Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 744: Người đáng sợ tới.

Chương Trước Chương Tiếp

- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, Đỗ gia muốn rầm rộ rồi!

Nhìn thấy từng hậu bối nổi bật trong tộc, đều bái nhập môn hạ của cường giả Vũ Vương cảnh, các lão nhân Đỗ gia kích động hưng phấn, cao hứng phun trào lệ nóng.

Đỗ Hạo, Đỗ Vũ, Đỗ Lượng… vui vẻ, bọn họ một mực nỗ lực tu luyện, đánh ra nội tình không tầm thường.

Bây giờ bọn hắn đều bái nhập môn hạ của Vương giả, sau này tất nhiên có thể lấy được rất nhiều, trở thành cường giả danh chấn một phương, lớn mạnh Đỗ gia.

Hoàng hôn tới, thái dương chậm rãi tiến vào tầng mây, chiều tà rơi về phía tây, biến thành một viên cầu hồng hồng.

Ráng chiều lan tràn, mây đỏ lan tràn khắp nửa bầu trời, một tầng so với một tầng từ từ nhạt xuống, bao phủ cả Thạch Thành.

Ở dưới tà dương, mấy đạo thân ảnh từ từ đi đến, trước nhất là một bà lão khoảng thất tuần, mặc áo trắng, nhìn như tuổi già sức yếu, nhưng bước đi mạnh mẽ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tựa hồ là viết năm tháng tang thương.

Bên cạnh bà lão, có một lão giả tuổi hơn 50, mấy người sau lưng khí chất cũng không tầm thường.

Đoàn người này xuất hiện ở trong Thạch thành, ở dưới ráng chiều bỏ ra cái bóng thật dài.

Kỳ quái là, trên đường cái cũng chẳng có bao nhiêu người chú ý tới bọn họ, rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng khiến người ta phảng phất như trước mắt không có gì.

- Một gia hỏa ở trấn nhỏ biên thuỳ đi ra, liền được trái tim của Ngạo Đồng tiểu thư sao, thế sự khó liệu, khó mà nắm lấy a.

Bà lão quan sát bốn phía, trên khuôn mặt nhìn như tang thương, ánh mắt thâm thúy hữu thần.

- Minh lão, chúng ta đã đến, tùy thời có thể động thủ.

Lão giả ngũ tuần kia nhìn bà lão nói, ánh mắt kính sợ.

- Buổi tối động thủ đi, chớ kinh động những người khác.

Thân thể bà lão hơi đình trệ, trong ánh mắt thâm thúy, hiện lên một chút ba động, thấp giọng nói:

- Nhớ kỹ lời của ta, không thể tổn thương đứa bé kia, bằng không chớ trách ta vô tình.

- Vâng, Minh lão.

Lão giả gật đầu đáp, cũng không dám chọc Minh lão khó chịu.

..... .

Thạch Thành, tà dương lăn động, ánh vàng chói lọi.

Đình viện mà Đỗ Thiếu Phủ cùng lão cha Tửu Quỷ ở, được bảo lưu giống như lúc trước, không có động qua tí nào.

Trong đình viện, Đỗ Thiếu Phủ nằm ở trên ghế mây mà lúc trước lão cha Tửu Quỷ thường xuyên nằm, mãi cho đến màn đêm buông xuống.

Đêm, trời cao sương nồng, mặt trăng ở chân trời Tây Nam lẳng lặng bay lên, ánh trăng có chút mông lung, tĩnh mịch.

Nguyệt ám tinh minh, ánh sao trên bầu trời từ từ rực rỡ, chiếu rọi đêm tối mông lung, bao phủ cả Thạch Thành.

Hai tay Đỗ Thiếu Phủ khoanh ở sau cổ, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trong mây mù, nghĩ tới lúc trước lão cha Tửu Quỷ từng đêm đều như vậy, có lẽ lúc trước trong lòng lão cha Tửu Quỷ, nghĩ đều là mẫu thân và muội muội.

- Mẹ, Thiếu Cảnh, cha, hiện tại các ngươi ở phương nào...

Nhìn màn đêm, Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói.

Ánh trăng mông lung chiếu rọi, trên vách tường đình viện, lá cây, hành lang, trên ghế mây, trên mặt Đỗ Thiếu Phủ, dần hiện ra quang mang trang nghiêm thánh khiết.

- Tiểu tử cẩn thận, có khách không mời mà đến, thực lực rất mạnh, ta trước ẩn dấu, hành sự tùy theo hoàn cảnh, chính ngươi cẩn thận.

Bỗng dưng thanh âm của Chân Thanh Thuần truyền vào trong tai Đỗ Thiếu Phủ, sau đó tiêu thất.

- Oanh...

Lúc này, hư không run lên, loại rung động này, bốn phía vô thanh vô tức, chỉ có Đỗ Thiếu Phủ mới có thể cảm giác được.

Đỗ Thiếu Phủ nhất thời tâm sinh cảnh giác, thân ảnh từ trên ghế mây đứng lên, trong cơ thể huyền khí phun trào.

Nhưng chỉ một thoáng, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ đại biến, cảm giác huyền khí trong cơ thể đình trệ, một cỗ khí tức đáng sợ để cho mình căn bản không thể phản kháng đè ép, sau đó không gian vặn vẹo, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.

Tiếp theo một cái chớp mắt, hết thảy giống như chỉ là ảo ảnh, thời điểm tầm mắt của Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu khôi phục, đã đến trên một ngọn núi.

Đỉnh núi, tinh thần rực rỡ, bốn phía hôn ám, sơn phong chập chùng.

Đỗ Thiếu Phủ nhận thức ngọn núi này, là ngọn núi cao nhất ở phía sau Đỗ gia.

Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ cảnh giác nhìn bốn phía, mấy đạo thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện ở trên đỉnh núi.

Theo mấy đạo thân ảnh này xuất hiện, không gian bốn phía ba động mê ly lên.

Năm bóng người từ từ xuất hiện, quanh thân bao vây lấy tia sáng chói mắt, có khí tức lan tràn ra.

Vầng sáng bốn phía tựa như tinh thần, thái dương chói mắt, làm cho Đỗ Thiếu Phủ khó mà nhìn thẳng.

- Oanh...

Theo năm bóng người này xuất hiện, khí tức đáng sợ nhộn nhạo, làm cho vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên nghiêm túc đến cực hạn.

Ở trong khí tức đáng sợ kia, để Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy một loại khí tức giống như đã từng quen biết.

Ầm!

Rít gào trầm thấp, âm như đại cổ, trong quang huy tinh thần, một bóng người đi ra.

Sau đó thân thể kia giống như hư ảo, trong nháy mắt hóa thành một Yêu thú cao mười mấy trượng, dáng như ngựa, thân trắng đuôi đen, có một sừng, hổ trảo đáng sợ, chân đạp ở trên ngọn núi.

- Này...

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ run lên, ở dưới khí tức đáng sợ kia, huyết dịch trong cơ thể mình bắt đầu sôi trào.

Bác!

Đỗ Thiếu Phủ đoán được, tồn tại đáng sợ kia là một loại Yêu thú trên Thiên Thú Bảng… Bác, vượt xa Huyền Vân Xích Giao.

Đồn đãi Bác có thể ăn hổ báo, chiến Thiên Thần, âm như tiếng trống, cực kỳ đáng sợ!

Ầm!

Bác Thú rít gào, khí tức đáng sợ càn quét, thanh thế rung trời, tiếng như đại cổ trọng chùy, ầm ầm, chấn động sơn phong bốn phía.

- Xuy lạp...

Chỉ một sát na, Bác Thú đáng sợ trực tiếp bôn tập về phía Đỗ Thiếu Phủ, hổ trảo giăng đầy lân phiến, tán phát phù văn, khí tức như núi lớn bức người, thanh âm như sấm, trực tiếp đè ép tới Đỗ Thiếu Phủ.

- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!

Đỗ Thiếu Phủ cấp tốc xuất thủ, trong nháy mắt, kim quang quanh thân bạo phát, như thái dương kim sắc dâng lên.

Bác Thú đáng sợ, đồn đãi huyết mạch tới từ Viễn Cổ.

Kim Sí Đại Bàng là Chí Tôn trong Yêu thú, tuyệt đối sẽ không bị Bác Thú áp chế.

- Xì xì xì!

Phù văn kim sắc tầng tầng lớp lớp bạo phát, Đỗ Thiếu Phủ phất tay, trực tiếp đối kháng một trảo của Bác Thú, sau đó thân thể trực tiếp đẩy lui, trong sát na nham thạch dưới chân nổ nát.

Vừa chạm liền tách ra, kim quang nhộn nhạo, trong vài đạo quang huy kia, tựa hồ như cảm thấy cái gì, không khỏi chấn động một chút.

- Thú Hoàng cảnh!

Đỗ Thiếu Phủ ổn định thân thể, ánh mắt run lên, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn Bác Thú khổng lồ kia, vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc, đó là Thú Hoàng cảnh, so với Huyền Giao Vương không biết cường hoành hơn bao nhiêu lần.

Trong mắt Bác Thú hiện lên chút khiếp sợ, không biết là bởi vì giật mình do không làm gì được nhân loại trước mắt, hay bởi vì ở trên người Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được khí tức của Chí Tôn Yêu thú.

Ầm!

Sau đó thân hình khổng lồ của Bác Thú lần thứ hai có phù văn ba động, vươn hổ trảo to lớn, khí tức so với mới vừa rồi càng thêm đáng sợ, lần thứ hai trấn áp về phía Đỗ Thiếu Phủ .

- Ngao...o...o!

Tiếng rống tựa như Long Ngâm cửu thiên, như Thần Tượng hí dài, không gian xung quanh nổ vang, run rẩy kịch liệt, khí thế vô biên bễ nghễ, phù văn nở rộ, trong tay Đỗ Thiếu Phủ có vô số quyền ấn sinh ra, cuối cùng ngưng tụ thành một quyền.

- Ô...ô...n...g!

Mang theo Phạm âm giống như tiếng sấm nổ, Đỗ Thiếu Phủ giẫm mặt đất một cước, thân ảnh lao thẳng tới Bác Thú.

Một quyền va chạm một trảo đáng sợ, hai người tầng tầng lớp lớp đánh vào nhau.

Trong sát na, một quyền một trảo đối kháng, âm thanh như kinh lôi tạc nổ khắp không gian.

- Ào ào...

Phù văn tỏa ra bốn phía, gợn sóng năng lượng cuộn trào mãnh liệt khuếch tán, không gian xung quanh run rẩy.

Ầm ầm!

Năng lượng kinh khủng, phong bạo như cơn lốc quét ra, thẳng đến rất xa.

- Hừ!

Nham thạch bốn phía băng toái, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ lần thứ hai lui mấy bước, trong yết hầu truyền ra thanh âm đau đớn.

Bất quá lúc này đây, thân thể khổng lồ của Bác Thú kia rốt cục bị chấn lắc lư, đôi mắt chấn kinh một chút.

- Dừng tay!

Thanh âm truyền ra, tang thương đạm mạc, sau khi lọt vào tai, lại vô thanh vô tức, giống như chỉ là ảo giác.

Lại có hai bóng người vô thanh vô tức xuất hiện, một lão giả tuổi hơn 50, khí chất không tầm thường, ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Không biết là bởi vì thực lực của Đỗ Thiếu Phủ hay vì cái khác, hai mắt của lão giả này rất kinh ngạc.

Một bà lão từ từ đi tới, bộ dáng thất tuần, mặc áo trắng.

Bà lão đi vào trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt thâm thúy một mực nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khiếp sợ, trong miệng thì thào nói:

- Quá giống rồi, thật là quá giống, không thể tưởng tượng nổi, quá bất khả tư nghị.

Đỗ Thiếu Phủ cảnh giác nhìn người đến, từ trên người lão giả cùng bà lão kia, để Đỗ Thiếu Phủ nhận ra một cỗ khí tức đáng sợ.

Cỗ khí tức kia rất đáng sợ, để hắn cảm giác, thậm chí còn lớn hơn sư phụ Cổ Thanh Dương.

Khí tức vô hình trên thân hai người này, là vô khổng bất nhập, sáp nhập vào thiên địa...

- Giống, quá giống, quá giống.

Bà lão đi tới trước người Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt ôn hòa, chỉ là trên khuôn mặt nhìn như tang thương kia, ánh mắt thâm thúy hữu thần, làm cho Đỗ Thiếu Phủ nhìn một cái, tựa hồ có loại cảm giác tâm thần rung động bất thủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)