Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 730: Đêm trước huyết chiến.

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe Thạch Quy Vương cùng Viêm Lý Vương nói, hàn ý trong mắt Đỗ Thiếu Phủ nội liễm tiêu tán, trên khuôn mặt hiện lên dáng tươi cười.

Chỉ là ở dưới nụ cười này, khó mà che giấu vẻ ngưng trọng.

Thạch Long Đế Quốc bị vây công, Đại tỷ, Nhị ca, Âu Dương Sảng, Ưng Vương, Ngân Dực Ma Điêu, Thương Viêm Xích Báo, Phục Hổ Phách Ngao… đều đang đại chiến, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ không thể không lo lắng.

Một lòng muốn thu phục Thạch Quy Vương cùng Viêm Lý Vương, Đỗ Thiếu Phủ cũng là muốn tranh thủ Thạch Quy Vương cùng Viêm Lý Vương trợ lực.

- Xùy xùy...

Vạn Lý giải khai phong ấn cấm chế cho Viêm Lý Vương cùng Thạch Quy Vương, trên bản thể hai người, quang mang phù văn bắt đầu lóe ra, cuối cùng hóa thành hình người, cung kính hành lễ với Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ phất tay ra hiệu Viêm Lý Vương cùng Thạch Quy Vương đứng dậy, sau đó ánh mắt sáng sủa nhìn mọi người, nghiêm mặt nói:

- Hiện tại mọi người là người một nhà rồi, có một số việc, ta cũng không tính giấu diếm, bất quá ta nói trước, có một số việc, nếu ai tiết lộ nửa câu, vậy chớ trách ta không khách khí.

Nói xong, trong mi tâm của Đỗ Thiếu Phủ, một đạo lưu quang xuất hiện, sương mù lan tràn, khí tức cổ lão mênh mông càn quét.

- Phần phật...

Hoang Cổ Không Gian xuất hiện, sau đó hóa thành một Không Gian Chi Môn.

- Này là bảo vật bực nào.

Mọi người chấn kinh, cảm giác khí tức mênh mông, kia tuyệt đối không phải bảo vật bình thường.

Một lát sau, trong Hoang Cổ Không Gian.

Trong không gian, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong tay Đỗ Thiếu Phủ móc ra không ít đan dược chữa thương giao cho đám người Tuyệt Kiếm Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Đan Vu Tu.

Lúc này đám người Tuyệt Kiếm Vương, Huyền Giao Vương đều có thương thế trong người, hơn nữa còn không nhẹ, ngay cả thương thế của bọn người Đan Vu Tu còn chưa khôi phục.

Sau khi giao cho mọi người không ít đan dược chữa thương, Đỗ Thiếu Phủ nghiêm mặt nói:

- Bảo vật này, bên trong có không ít diệu dụng, đối với các ngươi tu hành, có không ít chỗ tốt, ngày sau ta sẽ giới thiệu cặn kẽ, hiện tại bọn ngươi mau trị thương, đến lúc đó có khả năng cần bọn ngươi trợ giúp, nơi này cực kỳ an toàn, các ngươi có thể yên tâm thổ nạp khôi phục.

- Vâng!

Mọi người gật đầu, đối với không gian này rất nghi hoặc, nhưng không có hỏi nhiều.

Khai báo mọi người một phen, Đỗ Thiếu Phủ cùng Tam sư huynh Vạn Lý mới ra Hoang Cổ Không Gian.

- Bảo vật kia rất bất phàm a.

Vạn Lý nói, có thể cảm giác được khí tức trong Hoang Cổ Không Gian bất đồng.

- Đó là sư môn trước kia của ta lưu lại.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tam sư huynh Vạn Lý nói:

- Lúc này đây, nói không chừng còn cần Tam sư huynh xuất thủ tương trợ.

- Tiểu sư đệ khách khí, chúng ta là sư huynh đệ, không cần phải khách sáo như vậy.

Vạn Lý cười nói.

- Sưu sưu...

Khoảng giờ ngọ, trong Thiên Hạ Hội, hai bóng người lướt không dựng lên, quanh thân bao quanh quang mang như cầu vồng lướt không, mấy cái lắc mình đã tiêu thất ở giữa không trung.

- Hội trưởng mới trở về nửa ngày liền đi.

Phía sau núi Thiên Hạ Hội, trên sơn phong cao vót, con mắt của Lý Tuyết khẽ động, hiện lên một chút gợn sóng, Mộ Dung U Nhược nửa khép minh mâu, nhìn thân ảnh giữa không trung mấy cái lắc mình đã biến mất kia.

Sau đó Mộ Dung U Nhược nghiêng người nhìn Lý Tuyết mỉm cười, nói:

- Tên kia nhìn như hung tàn, trên thực tế sống cực kỳ có tình nghĩa, có quá nhiều người hắn đang quan tâm, hắn lo lắng không hết.

Lý Tuyết thu hồi ánh mắt, nhìn Mộ Dung U Nhược, môi đỏ mọng mềm mại khẽ nhếch, con mắt hơi ngưng nói:

- Hi vọng Hội trưởng không có nguy hiểm gì mới tốt.

Mộ Dung U Nhược hé miệng cười nói:

- Yên tâm đi, hắn sẽ không xảy ra chuyện, nếu ta cảm giác không sai, Tam sư huynh cùng người hắn mang tới, bất kỳ một cái nào tu vi đều rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Ưng Vương.

Thạch Long Đế Quốc, gần đây gió nổi mây phun, cả nước rung chuyển, lòng người bàng hoàng.

Không ít người trốn tránh chiến loạn, bắt đầu tràn vào trong Hắc Ám Sâm Lâm.

Thậm chí có người ở trong Hắc Ám Sâm Lâm bắt đầu đốn củi xây thành, để tránh khỏi bị chiến hỏa thiêu đốt.

Đối với bình dân mà nói, chiến hỏa vô tình, chỉ có thể tránh né.

Ba tháng trước, Thiên Hồ Đế Quốc, Kim Thần Đế Quốc, Chính Hoằng Đế Quốc tiếp cận, rất nhiều thành trì của Thạch Long Đế Quốc luân hãm, tử thương vô số, chân chính máu chảy thành sông, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Tam đại Đế Quốc liên thủ, Thạch Long Đế Quốc cô chưởng nan minh, một cây khó chống, coi như là Thiên Hạ Hội cùng Thiên Thú Điện toàn lực tương trợ, cũng khó mà đối kháng.

So với liên quân của tam đại Đế Quốc, Thiên Hạ Hội cùng Thiên Thú Điện toàn lực tương trợ, lộ vẻ không đủ dùng.

Đi vào khu vực Thạch Long Đế Quốc, Đỗ Thiếu Phủ có thể cảm giác được bầu không khí ngưng trọng, khắp nơi đều là lòng người bàng hoàng, thấp thỏm lo âu.

- Sưu sưu...

Hoàng hôn, rặng mây đỏ phô thiên, giữa không trung mênh mông vô bờ, hai bóng người lướt không, tiếng xé gió vang vọng, không gian gợn sóng nhộn nhạo.

Sau đó hai bóng người lại nhanh chóng biến mất ở giữa không trung, chỉ lưu hạ hai cổ khí tức uy áp như ẩn như hiện.

Hai bóng người chính là Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý, hai người cấp tốc chạy về phía Khai Quang thành.

Đến phạm vi Thạch Long Đế Quốc, dọc theo đường đi hai người cũng dò xét được một chút tin tức.

Thạch Long Đế Quốc quả nhiên là liên tục bại lui, cả Thạch Long Đế Quốc, hiện tại đã có một phần ba địa vực rơi vào trong tay đám người Thiên Hồ Đế Quốc.

Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, lấy đi một phần ba địa bàn của Thạch Long Đế Quốc, cũng không khó khăn biết, lúc này đây đám người Thiên Hồ Đế Quốc đã dùng vốn gốc, lấy ra thực lực cường hãn tuyệt đối.

Bất quá theo tin tức Đỗ Thiếu Phủ biết được, Thiên Hạ Hội, Thiên Thú Điện, còn có không ít thế lực cùng sơn môn lớn nhỏ của Thạch Long Đế Quốc, đều cùng đại quân của Thạch Long Đế Quốc ở trong Khai Quang thành chống đỡ.

Nghe nói đã có mấy trận Vũ Vương cảnh đại chiến, tử thương vô số, máu chảy thành sông.

Thạch Long Đế Quốc cùng không ít thế lực sơn môn lớn nhỏ toàn lực ngăn trở, mới miễn cưỡng bảo vệ Khai Quang thành.

Cũng có tin tức đồn đãi, cường giả chân chính của Thiên Hồ Đế Quốc cùng Kim Thần Đế Quốc, Chính Hoằng Đế Quốc còn chưa tới, cường giả còn đang hội tụ, sợ là không bao lâu nữa, sẽ có cường giả chân chính đại chiến.

Mà bây giờ tinh nhuệ cùng cường giả khắp nơi của cả Thạch Long Đế Quốc, toàn bộ đều tụ tập ở Khai Quang thành.

Một khi Thạch Long Đế Quốc lần nữa đại bại, vậy sau này cả Thạch Long Đế Quốc, sợ là vô lực ngăn trở liên quân Thiên Hồ Đế Quốc, đủ để tiến quân thần tốc đến Đế Đô Long Thành.

Dò thăm được tin tức này, Đỗ Thiếu Phủ càng ngưng trọng lo lắng, không khỏi không gia tốc chạy đi.

Khai Quang thành, ba mặt là núi, một mặt bình nguyên, tầm mắt trống trải.

Khai Quang thành cũng là trung tâm của không ít đại thành ở bốn phía, cả Thạch Long Đế Quốc ngoại trừ Đế Đô Long Thành chỉ là đại thành số một số hai, nhân khẩu vô số, diện tích to lớn.

Ba mặt Khai Quang thành là núi, xây dựa lưng vào núi, chính diện đối mặt bình nguyên bao la kia.

Đêm tối, màn đêm bao phủ tường thành, nguyệt hoa trên không, bốn phía bị vân vụ màu đỏ bao phủ, làm ánh trăng như là hồng mang, trong không khí lan tràn khí tức huyết sát.

Tường thành cao vút, chừng hơn mười trượng.

Dưới ánh trăng, trên tường thành, có Phù Trận lóe ra phù văn, bốn phía vô số thân ảnh lấp ló, phòng ngự như thùng sắt, không thể vượt qua.

Trên thành tường, có thành lâu cung điện kiến trúc cao vút.

Trên đài có không ít thân ảnh đang đứng, tắm rửa nguyệt quang, không khí cực kỳ ngưng trọng.

- Huyết Nguyệt treo không, điềm đại hung nha.

Trấn Bắc Vương quan sát không trung, thời khắc này sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

- Gia gia đừng lo, Thạch Long Đế Quốc chúng ta trên dưới một lòng, tất nhiên có thể vượt qua một kiếp này.

Tạ Phỉ yên tĩnh đứng đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, hai mắt thầm ba động, gió đêm nhẹ phẩy, sợi tóc tùy ý phiêu tán ở bên hông, lại có một loại cảm giác theo gió mà đi.

- Nói dễ vậy sao, ba Đế Quốc kia mấy ngày nay động thủ, đều là thăm dò mà thôi, sợ là kế tiếp mới thật sự là động tác lớn, bọn họ là đang cố ý hấp dẫn chúng ta đến đây, muốn một lưới bắt hết!

Trấn Bắc Vương than nhẹ.

Chinh chiến một đời, lúc này Trấn Bắc Vương có thể phỏng đoán ra mục đích của đối phương, đám người Thiên Hồ Đế Quốc là muốn một lưới bắt hết tất cả cường giả của Thạch Long Đế Quốc, mấy ngày nay động thủ, chỉ là cố ý hấp dẫn hết thảy cường giả của Thạch Long Đế Quốc hội tụ đến đây.

- Tới thì tới, cùng lắm thì liều mạng mà thôi!

Lão giả quát nhẹ, nhìn ra được lúc còn trẻ tất nhiên phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, thời khắc này khí tức hùng hồn ba động, hắn là Thạch Long Đế Quốc Trấn Nam Vương Âu Dương Kỳ, từng là đệ tử của Thiên Vũ Học Viện.

- Chiến đến một hơi cuối cùng, ta danh Trấn Quốc, tất nhiên vì nước chảy hết một giọt máu cuối cùng!

Lão giả quát, hắn là Trấn Đông Vương Tương Trấn Quốc, cũng đã từng là đệ tử của Thiên Vũ Học Viện.

- Thiên Hạ Hội ta quyết không lui về phía sau nửa bước!

Trên thành lầu, một đại hán đoản y nhìn bầu trời đêm, con mắt trái mang theo bịt mắt, còn dư lại chỉ mắt phải ở trong màn đêm lan tràn ra tinh mang, như đại đao sắc bén ác liệt.

Đại hán chính là Ưng Vương La Đao, sắc mặt hơi tái nhợt, ban ngày trải qua đại chiến, tiêu hao không ít.

- Thiên Hạ Hội chiến đến người cuối cùng, cũng sẽ liều mạng với bọn họ!

Một thanh niên cao ngất đứng đó, tóc đen sóng vai, khí vũ hiên ngang, trên khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt thâm thúy ác liệt, hắn là Thiên Hạ Hội Phó hội trưởng Đỗ Vân Long.

Bên cạnh Đỗ Vân Long, một nữ tử niên kỷ cùng hắn xê xích không nhiều, dáng người mạn diệu, tóc dài như thác nước chảy xuôi, con ngươi không linh, khuôn mặt thanh tú, lộ ra xinh đẹp không nói ra được, không phải Đỗ gia Đỗ Tiểu Mạn còn có thể là ai.

Phía sau Ưng Vương La Đao, Đỗ Vân Long, Đỗ Tiểu Mạn, Ngân Dực Ma Điêu Thương Viêm Xích Báo, Phục Hổ Phách Ngao, Hoa Phồn Không, Tào Úc, Bạch Kỳ, Hạ Ổn Hành… đồng thời mà đứng.

Đội hình này, khiến người ta ghé mắt, cực kỳ động dung.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)