Vào đêm, trong không khí tràn ngập khí tức huyết tinh thật lâu không thể xua tan.
- Cọt kẹt..t..tttt...
Đêm lạnh như nước, cửa phòng Cọt kẹt..t..tttt khẽ đẩy, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở trong phòng.
Gian phòng minh châu sinh huy, chiếu rọi con ngươi kia như thần, dáng người thon dài đứng thẳng, phác thảo thành một độ cong mê người, như giẫm u lan nở rộ.
- Hô...
Trên giường, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, nhìn cô gái trước mắt, khóe miệng vui vẻ, đứng lên nói:
- Đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?
- Vừa rồi mới dàn xếp Đại Luân Giáo Xích Hoàng sư huynh xong, lúc này đây ít nhiều cũng có bọn họ, mới có thể đảm bảo Thạch Long Đế Quốc vô ưu, cho nên không dám thất lễ.
Đại công chúa Trình Thắng Nam bước nhẹ nhàng, từ từ đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, hơi vểnh môi đỏ mọng mềm mại nói:
- Cho nên lạnh nhạt ngươi, ngươi sẽ không giận ta chứ?
- Lúc này đây, đích thật là phải đa tạ bọn họ trợ giúp.
Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng đứng ở bên cạnh dáng người mạn diệu, nhìn khuôn mặt thường xuyên nhớ tới kia, bất đắc dĩ cười cười, sau đó có chút tò mò nói:
- Ngươi không phải ở Quang Minh Thần Đình sao, sao sẽ cùng Đại Luân Giáo Thánh Tử đến nơi này?
- Nói rất dài dòng, sau này ta sẽ nói cho ngươi.
Trong mắt Trình Thắng Nam không lưu dấu vết có chút ba động, môi đỏ mọng khẽ nhếch, bờ môi hiện lên mỉm cười nhàn nhạt, sau đó bỗng nhiên lông mày cau lại, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi ở Cổ Thiên Tông như thế nào? Trong Ốc Dã Thành, chuyện tình của ngươi và Thần Đình, ta cũng đã nghe tông môn nói.
- Ta ở trong Cổ Thiên Tông cũng không tệ lắm.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười khe khẽ gật đầu, còn ban đầu chuyện tình ở Ốc Dã Thành cùng Quang Minh Thần Đình, Trình Thắng Nam biết cũng không kỳ quái.
- Ngươi không nên tiêu diệt Cổ Dục, ngươi gây đại họa rồi.
Trình Thắng Nam nhìn Đỗ Thiếu Phủ, thần sắc hơi ngưng nói:
- Tuy bây giờ ngươi ở trong Cổ Thiên Tông, hiện nay Thần Đình không thể làm gì ngươi, nhưng gia tộc Cổ Dục ở trong Thần Đình địa vị cực cao, một khi có cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, Thần Đình cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Đến lúc đó hãy nói, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, đã diệt Cổ Dục, hiện tại tự nhiên nói nhiều vô ích, cũng may hiện tại Quang Minh Thần Đình còn không dám công khai đối phó mình.
- Ai...
Trình Thắng Nam bất đắc dĩ thở dài một tiếng, minh mâu khẽ động, bàn tay vung lên, nắm lấy tay Đỗ Thiếu Phủ, nhẹ nhàng rúc vào trên ngực quen thuộc, chu môi nói:
- Sao ngươi không để người ta bớt lo chứ, nếu không phải ngươi tiến vào Cổ Thiên Tông, lần này chỉ sợ ngươi phiền phức lớn rồi, sau này nhìn thấy người Thần Đình, nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận một chút.
Đỗ Thiếu Phủ cười, nắm chặt tay mỹ nhân, trơn bóng như ngọc, thon dài tinh tế, giống như mỡ dê nói:
- Ngươi cũng là người Thần Đình, nhìn thấy ngươi, giờ làm sao bây giờ?
- Bớt lắm mồm!
Thân thể mềm mại của Trình Thắng Nam quẩy một cái, kích thích sợi tóc, mùi thơm nhàn nhạt trên người phiêu tán, khóe miệng phác thảo độ cong tuyệt mỹ, cười nói:
- Thành thật nói đi, có nhớ ta hay không, ta nghe nói trong Cổ Thiên Tông mỹ nữ như mây a?
- Nhớ... Ngươi.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, nhìn cô gái trước mắt, trong lòng hiện lên chút gợn sóng.
Nghe vậy, trên mặt Đại công chúa Trình Thắng Nam toát ra dáng tươi cười rực rỡ, ngẩng đầu, hơi nhón chân, môi đỏ mọng mềm mại hôn nhẹ lên môi đối phương một cái nói:
- Ta phải nói cho ngươi một việc?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử trước người nói:
- Nói đi?
- Lúc này đây đánh bại ba đại Đế Quốc, tự nhiên phải ăn mừng, cả nước đại khánh, lúc này đây cũng nhờ Đại Luân Giáo Xích Hoàng sư huynh tương trợ, cho nên ta và gia gia, phụ hoàng tính toán, mời Xích Hoàng sư huynh đi Đế Đô một chuyến, tham gia cả nước đại khánh.
Trình Thắng Nam nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khẽ ngẩng đầu nói:
- Ngươi và Xích Hoàng sư huynh tựa hồ có chút mâu thuẫn, ta sợ đến lúc đó các ngươi sẽ phát sinh sự tình không thoải mái, cho nên, coi như là vì ta, đến lúc đó nhẫn nại một chút ....
- Được, ta biết rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn cô gái trước mắt cười nhạt một tiếng.
- Cảm ơn ngươi, ta biết này sẽ ủy khuất ngươi, vì Đế Quốc, ngươi nhẫn nại một chút, kỳ thực Xích Hoàng sư huynh rất dễ chung đụng, sau này ngươi sẽ biết, có lẽ sau này chuyện tình của ngươi cùng Quang Minh Thần Đình, có cơ hội sẽ để hắn thay hóa giải.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, Đại công chúa Trình Thắng mỉm cười, nàng biết tính tình của thanh niên áo tím trước mắt này, người có thể làm cho hắn nhường nhịn, tuyệt đối không có, nhưng Đại Luân Giáo đối với Thạch Long Đế Quốc mà nói, đây tuyệt đối là một quái vật lớn.
- Không cần lo lắng cho ta, còn chuyện tình Quang Minh Thần Đình, ngươi không cần nhúng tay vào.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, không có lưu ý quá nhiều, chuyện tình Quang Minh Thần Đình, cũng không phải Quang Minh Thần Đình định đoạt, có chút sổ sách, sớm muộn gì mình cũng sẽ đi thanh toán.
Đại công chúa Trình Thắng Nam gật đầu, sau đó nói:
- Thời gian không còn sớm, ta về trước, sáng mai còn phải về Đế Đô, ngươi nghỉ ngơi đi.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, nhìn từ từ rời đi, sau đó tiếp tục ngồi xếp bằng.
Một lát sau, quanh người Đỗ Thiếu Phủ quanh quẩn kim mang nhàn nhạt, từng cỗ khí tức bá đạo từ từ nhộn nhạo ra.
Sáng sớm hôm sau, triêu vân xuất tụ, mây trắng phiêu du ở trên bầu trời Khai Minh Thành.
Nhưng giữa không trung còn ngưng tụ huyết tinh sát khí, kéo dài bất diệt.
Giữa không trung Khai Minh Thành, bốn Tam Đầu Hoàng Kim Sư đáng sợ lôi kéo phượng liễn, khí tức kinh người, làm cho cả thành run rẩy.
Trước Kim Sư Phượng Liễn, lúc này Đông Ly Xích Hoàng đứng đó, xích bào tóc vàng, tuấn lãng bất phàm, phong hoa tuyệt đại.
Đại công chúa Trình Thắng Nam hồng y phấp phới, phụ trợ dáng người thon dài, khiến cho tư thái càng thêm xinh đẹp.
Trong khí chất thanh nhã có chút lành lạnh, tuyệt mỹ động nhân, đại công chúa Trình Thắng Nam trổ mã càng rung động lòng người.
Hai người đứng giữa không trung, chọc cho phía dưới vô số thành dân ngưỡng vọng.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn nữ tử kia, từ lần trước trong Hắc Ám Sâm Lâm tách ra, lúc này khí tức trên người hùng hồn cường hãn hơn không ít.
Trong lúc lơ đãng, thân thể mềm mại kia tản ra uy áp như ẩn như hiện, làm cho người ta kinh hãi.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ hơi híp, không khó biết trong đoạn thời gian này, Đại công chúa Trình Thắng Nam nhất định là chiếm được cơ duyên, khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Trong cơ thể Thánh Tử Đông Ly Xích Hoàng, Đỗ Thiếu Phủ hơi nhận thấy được, có một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ ẩn núp.
Khí tức kia rất hùng hồn cường đại, càng nhìn càng không thể phát hiện, thần bí khó lường, làm cho người ta kính sợ, không dám đối diện.
- Đó là Đại công chúa Trình Thắng Nam, thanh niên bên cạnh thật tuấn lãng, không phải phàm nhân.
- Bọn họ như là một đôi trời sinh, giống như một đôi bích nhân a.
Trong Khai Minh Thành, vô số thành dân, có người nghị luận ầm ĩ, nhìn Đông Ly Xích Hoàng cùng Đại công chúa Trình Thắng Nam ở giữa không, đó là quần anh tụ hội một đôi.
Tiếng nghị luận này, chạy không khỏi hai lỗ tai của các cường giả.
Đám người Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, Âu Dương Sảng, Tạ Phỉ, còn có Ưng Vương La Đao, Hoa Phồn Không… ít nhiều biết quan hệ của Đỗ Thiếu Phủ cùng Đại công chúa Trình Thắng Nam, nghe vậy có chút phức tạp.
- Tam đệ, cả nước đại khánh, lúc này đây ngươi cũng tham gia, nên xuất phát rồi.
Đỗ Vân Long đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, những năm này tôi luyện, đã càng có vẻ thành thục cùng lăng lệ, tu vi tiến triển cực nhanh, sớm đã là cường giả danh chấn Đế Quốc.
Đỗ gia lão đại Đỗ Vân Long, hiện tại cả Thạch Long Đế Quốc, lại có mấy người không biết.
- Nhị ca, cùng bọn họ nói một tiếng, ta sẽ không đi Đế Đô tham gia cả nước đại khánh.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói.
- Cái gì...
Nghe vậy, đám người Đỗ Tiểu Mạn, Ưng Vương La Đao, Hoa Phồn Không biến sắc.
Lúc này đây Thiên Hạ Hội, Thiên Thú Điện ở trong đại chiến không thể không kể công.
Cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ đến, dẫn dắt rất nhiều cường giả, tru diệt vô số cường giả của tam đại Đế Quốc, xoay chuyển chiến cuộc.
Nếu cả nước đại khánh Đỗ Thiếu Phủ không đi, ai cũng biết, kia cũng không cần mở cả nước đại khánh rồi.
Âu Dương Sảng tiến lên, mắt nhìn lướt qua Trình Thắng Nam cùng Đông Ly Xích Hoàng, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Ngươi thực sự không đi sao, có lẽ, ngươi nên đi một chuyến.
- Thiếu Phủ, chúng ta nên xuất phát.
Cách đó không xa, mấy đạo thân ảnh lập tức bay đến, một hồng y mỹ phụ nói, chính là Nguyên San San, sau người còn có Âu Dương Lăng cùng Trấn Bắc Vương.
- Mẹ, người này không đi Đế Đô.
Âu Dương Sảng nhìn mẫu thân Nguyên San San nói.
- Thiếu Phủ, tại sao không đi?
Nguyên San San nghe vậy, nhất thời nghi hoặc tiến lên nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Thiếu Phủ, ngươi không đi Đế Đô, cả nước đại khánh này cũng không cần mở, không có ngươi, lúc này đây chúng ta không thắng nổi.
Trấn Bắc Vương tiến lên, tự có một cỗ uy nghiêm.
- Tạ gia gia, San di, ta mới vừa trở lại, muốn về Thạch thành một chuyến vấn an người nhà, cả nước đại khánh, ta vốn chỉ là Vương gia nhàn tản của Thạch Long Đế Quốc mà thôi, các ngươi đi là được, ta phải về Thạch thành thăm người nhà.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nói cũng là lời thật, trở thành Thạch Long Đế Quốc Thần Dũng Vương, chỉ là Vương gia nhàn tản mà thôi.
So sánh với đó, Đỗ Thiếu Phủ thật là muốn về Thạch thành một chuyến, một mặt muốn xem Đại bá Nhị bá cùng tộc nhân, mặt khác cũng xem lão cha Tửu Quỷ có tin tức hay không.
- Như vậy sao, xem ra ngươi thực sự không đi.
Trấn Bắc Vương than nhẹ.
- Mẹ, cha, ta cũng muốn cùng Tiểu Mạn tỷ đi Thạch thành chơi một chuyến.
Âu Dương Sảng nhìn Nguyên San San cùng Âu Dương Lăng nói.
- Được rồi, đến ngươi nhà của Đỗ thúc thúc, phải biết cấp bậc lễ nghĩa, không được nghịch ngợm.
Âu Dương Lăng gật đầu, vui vẻ nhìn thấy như vậy.
- Thiếu Phủ, nghe nói ngươi không đi Đế Đô?
Một lát sau, có người thông tri Đại công chúa Trình Thắng Nam, để cho mặt nàng hơi biến sắc, dời bước đến đây.
Nhìn thấy Đại công chúa Trình Thắng Nam đến, Đỗ Tiểu Mạn, Âu Dương Sảng, Tạ Phỉ… hơi lui ra phía sau.