyên Thần của Chân Thanh Thuần xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Ánh mắt nhìn bà lão cùng lão giả ngũ tuần, ánh mắt có chút ngưng tụ.
Chân Thanh Thuần ở thời khắc này, khí chất nhìn như hèn mọn kia tựa hồ tiêu thất, giống như ông cụ non, có một cỗ khí tràng cường giả lan tràn, nhìn đối phương nói:
- Tuy ta không biết các ngươi tới từ phương nào, nhưng lấy thực lực của các ngươi, tội gì khó xử một thiếu niên.
- Thanh Thuần ca bị phát hiện rồi...
Nhìn thấy đại ca Chân Thanh Thuần, Đỗ Thiếu Phủ âm thầm kinh ngạc.
Không nghĩ tới bà lão này, dĩ nhiên ngay cả Chân Thanh Thuần ẩn thân trong Tiểu Tháp cũng có thể phát hiện, nói vậy thực lực nhất định là đến một loại tình trạng cực kỳ đáng sợ.
- Không nghĩ tới, thật không nghĩ đến, ngươi dĩ nhiên tu luyện công pháp kia...
Bà lão nhìn Chân Thanh Thuần, ánh mắt khẽ động, cười nhạt nói:
- Nhớ lúc trước, ta cũng gặp người tu luyện qua công pháp như ngươi, rất bất phàm, bất quá nhìn bộ dáng này của ngươi, tựa hồ là đi nhầm đường, cho tới tẩu hỏa nhập ma a.
Chân Thanh Thuần nhìn bà lão, con mắt hơi động, uy nghiêm nói:
- Tội gì khó xử một thanh niên.
- Một đạo Nguyên Thần mà thôi, xem ra người ngoại giới, từng cái đều tự cao tự đại a!
Lão giả ngũ tuần tựa hồ đã hơi không kiên nhẫn, mắt nhìn Chân Thanh Thuần, thần sắc hơi di động.
- Hừ, nếu ta ở thời kỳ toàn thịnh, ngươi ở trước mặt ta, như vậy cũng có thể tính cuồng ngạo nha!
Chân Thanh Thuần nhìn lão giả ngũ tuần kia nói, ánh mắt lại kiêng kỵ nhìn bà lão.
- Ngươi...
Trong mắt lão giả ngũ tuần nhộn nhạo ra hàn ý.
Bà lão phất tay, nhìn Chân Thanh Thuần nói:
- Sự tình này không liên quan gì đến ngươi, có một số việc, coi như là ngươi ở thời kỳ toàn thịnh cũng không có thực lực nhúng tay, nể tình ngươi tu luyện công pháp kia, cùng Thiếu Phủ cũng có chút quan hệ, ngươi đi đi.
Thân ảnh hư ảo của Chân Thanh Thuần chặn ở trước người Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi nói đúng, hắn đích xác có quan hệ tới ta, ta là đại ca của hắn, muốn đi ta cùng đi!
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chân Thanh Thuần, ánh mắt thầm ba động, thời khắc này toàn bộ tâm thần rơi vào trên Tử Kim Thiên Khuyết, trong cơ thể Đại Bằng Kim Sí tùy thời bộc phát.
Dưới tình huống như vậy, sợ là chỉ có thể bất chấp hậu quả, toàn lực liều mạng.
- Ai...
Bà lão lắc đầu, ánh mắt đảo qua Chân Thanh Thuần, cuối cùng lần thứ hai nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ta nghĩ một số chuyện, ngươi nên có quyền biết, muội muội ngươi Thiếu Cảnh, từ nhỏ mắc thiên tật, mặc dù toàn lực sưu tầm pháp môn cứu trị tận gốc, nhưng hiệu quả không lớn, cuối cùng tìm được một biện pháp, có lẽ chỉ có ngươi mới có thể cứu, nếu nán lại, sợ là đến lúc đó hậu quả khó mà lường được.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ, bà lão tiếp tục nói:
- Nên nói cho ngươi biết, ta đều nói, theo chúng ta hay không, chính ngươi quyết định đi.
Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ run lên nhìn bà lão, giọng nói vẫn bình tĩnh:
- Hiện tại Thiếu Cảnh thế nào?
- Bây giờ còn có thể chống, nhưng thời gian sợ là không nhiều rồi.
Bà lão nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Được, ta đi với ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn bà lão gật đầu nói:
- Trước khi đi với các ngươi, ta muốn trước cáo biệt tộc nhân.
Bà lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt có chút kinh ngạc, một lát sau gật đầu nói:
- Sáng mai, ta chờ ngươi ở nơi này, nhớ kỹ, không thể nhắc tới chúng ta với bất luận kẻ nào, bằng không, đối với bọn họ cũng không phải chuyện tốt, đi đi.
- Minh lão, để tiểu tử này...
Lão giả ngũ tuần kia vừa mở miệng, đã bị bà lão cắt đứt:
- Sự tình này ta làm chủ, chớ chọc lão bà ta mất hứng.
- Vâng!
Lão giả không biết làm sao gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Chân Thanh Thuần rời đi, bà lão đứng yên ở trên sơn phong, thật lâu sau, lúc này mới thì thào khẽ nói:
- Nếu ngươi không đi, có lẽ trong lòng lão bà ta còn có thể dễ chịu một chút, vì sao lại đáp ứng đi chứ, oan nghiệt, ai...
- Quá mạnh mẽ, vừa rồi ta theo dõi, có thể bị phát giác, lai lịch của những người này không đơn giản, mẹ ngươi đến cùng tới từ thế lực nào?
Bên ngoài Đỗ gia, ánh mắt Chân Thanh Thuần rung động, khôi phục khí chất hèn mọn, vừa rồi uy nghiêm hiển hách không còn sót lại chút gì.
- Ta cũng không biết bọn họ đến cùng tới từ phương nào, ta cũng rất muốn biết.
Đỗ Thiếu Phủ nói, hai mắt sáng sủa thâm thúy, lúc này hiện lên kim mang nhàn nhạt, môi dưới tràn ra vết máu, đó là vừa rồi cắn răng lưu lại.