Nhưng tăng thêm vài phần cảm giác rắn chắc, lúc này sắc mặt của Phiên Lãng Hậu Chu Thiên Dương vẫn hoàn toàn trắng bệch.
- Đại đương gia, ngươi nói lúc này đây ra người tay với tương trợ chúng ta, rốt cuộc là ai, vì sao hắn lại cứu chúng ta?
Một đại hán nhìn Chu Thiên Dương hỏi, lộ vẻ có chút nghi hoặc.
- Ta cũng không biết, có lẽ là chúng ta mạng lớn, lúc này đây quý nhân bảo hộ, cho nên có cường giả xuất thủ tương trợ.
Chu Thiên Dương nói, đối với người thần bí kia xuất thủ tương trợ, có một loại cảm giác đã từng quen biết, trong đầu cũng nghĩ tới một bóng người, chỉ là lại cảm thấy có chút không có khả năng lắm.
Ầm ầm...
Bỗng dưng, thủy vực cuộn trào, xa xa từng làn sóng lớn như bài sơn đảo hải lao đến, chấn cự thuyền lung lay sắp đổ.
- Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là những Yêu thú kia truy sát đến sao?
Có người kinh ngạc, ánh mắt vô không ngưng trọng.
- Ngao...o...o!
Một tiếng rồng ngâm xuyên thấu mặt nước, mang theo cột nước phóng lên trời, thủy lãng cuồn cuộn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trên thuyền, mọi người chấn kinh, đều đang suy đoán rốt cuộc là trong thủy vực xảy ra chuyện gì, nhưng không có ai dám đi xuống tra dò.
Nhìn tiếng động đáng sợ, khí tức lan tràn kia, khiến người ta run rẩy.
- Có cường giả kịch chiến ở phía dưới, mọi người cẩn thận.
Phiên Lãng Hậu Chu Thiên Dương mở miệng, khống chế cự thuyền, muốn tách ra phạm vi kịch liệt.
- Bành bành!
Thủy lãng cuồn cuộn, kình khí năng lượng đáng sợ quấy thủy vực, có quang mang kim sắc cùng quang mang xanh hồng bá đạo từ trong mặt nước lộ ra.
Năng lượng bàng bạc lao ra thủy vực, ở trên mặt nước quả thực chính là từng quả bom tạc nổ.
- Phần phật...
Sóng lớn cuồn cuộn, đã tiếp cận độ cao trên mấy trăm trượng rồi.
- Ngao...o...o!
Đột nhiên, trên thủy vực phía trước, một Giao Long khổng lồ lao ra, khí tức đáng sợ càn quét trời cao.
Tiếng gầm gừ của Giao Long quanh quẩn ở bốn phía thủy vực, mang theo tiếng kêu rên đau nhức, trong Trung Châu Trường Hà, gợn sóng giống như biển gầm cuồn cuộn.
Tỉ mỉ nhìn qua, chỉ thấy lúc này trên lưng lớn Giao Long, còn có một thân ảnh gắt gao đè ép.
Thân ảnh kia sau lưng có hai cánh vỗ mạnh, bá đạo lăng tuyệt, một quyền đón lấy một quyền không ngừng đập xuống trên lưng Giao Long.
- Ngao...o...o...
Giao Long bị đau, thân thể cao lớn cuồn cuộn, lúc nhảy ra mặt nước, lúc chui vào thủy vực, nhưng vô luận chạy như thế nào cũng không thoát khỏi thân ảnh kia.
- Mau nhìn, đó là Huyền Vân Xích Giao, Huyền Giao Vương a!
- Trời ạ, kia đích thật là Huyền Giao Vương, giống như có người chà đạp Huyền Giao Vương!
- Nghe nói cách đây không lâu Huyền Giao Vương đột phá đến Thú Vương cảnh viên mãn, người nọ là ai, thực lực cũng quá khủng bố đi!
Trên thuyền, từng ánh mắt nhìn qua, nghẹn họng trân trối, không khỏi kinh ngạc nhìn chăm chú hết thảy.
Một màn này, làm cho không người nào không chấn động!
Dĩ nhiên có người chà đạp Huyền Giao Vương, một màn này làm cho không người nào có thể tin tưởng!
- Di, giống như đã từng quen biết a...
Trên thuyền, Phiên Lãng Hậu Chu Thiên Dương nhìn xa xa thì thào nói.
Động tĩnh kia từ từ mơ hồ đi xa.
Thân thể khổng lồ của Huyền Giao Vương cũng đã biến mất ở viễn phương, chỉ có tiếng gầm gừ còn đang thỉnh thoảng quanh quẩn.
Ước chừng sau một lát, thủy vực mới bình thường một chút.
Mọi người nhìn chăm chú vào một màn vừa phát sinh, còn không có tĩnh thần lại, giống như nằm mơ.
Huyền Giao Vương cùng thân ảnh đáng sợ kia, đều đã biến mất ở trên mặt biển rồi.
- Lẽ nào vừa rồi ta đang nằm mơ sao?
Có người kinh ngạc, khó có thể tin vừa rồi nhìn thấy hết thảy.
...
Trung Châu Trường Hà, thủy vực bát ngát, Huyền Giao Vương một đường rít gào đào tẩu.
Dọc theo đường đi, Huyền Giao Vương cũng không biết bị Đỗ Thiếu Phủ tàn nhẫn đánh bao nhiêu lần.
Lần này Huyền Giao Vương rất thể thảm, dọc theo đường đi rít gào kêu rên, nhưng không thể thoát khỏi Đỗ Thiếu Phủ.
Đánh thì đánh không lại, ngay cả ở dưới nước cũng không thể chạy trốn, còn bị bách bức chỉ có thể chạy.
Cộng thêm lúc này trên người đã máu me đầm đìa, lân phiến rạn nứt, có thể nói Huyền Giao Vương đã vô cùng thê thảm.
Đường đường Huyền Vân Xích Giao, lúc này lại bị chà đạp thành một con cọp giấy.
Đỗ Thiếu Phủ có ý như vậy, cũng không có ý tứ toàn lực đánh giết Huyền Vân Xích Giao.
Dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ cũng chỉ cưỡi ở trên lưng, thỉnh thoảng xuất thủ đánh vài cái.
- Nhân loại, đến cùng ngươi muốn thế nào!
Huyền Giao Vương rít gào hét lớn, thân là Giao Long, trên Thiên Thú Bảng bài danh cũng không thấp, lúc này ngạo khí cũng không khỏi uể oải xuống.
- Lúc trước không phải ngươi truy ta cực kỳ thoải mái sao, hiện tại nên đến phiên ta!
Đỗ Thiếu Phủ đứng ở trên lưng Huyền Giao Vương, kim quang bạo phát áp chế, mặt mỉm cười.
- Ngươi đã chiếm được Long Tiên, ngươi còn muốn thế nào, chớ khinh người quá đáng!
Huyền Giao Vương rít gào cả giận nói.
- Ai a, còn dám uy hiếp ta!
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, nhất thời lại là mấy quyền hung hăng đánh vào trên người Huyền Giao Vương.
- Ngao...o...o...
Huyền Giao Vương bị đau, kêu rên thảm thiết, Giao Long huyết vung vãi, đời này chưa từng chật vật thê thảm như vậy.
Thời khắc này, Huyền Giao Vương nào sẽ nghĩ tới, trước đây không lâu, hắn còn đang phách lối truy sát người này.
Mà bây giờ, hắn đã bị đuổi như chó nhà có tang.
...
Liên tục vạn dặm, phía trước rốt cục xuất hiện một sơn mạch.
Một bến cảng xuất hiện, không ít kiến trúc dựa sông núi dựng lên, mơ hồ có thân ảnh lóe ra.
- Ngao...o...o...
Một Giao Long đáng sợ từ trong thủy vực lao đến, mang theo kinh đào hải lãng, nháy mắt xẹt qua bến cảng, biến mất ở trong Bách Vạn Đại Sơn.
- Vừa rồi đó là cái gì?
- Giống như là một con Giao Long, không phải Huyền Giao Vương chứ!
Trong bến cảng, từng thân ảnh ánh mắt run rẩy.
- Ngao...o...o!
Trong Bách Vạn Đại Sơn, Huyền Giao Vương rít gào, chấn động quần sơn nổ vang, vô số Yêu thú phủ phục run rẩy.
- Bằng Lâm Cửu Thiên, trấn áp!
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, thủ ấn biến ảo, hào quang nở rộ, hai cánh màu vàng rung động mãnh liệt.
Ẩn chứa ý chí bá đạo của Kim Sí Đại Bàng, Đỗ Thiếu Phủ thúc giục Bằng Lâm Cửu Thiên, giống như Đại Bàng hàng lâm, vỗ cánh quét ngang, duy ngã độc tôn, trấn áp hết thảy.
Ầm ầm!
Phù văn kim sắc bắn ra, giống như pháo hoa lộng lẫy, khiến cho bốn phía quần sơn óng ánh khắp nơi.
Thời khắc này, Huyền Vân Xích Giao trọng thương thê thảm vô lực đối kháng, thân thể cao lớn từ giữa không trung rơi xuống.
Đất rung núi chuyển, không ít sơn phong sụp đổ, mặt đất lan tràn vết nứt.
- Kim Sí Đại Bàng Điểu, khí tức Kim Sí Đại Bàng Điểu chân chính, ngươi đến cùng là thú hay người?
Huyền Giao Vương vô lực giãy dụa, hai mắt khiếp sợ, không thể nào hiểu được, thanh niên quỷ dị này rõ ràng là nhân loại, nhưng từ khí tức trong huyết mạch, lại để Huyền Giao Vương có thể rõ ràng cảm giác được, tiểu tử kia chính là Kim Sí Đại Bàng Điểu thực sự.
Đỗ Thiếu Phủ quát lên:
- Đây không phải là vấn đề ngươi quan tâm, cuối cùng hỏi ngươi một lần, có trở thành tọa kỵ của ta hay không!
- Ta là Huyền Vân Xích Giao, huyết thống Long tộc, sao có thể trở thành tọa kỵ của ngươi!
Huyền Giao Vương phản kháng, hắn có huyết mạch Long tộc, không cam lòng trở thành tọa kỵ cho Nhân tộc.
- Đã như vậy, ta liền diệt ngươi, uống huyết của ngươi, ăn thịt của ngươi, lột da rút gân của ngươi luyện chế Phù Khí!
Đỗ Thiếu Phủ quát, bắt đầu toàn lực trấn áp, tiếng gầm giống như lôi minh, kim quang cuộn trào mãnh liệt, bài sơn đảo hải kích đãng tứ phương.
- Phốc xuy phốc xuy...
Trong cơ thể Huyền Vân Xích Giao phun ra máu tươi, mắt lộ vẻ hoảng hốt, hắn cảm thấy lúc này Đỗ Thiếu Phủ tỏa ra sát ý chân chính.
Đối với Đỗ Thiếu Phủ nói, Huyền Giao Vương không hoài nghi chút nào, không khỏi rợn cả tóc gáy.
Huyền Giao Vương từng tự mình trải qua, nhân loại kia từng nuốt sống máu của nó, ăn thịt nó, tuyệt đối sẽ không đùa giỡn.
- Không nên, ta thần phục, ta nguyện ý thần phục, ta nguyện ý trở thành tọa kỵ!
Khí tức tử vong chân chính hàng lâm hạ, Huyền Giao Vương khuất phục, hắn còn không muốn chết.
- Sớm đáp ứng không phải tốt sao, lại thích tìm ngược!
Đỗ Thiếu Phủ từ từ thu liễm sát ý, phù văn tiêu tán, quay đầu lại nhìn Trung Châu Trường Hà, có mười mấy đạo thân ảnh đang lướt tới.
...
Không gian bát ngát, quần phong trùng điệp phập phồng, tràn ngập khí tức cổ xưa tang thương.
- Gào gừ!
Trong không gian, không ít hung cầm mãnh thú xuyên qua, tiếng như lôi minh, toàn thân đều tản ra khí tức kinh khủng.
Bất kỳ một hung cầm mãnh thú nào ở bên ngoài, đều đủ để được vạn dân kính ngưỡng, để hàng tỉ sinh linh run rẩy.
Mà giờ khắc này, những hung cầm mãnh thú đáng sợ kia đã bị người thuần phục.
Sáng sớm, ánh ban mai bốc lên, giống như vô số Cự Long phun ra thác nước kim sắc, làm cho vân phong nguy nga sinh huy.
Sơn mạch dốc đứng, thụ mộc sum xuê, giang lưu dâng trào, thấp thoáng có không ít kiến trúc linh lung cổ xưa.
Không gian này, như một thế giới nhỏ, cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm, như tuyên cổ trường tồn.