Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 728: Thiếu cảnh tiểu thư.

Chương Trước Chương Tiếp

Cô phong sừng sững, cheo leo xanh thẳm, một bóng người xinh đẹp đứng đó, khoảng 17 - 18 tuổi, váy dài bay theo gió, gương mặt đường nét tinh xảo, lộ ra siêu trần thoát tục, hai mắt không linh như tinh thần, nhìn chân trời xa xa, tựa hồ đã ngẩn người rất lâu.

- Thiếu Cảnh tiểu thư.

Một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau cô gái, là một bà lão khoảng thất tuần.

Bà lão mặc váy trắng, nhìn như tuổi già sức yếu, nhưng bước đi mạnh mẽ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tựa hồ như viết năm tháng tang thương.

- Minh nãi nãi, sao ngươi lại tới đây?

Nữ tử quay đầu, tóc dài chiếu nghiêng xuống, hé miệng dịu dàng cười, xuất trần như Tiên.

- Ta đến thăm Thiếu Cảnh tiểu thư, tựa hồ tu vi lại tiến bộ không ít a.

Bà lão hiền lành cười, trên khuôn mặt nhìn như tang thương, nhưng ánh mắt thâm thúy hữu thần, nhìn nữ tử nói:

- Thiếu Cảnh tiểu thư không hổ là người thiên phú số một số hai trong tộc, còn tuổi nhỏ đã có thành tựu như thế, thật là Thiên Địa hiếm thấy.

Nữ tử làm nũng cười nói:

- Minh nãi nãi, ta nói ngươi gọi ta là Thiếu Cảnh thì tốt rồi, ngươi gọi tiểu thư, ta không quen.

Bà lão nhìn nữ tử, hiền lành cười nói:

- Ta là hạ nhân, Thiếu Cảnh tiểu thư là tiểu thư trong tộc, phải có kính trọng.

- Minh nãi nãi, ở nơi này, ai dám coi ngài là hạ nhân, hết thảy người trong tộc, đều kính trọng Minh nãi nãi.

Váy dài của nữ tử khẽ động, con mắt lóe sáng.

- Được rồi, nên trở về vào mật thất đi, thân thể của ngươi trọng yếu, không thể xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn.

Bà lão hiền hòa nhìn nữ tử, tựa hồ có tâm sự gì, trên người nội liễm, làm bộ không để ý, nhìn nữ tử lộ ra dáng tươi cười.

- Minh nãi nãi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, có được không ?

Nữ tử ngẩng đầu, con mắt nhìn bà lão, ánh mắt có mong đợi.

Nghe vậy, bà lão không nói, trong lòng ba động, sau đó nhàn nhạt mỉm cười, nhìn nữ tử nói:

- Ngươi biết, thân thể ngươi trọng yếu, tuy trời sinh Chí Tôn thể, nhưng không thể ly khai trong tộc nửa bước, mấy năm nay, trong tộc đang toàn lực tìm biện pháp, ta nghe nói đã tìm được biện pháp chữa tận gốc, chờ thân thể ngươi vô ngại, muốn ra ngoài chơi, trong tộc sẽ không có ai dám ngăn trở.

Nói xong, bà lão miễn cưỡng cười, trên khuôn mặt nếp nhăn có chút thở dài khiến người ta khó mà phát hiện.

- Được rồi.

Nữ tử yên lặng, sau đó gật đầu mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, nhìn bầu trời, khóe miệng hơi ba động, thì thào nói:

- Ca ca, cha, một ngày nào đó ta sẽ đi tìm các ngươi, chờ ta, không bao lâu nữa đâu.

- Minh nãi nãi, ta về mật thất, nói cho mẹ ta biết, mấy ngày nữa ta sẽ đi thăm nàng.

Nói xong, bóng hình xinh đẹp của nữ tử từ từ hạ xuống, phảng phất như giống như tiên tử hạ phàm lại siêu tục ngạo thế!

Nhìn nữ tử rời đi bóng lưng, bà lão đứng yên tuyệt đỉnh, thật lâu không nói, hiện lên chút chua xót, sau đó thì thào khẽ nói:

- Hài tử, mệnh con thật khổ...

Nói xong, ánh mắt bà lão đột nhiên khẽ nâng nói:

- Ra đi.

- Xùy...

Một bóng người xuất hiện, không gian hiện lên chút ba động, một lão giả khoảng 50 xuất hiện ở phía sau bà lão.

Khí chất của lão giả không tầm thường, thần sắc đối với bà lão vô cùng cung kính nói:

- Bái Kiến Minh lão.

- Trong tộc đã có quyết định sao?

Bà lão khe khẽ nói, nếp nhăn trên khuôn mặt hiện lên chút mùi vị thương cảm.

- Ừm.

Giả gật đầu nói:

- Trong tộc đã có quyết định, muốn Thiếu Cảnh triệt để khỏi hẳn, chỉ có một biện pháp, nếu không, sợ là Thiếu Cảnh chống đỡ không được bao lâu.

- Biện pháp kia, nha đầu Ngạo Đồng không biết đi...

Bà lão nhẹ giọng nói, như muốn nói lại thôi, sau đó không có nói thêm cái gì.

- Ngạo Đồng tự nhiên không thể biết, Thiếu Cảnh cũng không biết, đây đã là biện pháp sau cùng.

Lão giả nói.

Bà lão yên lặng một lúc, hơi xoay người, có vẻ hơi tuổi già sức yếu, nhìn lão giả nói:

- Sự tình này hà tất nói cho ta biết, trong tộc không phải đã quyết định sao?

Lão giả cung kính nói:

- Thiếu Cảnh chính là Minh lão nuôi lớn, Thiếu Cảnh càng coi Minh lão như thân nãi nãi, cho nên tộc trưởng hy vọng có thể mời Minh lão đi xem, bảo đảm thuận lợi.

- Ai...

Bà lão than nhẹ, ánh mắt rơi vào trên người lão giả nói:

- Nếu tiểu gia hỏa kia không đồng ý thì sao?

- Vì Thiếu Cảnh, không cho sơ suất.

Lão giả nói, trong mắt thần sắc kiên nghị, quang hoa trong hai con ngươi như tinh thần lóe ra, khí tức lan tràn, cùng Thiên Địa tương dung.

- Toàn gia này có thể, đôi phụ kia càng thêm có thể a... Ai, nếu nha đầu Ngạo Đồng kia cùng Thiếu Cảnh biết, lại nên tự xử như thế nào...

Ánh mắt bà lão tựa hồ nổi lên chút ướt át, thân thể khẽ run...

... ...

Hắc Ám Sâm Lâm, vẫn hết sức hỗn loạn.

Nhưng bây giờ Hắc Ám Sâm Lâm hỗn loạn, đã tạo thành một loại quy tắc nào đó.

Loại quy tắc này thoát ly không ra Thiên Hạ Minh, không hề nghi ngờ, hiện tại Thiên Hạ Minh nắm trong tay cả Hắc Ám Sâm Lâm.

Trong đó Thiên Hạ Hội, từ lâu đã thành thế lực lớn nhất trong Hắc Ám Sâm Lâm, không người có thể lay động.

Hắc Ám Thành vẫn cực kỳ náo nhiệt, bất quá đã không phải là trung tâm duy nhất của cả Hắc Ám Sâm Lâm.

Bởi vì trong Hắc Ám Sâm Lâm, lúc này ngoại trừ Hắc Ám Thành, còn có Loạn Yêu Thành.

Có Thiên Hạ Hội trấn giữ Loạn Yêu Thành, bây giờ mức độ phồn hoa so với Hắc Ám Thành chỉ có hơn chứ không kém.

Sáng sớm, Loạn Yêu Thành yên tĩnh.

Luồng thần quang thứ nhất bắn thủng sương mù, ánh bình minh tới, cả Loạn Yêu Thành sáng sủa hẳn lên.

- Sưu sưu...

Giữa không trung, trong Loạn Yêu Thành, mười mấy bóng người lướt không bay đến, ở dưới ánh bình minh, đều lộ vẻ bất phàm.

Trong mười mấy người, trước nhất là một thanh niên áo tím, sau vai đeo trường kiếm, bên cạnh là một lão giả áo lam, hỏi:

- Tiểu sư đệ, đây là Thiên Hạ Hội ngươi nói sao?

- Ân, đây là Thiên Hạ Hội.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn đại môn của Thiên Hạ Hội, có một loại cảm giác trở lại gia môn, nói xong liền đi về phía Thiên Hạ Hội.

- Bất quá không khí này tựa hồ có chút không đúng nha.

Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, qua Bách Vạn Đại Sơn, từ Hắc Ám Sâm Lâm đến Loạn Yêu Thành, dọc theo đường đi tuy nhìn như bình thường, nhưng tỉ mỉ cảm giác, lại có chút không quá bình thường, nhân khẩu trong cả Hắc Ám Sâm Lâm tựa hồ tăng lên không ít.

Trong Loạn Yêu Thành, Đỗ Thiếu Phủ cũng có thể cảm giác được nhân khẩu vô cùng nhiều, lúc này sáng sớm, trên đường phố đã có chút náo nhiệt, bầu không khí lộ vẻ khẩn trương.

- Các ngươi là người nào, Thiên Hạ Hội không thể tự tiện xông vào!

Theo Đỗ Thiếu Phủ đi vào, vô số thanh niên đệ tử Thiên Hạ Hội mặc hắc y tiến lên hỏi.

Chỉ là 10 đệ tử Thiên Hạ Hội này, nhìn mấy người phía trước, toàn thân vô cớ rùng mình, chẳng biết tại sao, lưng liền toát ra mồ hôi lạnh.

- Tiểu sư đệ, ngươi rốt cuộc có phải là Thiên Hạ Hội Hội trưởng hay không, sao còn có đệ tử không nhận ra ngươi?

Vạn Lý nghe vậy, nhất thời trêu ghẹo Đỗ Thiếu Phủ.

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, phỏng chừng gần đây Thiên Hạ Hội phát triển không tệ, cho nên không ít đều là đệ tử mới.

Mình ly khai Thiên Hạ Hội lâu như vậy, đệ tử mới tự nhiên là không biết mình.

- Hội trưởng...

Mười mấy đệ tử Thiên Hạ Hội kia nghe Vạn Lý nói, sắc mặt bỗng nhiên ngạc nhiên.

Bọn họ cũng biết Hội trưởng tuổi còn trẻ, còn là Thần Dũng Vương của Thạch Long Đế Quốc, nhưng chưa từng thấy qua, cũng không biết Hội trưởng đi địa phương nào.

Mà lúc này nghe khẩu khí của lão giả kia, thanh niên áo tím đột nhiên xuất hiện này tựa hồ chính là Thiên Hạ Hội Hội trưởng, nhưng bọn hắn lại không dám khẳng định, nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn mười mấy thanh niên kia hỏi:

- Có Đường chủ nào ở trong không?

- Hoa đường chủ, Tào đường chủ… không có ở trong hội.

Thanh niên dẫn đầu hơi sững sờ, cung kính trả lời, tuy không dám khẳng định thanh niên trước mắt này có phải Hội trưởng hay không, nhưng cũng không dám đắc tội, cung kính nói.

- Không ở trong hội...

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, hỏi:

- Dược Vương cung phụng cùng Ưng Vương Trưởng lão đâu, bọn họ có ở trong hội không?

- Ưng Vương Trưởng lão cũng không ở trong hội, nhưng Dược Vương cung phụng hình như là có.

Con mắt thanh niên này run rẩy, thanh niên áo tím trước mắt có thể nói ra danh hào của các cường giả trong hội, đủ thấy hơn phân nửa là Hội trưởng không thể nghi ngờ.

- Các ngươi vây quanh ở đây làm gì?

Trong Thiên Hạ Hội, có thanh âm nũng nịu truyền ra, sau đó có hai bóng hình xinh đẹp đi ra, một nữ quyến rũ, thân thể mạn diệu, cực kỳ xinh đẹp...

Nữ tử bên cạnh chừng 20 - 21 tuổi, bước liên tục nhẹ nhàng, thân thể mềm mại, tóc dài như mực đen bóng, tự nhiên rối tung ở sau lưng, khí chất xuất trần, xinh đẹp như tiên tử trong tranh, cô gái xinh đẹp quyến rũ ở bên cạnh cũng bị đè xuống một phần.

Hai nữ tử động nhân như vậy, làm cho đám người Tuyệt Kiếm Vương, Kim Điêu Vương cũng không khỏi nhìn nhiều, tuy bọn họ vào Nam ra Bắc, duyệt vô số người, nhưng hai nữ tử này thật khó mà nhìn thấy.

- Bái kiến Lý đường chủ, gặp qua Mộ Dung tiểu thư.

Mười mấy thanh niên Thiên Hạ Hội kia xoay người, nhìn hai nữ tử kia, nhất thời cung kính hành lễ, ngay cả đầu cũng không dám giơ lên một cái.

Mà giờ khắc này, ánh mắt của hai nữ tử kia rơi vào trên người thanh niên áo tím trước mắt, thân thể hai nàng giống như điện giật, làm cho độ cong nguyên bản linh lung lồi lõm, thời khắc này càng thêm hoàn mỹ mê người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)