- Được, ta bốn phần, các ngươi sáu phần, trước cướp đoạt Long Tiên lại nói!
Huyền Giao Vương gật đầu, Long Tiên đã rơi vào trong tay người thần bí kia, trọng yếu nhất là phải đoạt lại Long Tiên.
- Được, thành giao!
Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương hai mặt nhìn nhau, sau đó đạt thành ăn ý, đều gật đầu đồng ý.
Suy cho cùng thực lực của Huyền Giao Vương là mạnh nhất, lúc này cần Huyền Giao Vương liên thủ.
- Sưu sưu...
Thời khắc này đám người Đan Vu Tu cũng đến bên cạnh Vạn Lý, ánh mắt cảnh giác rơi vào trên thân đám người Huyền Giao Vương, mặc dù bọn hắn rõ ràng, lấy thực lực đám người Huyền Giao Vương, sợ là lúc này đây đã ăn chắc thua thiệt.
Đỗ Thiếu Phủ thu Long Tiên, thân ảnh từ từ hạ xuống, tới bên cạnh Tam sư huynh Vạn Lý.
Mắt nhìn đám người Huyền Giao Vương, Long Tiên đã ở trong tay, Đỗ Thiếu Phủ không cố kỵ nữa, thần sắc lạnh nhạt.
- Các hạ, các ngươi rốt cuộc là người nào, đoạt bảo vật của người, cũng không quá tốt đâu!
Kim Điêu Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý, sau lưng hai cánh vỗ vỗ, có chút bá đạo ác liệt.
- Bảo vật vô chủ, người có duyên thì được, đạo lý này ngươi nên hiểu.
Đỗ Thiếu Phủ nhẹ nhàng trả lời, xuyên qua hắc sa, ánh mắt nhìn đám người Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, thanh âm từ từ lạnh xuống nói:
- Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương, các ngươi thúc thủ chịu trói đi!
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, ánh mắt đám người Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương hiện lên kinh ngạc, nghe khẩu khí của người này, tựa hồ là không chỉ muốn lấy Long Tiên, còn không tính toán bỏ qua bọn họ.
- Nhân loại, ngươi đây là ý gì?
Viêm Lý Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt hiện lên phù văn nóng bỏng, cả người Xích Viêm cuồn cuộn, thiêu đốt thủy vực.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, nhìn Viêm Lý Vương nói:
- Ý tứ rất đơn giản, ta không tính bỏ qua các ngươi, thức thời một chút, liền thúc thủ chịu trói, có lẽ đến lúc đó sẽ ăn ít khổ sở.
- Nhân loại vô sỉ, ngươi muốn chết!
Huyền Vân Xích Giao chưa từng bị người coi rẻ như vậy, trong miệng rít gào, thân thể cao lớn trực tiếp lướt về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Nghiệt súc, càn rỡ!
Vạn Lý hét lớn một tiếng, tuy biết vị tiểu sư đệ này của mình sẽ không để ý Huyền Vân Xích Giao. Nhưng lần này hắn phụng mệnh hộ tống tiểu sư đệ, tự nhiên sẽ không để cho bất kỳ nguy hiểm nào tới gần đối phương.
Tiếng rống hạ xuống, ánh mắt của Vạn Lý trở nên khiếp người, phất tay di động, trong lòng bàn tay phù văn phun trào.
Chỉ một sát na, bàn tay của Vạn Lý bao quanh phù văn, óng ánh sáng long lanh, quang mang hừng hực, như một vòng thái dương.
Khí thế khủng bố bạo phát, người sau trực tiếp huy chưởng, lấy một loại tốc độ vượt quá tưởng tượng, hung hăng vỗ vào bản thể Huyền Vân Xích Giao.
Ầm!
Trong sát na, trầm đục truyền ra, thủy lãng cuồn cuộn, chấn vỡ đá ngầm.
- Phốc xuy phốc xuy...
Thân thể Huyền Vân Xích Giao rút lui, trong miệng phun ra máu tươi, vô lực đối kháng.
Huyền Vân Xích Giao tu vi Thú Vương cảnh viên mãn, dĩ nhiên ngay cả lực lượng đối kháng cũng không có.
Lão giả áo lam kia, thực lực đáng sợ như vậy, làm cho hết thảy ánh mắt ở đây không khỏi lạnh run.
- Thực lực này quá kinh khủng!
- Vũ Hoàng cảnh, nhất định là Vũ Hoàng cảnh, cường giả Vũ Hoàng cảnh!
Thời khắc này, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương nhìn thấy một màn phát sinh ở trước mắt, trong lòng hoảng hốt, đáy lòng run rẩy, lưng tràn ra mồ hôi lạnh.
Huyền Giao Vương bị một kích áp chế, vô lực đối kháng, đối với Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Viêm Lý Vương cùng Thạch Quy Vương mà nói, tự nhiên là biết đại biểu cho cái gì, đại biểu cho bọn họ càng không đỡ nổi một đòn.
Thân thể khổng lồ của Huyền Vân Xích Giao bị đẩy ra thủy vực, tiên huyết trong miệng nhuộm đỏ xung quanh, trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng hoảng hốt.
- Ngao...o...o...
Nhưng chỉ một sát na, trong mắt Huyền Giao Vương có chút ba động, bản thể Huyền Vân Xích Giao uốn người đào tẩu, Long Tiên kia hắn không cần nữa.
- Nghiệt súc, bây giờ còn muốn chạy trốn, đã không kịp rồi!
Vạn Lý mỉm cười, phất tay áo, một sợi dây thừng phù văn chói mắt lướt ra.
Uy áp bàng bạc hàng lâm thủy vực!
- Đạo Khí thượng phẩm, đó là Đạo Khí thượng phẩm!
Từ trong sợi dây thừng lan tràn ra khí tức uy áp, làm cho Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương… biến sắc.
Bọn họ có thể cảm giác được sợi dây thừng kia là Đạo Khí thượng phẩm.
Người có thể cầm ra Đạo Khí thượng phẩm, tuyệt đối đều là nhân vật có lai lịch lớn.
- Hưu...hưu......
Dây thừng giống như vật sống, linh động như Linh Xà, khí thế như Chân Long, trực tiếp quấn quanh Huyền Giao Vương, gắt gao phong tỏa.
- Ngao...o...o!
Huyền Giao Vương rít gào, quang mang bạo phát, phù văn ngất trời, thân thể không ngừng sôi trào.
Chẳng qua mặc kệ Huyền Giao Vương giãy dụa như thế nào, nhưng dây thừng càng ngày càng siết chặt, sinh sinh trấn áp.
- Cô...cô......
Nhìn Huyền Giao Vương nháy mắt đã bị bắt sống, lúc này Tuyệt Kiếm Vương, Kim Điêu Vương, còn có mấy Vũ Vương cảnh cùng Linh Phù Sư lục tinh kia, không khỏi hít vào khí lạnh.
- Các hạ, chúng ta không cần Long Tiên nữa, tạm biệt.
Tuyệt Kiếm Vương nhìn Vạn Lý cùng Đỗ Thiếu Phủ, cố nén vẻ chấn động, lúc này tự biết cướp đoạt Long Tiên đã vô vọng, thực lực đối phương để cho bọn họ theo không kịp, căn bản không có lực đối kháng.
- Còn muốn chạy sao, hai người các ngươi liên thủ, nếu có thể đánh bại ta, ta để các ngươi rời đi, nếu hai người các ngươi liên thủ cũng không thể đánh bại ta, hậu quả cũng chỉ có thể để chính các ngươi phụ trách.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương, sau đó nhìn Tam sư huynh Vạn Lý nói:
- Tam sư huynh, giao hai người này cho ta, cái khác liền phiền phức Tam sư huynh, một cái cũng không thể thả, nếu cần, trực tiếp tiêu diệt là được.
Đối với mấy Vũ Vương cảnh cùng hai Linh Phù Sư lục tinh kia, lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng không có ý bỏ qua.
Đỗ Thiếu Phủ tự biết, nếu tin tức mình đạt được Long Tiên truyền ra, đến lúc đó sợ là đủ để gây nên vô số cường giả chú ý cùng tranh đoạt, phiền phức khó mà lường được.
Bởi vậy, tuyệt đối không thể đơn giản thả bất kỳ người nào rời đi.
- Đan Vu Tu, các ngươi lưu ý, một cái cũng không thể thả, người thúc thủ chịu trói có thể sống, người muốn thoát đi, trực tiếp tiêu diệt!
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ nhìn đám người Đan Vu Tu nói.
- Vâng, Tam thiếu gia.
Đan Vu Tu gật đầu, mặc dù bốn người có thương thế, nhưng đối mặt bốn Vũ Vương cảnh cùng hai Linh Phù Sư kia lại không có vấn đề, huống chi còn có cường giả của Cổ Thiên Tông ở đây.
- Nghe thanh âm người kia, hẳn là tuổi không lớn lắm, sao đám người Đan Vu Tu gọi hắn là thiếu gia, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Nghe đám người Đan Vu Tu cung kính, ánh mắt Tuyệt Kiếm Vương, Kim Điêu Vương thầm có vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt là Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương, lúc này chân mày hơi nhíu, vẻ mặt nghiêm túc.
- Làm sao bây giờ, người nọ tựa hồ không tính thả bất luận kẻ nào a.
- Nhất định là sợ tin tức Long Tiên bị tiết lộ, cho nên muốn giết người diệt khẩu!
Bốn Vũ Vương cảnh cùng hai Linh Phù Sư lục tinh hai mặt nhìn nhau, nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, lúc này toàn thân sáu người run rẩy, mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy ngay cả Huyền Giao Vương cũng chạy không thoát, sáu người này thật đúng là không dám tùy tiện thoát đi.
Viêm Lý Vương cùng Thạch Quy Vương hai mắt nhìn nhau, thời khắc này cực kỳ ngưng trọng, hung sát khí trên người đã tiêu thất.
- Các hạ chắc cũng là nhân vật có lai lịch lớn, này lần bọn ta vô duyên với Long Tiên, sẽ tự mình rời đi, phát thệ không tiết lộ tin tức Long Tiên nửa câu, có thể xin các hạ giơ cao đánh khẽ, thả bọn ta rời đi hay không?
Tuyệt Kiếm Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói, nghĩ đến thần bí nhân kia không tính toán thả bất luận kẻ nào rời đi, tất nhiên là sợ tiết lộ tin tức của Long Tiên.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tuyệt Kiếm Vương, thanh âm vẫn bình thản nói:
- Ta nói rồi, nếu các ngươi có thể đánh bại ta, ta để các ngươi rời đi, nếu các ngươi liên thủ cũng không đánh bại ta, hậu quả cũng chỉ có thể tự chịu!
Kim Điêu Vương nhìn Đỗ Thiếu Phủ, biết người trẻ tuổi bí ẩn này mới là người cầm đầu, hơi cắn răng nói.
- Các hạ hà tất đau khổ bức bách, hôm nay lưu một đường, ngày sau còn dễ tương kiến.
- Hôm nay lưu một đường, ngày sau dễ tương kiến, nói rất có đạo lý, ta chính là vì những lời này, đánh bại ta, bằng không các ngươi không ly khai được!
Thanh âm của Đỗ Thiếu Phủ vẫn bình tĩnh như cũ.
Nghe người trẻ tuổi bí ẩn kia nói, đây chính là quyết tâm sẽ không bỏ qua hai người bọn họ, Kim Điêu Vương cùng Tuyệt Kiếm Vương hai mặt nhìn nhau, trong mắt lan tràn tinh mang.
- Được, vậy hai người chúng ta cũng chỉ có lĩnh giáo cao chiêu của các hạ, hi vọng các hạ có thể nói lời giữ lời!
Tuyệt Kiếm Vương gật đầu, trường kiếm phun trào phù văn, trường kiếm này nhất thời như muốn sống lại, giống như thái dương, kiếm quang phun trào cuồn cuộn.
Ầm!
Đồng thời, khí tức của Tuyệt Kiếm Vương càn quét, thủy vực bị tạo ra một vòng xoáy to lớn.
Giờ khắc này, khí tức Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong của Tuyệt Kiếm Vương toàn bộ phóng thích, đã muốn toàn lực ứng phó, chuyện cho tới bây giờ, tự biết không có lựa chọn nào khác.
- Động thủ!
Mà giờ khắc này, Kim Điêu Vương xuất thủ trước, dương đông kích tây, ánh mắt có tinh mang ác liệt lóe ra, hai cánh vỗ mạnh, tốc độ nhanh như thiểm điện, trực tiếp đánh về phía rồi Đỗ Thiếu Phủ .