Ba chữ Cổ Thiên Tông, giống một ngọn núi lớn đặt ở trong lòng bốn người.
- Các ngươi là người Cổ Thiên Tông...
Sắc mặt bốn người kinh biến, ánh mắt càng thêm hoảng hốt, nếu như sớm biết thanh niên áo tím kia là đệ tử Cổ Thiên Tông, bọn họ làm sao dám truy sát.
Ở trước mặt Cổ Thiên Tông, bọn họ là con kiến trước mặt voi, căn bản không có cách đối kháng, không phải tồn tại bọn họ có thể trêu chọc.
Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, không nghĩ tới danh hào của Cổ Thiên Tông, có thể dọa bốn người thành như vậy.
- Tiểu sư đệ, xử trí bốn người này như thế nào?
Vạn Lý nhìn Đỗ Thiếu Phủ mở miệng hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, sau đó nhìn bốn người nói:
- Hiện tại ở trước mặt các ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất đi theo bên cạnh ta 10 năm làm nô bộc, 10 năm sau, các ngươi khôi phục tự do, thứ hai, ta giết các ngươi!
Bốn người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, bọn họ dầu gì cũng là Vũ Vương cảnh, bây giờ thanh nô bộc, trong lúc nhất thời tự nhiên khó mà tiếp thu.
Lúc này lựa chọn sinh tử, đừng nói bốn người tự biết không thể đào thoát, coi như có thể chạy trốn, đối mặt quái vật lớn Cổ Thiên Tông kia, bốn người tự biết sợ là trốn không đi nơi nào.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, sau một lát, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt hiện lên vẻ quyết định, đồng thời quỳ một chân trên đất, hành lễ nói:
- Bọn ta nguyện ý làm bộc, bái kiến chủ nhân!
- Đứng lên đi, sau này gọi ta Tam thiếu là tốt rồi!
Đỗ Thiếu Phủ thấy thế, khóe miệng vui vẻ.
Sau một lát, trên một tảng đá, mọi người ngồi xếp bằng, Đỗ Thiếu Phủ từ trong miệng bốn người biết được, đại hán dẫn đầu tên Đan Vu Tu, vừa đột phá Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh không lâu.
Trung niên bị Đỗ Thiếu Phủ trọng thương gọi Thương Dịch, Vũ Vương Huyền Diệu cảnh.
Hai người khác tên Nghiêm Hòe cùng Úy Trì Cát, một là Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, còn có một người chỉ là Vũ Vương Sơ Đăng cảnh đỉnh phong.
Từ trong miệng bốn người, Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý biết được, mấy tháng trước, bọn họ tề tụ ở Trung Châu Trường Hà, là vì vô tình chiếm được tin tức, nói trong Trung Châu Trường Hà có di tích Chân Long, về sau xuất hiện Viễn Cổ phong ấn quỷ dị kia, cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm mà thôi.
Cuối cùng bọn họ không thể truy sát Đỗ Thiếu Phủ đạt được bảo vật, lần thứ hai về tới Trung Châu Trường Hà, chờ đợi cùng sưu tầm di tích Chân Long.
Gần đây di tích Chân Long rốt cục xuất hiện dấu hiệu, bởi vậy cũng đưa tới vô số đại chiến.
Mấy lần trước đại chiến đều là hỗn chiến, có Huyền Giao Vương, Băng Mãng Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương cùng bốn người bọn họ tham gia.
Ngoài ra còn có không ít thế lực trung và nhỏ tham dự, thực lực so sánh với đám người Huyền Giao Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Kim Điêu Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương tự nhiên là chênh lệch một chút.
Nhưng lần gần nhất Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, Thạch Quy Vương, Viêm Lý Vương không biết vì sao đã liên thủ cùng nhau, làm cho Băng Mãng Vương cùng Huyền Giao Vương chỉ có thể liên tục bại lui.
Không ít thế lực nhỏ cùng cường giả chịu ảnh hưởng, thực lực yếu đã không dám tùy tiện đặt chân trong Trung Châu Trường Hà.
Đan Vu Tu cùng Thương Dịch, Nghiêm Hòe, Úy Trì Cát thấy tình thế không ổn, cho nên sớm lui ra, muốn chờ cơ hội, tạm thời trước tránh phong mang của Huyền Giao Vương cùng Viêm Lý Vương, Tuyệt Kiếm Vương.
Chỉ là bốn người này làm sao cũng không nghĩ tới, sẽ ở nơi này gặp được Đỗ Thiếu Phủ.
Từ trong miệng bốn người, Đỗ Thiếu Phủ hỏi dò, biết được lúc trước trên Trung Châu Trường Hà xuất hiện không gian phong ấn thần bí, liền không xuất hiện nữa, biến mất vô tung vô ảnh, không có dấu vết tìm kiếm.
- Nguyên lai hai vị kia, một cái tên là Tuyệt Kiếm Vương, một cái tên là Kim Điêu Vương!
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ hiện lên quang hoa kim sắc, từ trong miệng đám người Đan Vu Tu trung trong lúc vô tình biết được, lúc trước hai Vũ Vương cảnh truy sát mình tàn nhẫn nhất kia, một cái tên là Kim Điêu Vương, một cái tên là Tuyệt Kiếm Vương, hai người này đều là Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh đỉnh phong, thanh danh lan xa.
- Di tích Chân Long, đích xác có cơ hội tồn tại Long Tiên.
Nghe bốn người tự thuật, ánh mắt của Vạn Lý khẽ động, cũng cảm thấy rất hứng thú.
- Long Tiên...
Đỗ Thiếu Phủ thì thào khẽ nói, Long Tiên, đồn đãi đây chính là Chân Long lưu lại, nếu tầng thứ cao, đủ để để Giao Long trực tiếp tiến hóa thành Long tộc thực sự, chính là chí bảo trong Yêu thú.
Long Tiên đối với nhân loại mà nói, là tuyệt đối trọng bảo, nếu tin tức Long Tiên này truyền về Cổ Thiên Tông, cũng đủ để cho Cổ Thiên Tông phái ra vô số cường giả đến đây sưu tầm.
- Tiểu sư đệ, Long Tiên là bảo vật, nếu thật có Long Tiên tồn tại, quyết không thể bỏ qua.
Vạn Lý nói với Đỗ Thiếu Phủ.
- Đã gặp được, tự nhiên là không thể bỏ qua.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, đừng nói có Long Tiên, dù không có cũng phải tìm đám người Huyền Giao Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương tính sổ.
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ trả Phù Khí Linh Khí cùng Càn Khôn Đại cho đám người Đan Vu Tu, Thương Dịch, Nghiêm Hòe, Úy Trì Cát nói:
- Các ngươi bốn người trước thổ nạp trị thương, sáng mai chúng ta đi tìm di tích Chân Long kia.
Sáng sớm hôm sau, ánh dương bốc lên, nham bích sinh huy, trong nháy mắt trời quang mây tạnh.
- Tam thiếu gia, ngươi là...
Sáng sớm, khi Đan Vu Tu nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ lấy khăn đen che mặt, có chút nghi ngờ hỏi.
- Tới di tích Chân Long, sẽ gặp đám người Kim Điêu Vương cùng Huyền Giao Vương, ta không muốn bại lộ trước.
Đỗ Thiếu Phủ đeo khăn đen, mỉm cười nhìn đám người Đan Vu Tu nói.
Nghe vậy, ngày hôm qua Thương Dịch bị Đỗ Thiếu Phủ trọng thương, lúc này khôi phục một chút, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Tam thiếu gia, sau lưng ngươi vác trường kiếm, sợ là rất dễ dàng bị bọn họ nhận ra.
- Không sao, sợ là trong lúc nhất thời bọn họ cũng không nghĩ ra.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, Tử Kim Thiên Khuyết sau lưng thật sự là không thể ẩn dấu, nhìn bốn người nói:
- Huống chi Kim Điêu Vương cùng Huyền Giao Vương… cũng không nghĩ ra ta sẽ đi cùng các ngươi, cho dù phát hiện cũng không có gì.
- Sưu sưu...
Một lát sau, sáu người bay lên không, lao về phía trước, mấy cái lắc mình liền biến mất ở trong vùng biển.
...
- Gào gừ...
Bốn phía có vô số Yêu thú rít gào, kích lên thủy lãng cuồn cuộn.
Phía trên có không ít Yêu thú chiếm giữ, có bốn bóng người đứng vững, bốn người đều là trung niên, người mặc áo bào màu vàng.
Còn có hai người, một cái mặc xích bào, một cái áo ngắn, bắp thịt cường tráng, lộ ra hai bờ vai đều có lạc ấn phù văn màu xanh, rất đáng chú ý.
- Di tích Chân Long sắp mở ra, Huyền Giao Vương nhất định ở chung quanh tùy thời di động!
Trung niên mặc áo bào màu vàng, ánh mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, nhìn thủy vực phía trước có gợn sóng đặc thù kích đãng, ánh mắt có chút mong đợi, chính Kim Điêu Vương, ở trong Trung Châu được coi như có chút danh tiếng.
Tuyệt Kiếm Vương mặc trường sam màu xám trắng, thân hình thon dài, khiến người ta đã gặp qua liền không quên được chính là trên trường sam màu xám trắng, thêu mấy thanh trường kiếm, trông rất sống động.
Nghe vậy, Tuyệt Kiếm Vương nhìn Hải Vực phía trước, chân mày hơi nhíu, trong tròng mắt tràn ngập quang huy, như có kiếm quang muốn lướt ra, nói:
- Huyền Giao Vương rất khó đối phó, chúng ta phải cẩn thận một chút, Băng Mãng Vương kia đã bị thương, không đủ sợ hãi, cho nên nếu là Chân Long di tích mở ra, nhất định phải đề phòng Huyền Giao Vương.
- Huyền Giao Vương không có gì phải sợ cả, bốn người chúng ta liên thủ, Huyền Giao Vương không thể làm gì, chỉ có thể trốn.
Đại hán mặc xích bào nhìn Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương nói:
- Dựa theo ước định, nếu nhìn thấy Long Tiên, bốn người chúng ta chia đều, nhân loại các ngươi không có bao nhiêu tín dự, hi vọng đến lúc đó có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
- Yên tâm đi, chúng ta đã kết minh, thì tất nhiên sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Tuyệt Kiếm Vương nói.
- Gào gừ...
Ầm ầm...
Thanh âm thú dào đột nhiên tăng lên, có âm bạo không dứt vang vọng, trên Hải Vực, xa xa lần thứ hai xuất hiện không ít Yêu thú.
Hai bầy Yêu thú trực tiếp chém giết cùng nhau, kích lên Hải Vực cuộn trào mãnh liệt, không ít biển sóng bị tiên huyết nhuộm đỏ tươi.
- Huyền Giao Vương cùng Băng Mãng Vương tới rồi.
Thạch Quy Vương nói.
- Cũng có không ít nhân loại còn muốn đục nước béo cò, xem ra phải thanh trừ mới được, miễn cho đến lúc đó phiền phức.
Viêm Lý Vương âm trầm nói, ánh mắt hiện lên chút xích hồng, trầm thấp tê minh.
- Gào gừ...
Từ trong miệng Viêm Lý Vương truyền ra tiếng Hi..i...iiii, xa xa nhất thời vô số thú minh gào thét kinh thiên, Yêu thú di động nổi lên mặt nước, che đậy thủy vực bao la.
- Động thủ, nghĩ biện pháp tới gần phía trước!
- Đối phó Yêu thú!
Trong lúc mơ hồ, phương xa có tiếng hét lớn của nhân loại truyền ra.
Thân thuyền to lớn đều phát ra quang huy, trên boong thuyền có không ít thân ảnh đứng vững, từng đôi mắt ở trong màn đêm lóe lên quang mang ác liệt, từng đạo lực lượng công kích càn quét tứ phương.
Ầm ầm...
Sóng lớn ngập trời, cự thuyền lay động, năng lượng càn quét.
- Nghiệt súc, muốn chết!
Trên cự thuyền, có tiếng hét lớn truyền ra, từng đạo phù văn công kích ngưng tụ, trực tiếp oanh kích Yêu thú ở trong thủy vực.
- Giết sạch những nhân loại này!
Yêu thú hi..i...iiii dài, Yêu thú trong nước có hai đội hình, lúc này đối với nhân loại càng phản cảm, rít gào xuất kích, thân thể cao lớn nhảy ra mặt nước, phù văn che thân, khí tức hung hãn cuồn cuộn.
- Phanh phanh phanh...
Hải Vực kịch chiến, năng lượng phô thiên cái địa, chiếu rọi mảng lớn thủy vực, thủy lãng ngập trời, sóng triều cuồn cuộn, kèm theo không ít tiếng thú hống vang vọng tứ phương.