Từ Cổ Thiên Tông đến Hắc Ám Sâm Lâm, khoảng cách là không gần.
Nhưng lấy tu vi và tốc độ của Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý lại cực nhanh, tự nhiên không gặp được phiền toái gì.
Giữa không trung, thỉnh thoảng sẽ gặp phải vài đội ngũ kết bạn cùng tiêu cục… cảm giác khí tức của Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý, liền xa xa tránh đi, căn bản cũng không dám tới gần.
Bởi vậy không đến bảy ngày, ở dưới Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý thuần túy chạy đi, đã đến bên Trung Châu Trường Hà.
Phải xuyên qua Trung Châu Trường Hà tám ngàn dặm, lại qua Bách Vạn Đại Sơn, mới có thể coi như đến trong phạm vi Hắc Ám Sâm Lâm.
Dọc theo đường đi, Đỗ Thiếu Phủ cùng Tam sư huynh Vạn Lý kết bạn, vừa nói vừa cười, để tình cảm sư huynh đệ tăng tiến không ít.
Trung Châu Trường Hà tám ngàn dặm, mặt nước bao la, trong không khí bay tới khí tức tanh mặn.
Xa xa nhìn đi, thủy vực sóng biếc mênh mang, bao la hùng vĩ, làm cho người ta cảm giác mình nhỏ bé.
- Tiểu sư đệ, dựa theo lời ngươi nói, muội muội ngươi có khả năng tiến vào một phong ấn cấm chế, là phúc hay họa, bây giờ còn nói không rõ, ngươi không cần quá lo lắng.
Vạn Lý nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Trước đây không lâu, Đỗ Thiếu Phủ đã kể sự tình ở Trung Châu Trường Hà cho Tam sư huynh.
Thời khắc này lần thứ hai trở lại Trung Châu Trường Hà, để trong lòng Đỗ Thiếu Phủ càng lo lắng ngưng trọng.
Thời gian đã qua lâu như vậy, cũng không biết đám người Tiểu Thanh cùng Đỗ Tiểu Yêu, Tiểu Hổ là phúc hay họa, hiện tại ở phương nào.
Nghe Tam sư huynh Vạn Lý nói, khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ hơi vui vẻ, chỉ là trong vui vẻ có chút không biết làm sao.
- Phía trước hình như rất đặc biệt a!
Vạn Lý nhìn Hải Vực sóng biếc mênh mang phía trước, tựa hồ cảm thấy cái gì.
- Tựa hồ là có chút không bình thường.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, mắt nhìn Hải Vực mênh mông, bốn phía không có một bóng người, nhưng gợn sóng không nhỏ, như thủy triều nhộn nhạo, từ đàng xa có gợn sóng liên miên bất tuyệt cuốn tới.
- Sưu sưu...
Bầu trời Hải Vực bát ngát, đột nhiên xuất hiện không ít thân ảnh bay lên không, phương xa có cự thuyền lung lay xuất hiện ở trong tầm mắt.
- Đánh nhau rồi, không nghĩ tới lại đánh nhau rồi, chúng ta mau rời chỗ này, không nên bị liên lụy.
- Quá kinh khủng, nghe nói thực lực của đám người Huyền Giao Vương, Viêm Lý Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương cực kỳ kinh khủng.
- Trên mặt nước rậm rạp đều là Yêu thú, căn bản là không có cách tới gần, chạy mau.
- Trung Châu Trường Hà, trong nước là thiên hạ của Yêu thú!
- May mắn chúng ta thấy tình thế không ổn chạy nhanh, không ít người bị nhốt ở bên trong rồi, dữ nhiều lành ít a.
- ...
...
Trong chốc lát, giữa không trung có không ít thân ảnh lướt không đến, xa xa mấy cự thuyền lung lay từ từ cặp bờ, lần lượt từng đạo thân ảnh đều là sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi.
- Phần phật...
Trên thủy vực, thủy lãng từ đàng xa kích đãng, càng ngày càng kích liệt, từng cơn triều tịch càn quét, kích lên mảng lớn bọt nước.
- Xin hỏi một chút, phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn một đại hán hỏi.
Từ bốn phía xì xào bàn tán, nghe được mấy chữ Huyền Giao Vương, Viêm Lý Vương quen thuộc kia, làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ hiện lên ba động.
Nhớ lúc đầu đến Trung Châu, là bị Huyền Giao Vương kia đuổi chạy khắp nơi.
Đại hán kia nhìn Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý ở bên người, nhìn hai người một già một trẻ, đều là khí độ bất phàm, trong lúc mơ hồ cảm giác được uy áp cường đại, thầm biến sắc, mở miệng nói:
- Ở thủy vực phía trước, Huyền Giao Vương cùng Viêm Lý Vương đánh nhau, còn có Kim Điêu Vương cùng Tuyệt Kiếm Vương… không ít Vũ Vương cảnh của nhân loại chúng ta nhúng tay, đã nửa tháng rồi. Nửa tháng này, không ít người lai vãng Trung Châu Trường Hà đều nán lại ở hai bờ sông, không thể qua sông, các ngươi muốn qua sông thì chờ vài ngày đi, gần đây trên Trung Châu Trường Hà không an tĩnh, nếu như bị bọn họ đánh nhầm, sẽ dữ nhiều lành ít.
- Như vậy sao...
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, khuôn mặt không lo ngược lại còn thích, đoán chừng lấy tu vi của mình bây giờ, đối phó Huyền Giao Vương kia hẳn là vấn đề không lớn, huống chi còn có Tam sư huynh.
Có thù không báo không phải quân tử, đây cũng là phong cách của Đỗ Thiếu Phủ, lúc này đây trước khi trở về, Đỗ Thiếu Phủ từng nghĩ, nếu có cơ hội, ân oán với Huyền Giao Vương đương nhiên phải hảo hảo thanh toán một phen mới được.
- Đa tạ.
Sau đó nhìn đại hán trung niên kia gật đầu, Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tam sư huynh Vạn Lý nói:
- Tam sư huynh, trong Trung Châu Trường Hà này có một Vũ Vương cảnh viên mãn Huyền Vân Xích Giao cùng ta có thù, ta phải đi tìm một chút!
- Vũ Vương cảnh viên mãn Huyền Vân Xích Giao, đây chính là tồn tại không kém, Yêu thú trên Thiên Thú Bảng, nếu có cơ hội, có thể giam giữ là tốt nhất.
Nghe vậy, Vạn Lý nhất thời hứng thú, trong Cổ Thiên Tông không có bao nhiêu Yêu thú trên Thiên Thú Bảng, nếu bắt một Huyền Vân Xích Giao Vũ Vương cảnh về tông môn, đối với hậu bối của Cổ Thiên Tông sẽ có chỗ tốt to lớn.
- Đi, chúng ta đi tìm Huyền Vân Xích Giao kia.
Đỗ Thiếu Phủ cười, thân ảnh lóe lên, đạp không bay lên.
Vạn Lý cũng rất mong đợi, bay lên trời, theo đuôi Đỗ Thiếu Phủ .
- Hai người này rốt cuộc có lai lịch gì...
Đại hán trung niên kia nghe Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý nói chuyện, cái gì tìm Huyền Giao Vương tính sổ cùng muốn bắt Huyền Giao Vương, chấn kinh thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Mặt nước bao la, không khí tanh mặn xông vào mũi, sóng biếc mênh mang, hết sức bao la hùng vĩ, lúc này biển sóng gào thét, liên miên bất tuyệt.
- Sưu sưu...
Trong thủy vực, giữa không trung, thỉnh thoảng có không ít thân ảnh tả tơi kinh hoàng thoát đi.
Ầm ầm...
Càng vào sâu Trung Châu Trường Hà, trong kinh đào hải lãng, có đội thuyền ở dưới sóng lớn xóc nảy, lung lay sắp đổ, như tùy thời có thể lật úp.
- Gào gừ...
Trong thủy vực mênh mông, từ từ có tiếng Yêu thú hi..i...iiii dài, tiếng rít gào kinh người vang vọng ra.
Không đến một canh giờ, bầu trời Hải Vực, Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý nhìn thấy có không ít Yêu thú trong nước cùng nhân loại kịch chiến.
Bất quá thoạt nhìn, đều là một chút Yêu thú tán loạn trong nước cùng Nhân loại, song phương cũng chẳng có bao nhiêu cường giả.
Tuy giao thủ kịch liệt, nhưng không có gây nên Đỗ Thiếu Phủ cùng Vạn Lý chú ý.
Tám ngàn dặm Trung Châu Trường Hà, lấy tu vi cùng thực lực của Đỗ Thiếu Phủ bây giờ, muốn xuyên qua cũng cần thời gian.
Bất quá so với lúc trước đây Trung Châu Trường Hà, tự nhiên là tốt hơn nhiều rồi.
Nhớ lúc đầu Đỗ Thiếu Phủ qua sông, dọc theo đường đi ẩn nấp, bị đuổi giết khắp nơi, hao phí không ít thời gian.
Ầm ầm...
Thủy vực xa xa, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm kinh lôi trầm đục, một đường đi qua, không ít bị vén lên, lưu lại dấu vết kịch chiến.
Hoàng hôn, tàn dương như huyết, chiếu rọi thủy vực kim quang nhộn nhạo.
Không ít thủy vực đỏ ngầu, có thi cốt của Yêu thú cùng nhân loại phập phềnh, cũng không ít Yêu thú trong nước không ngừng thôn phệ thi cốt.
Trên một hòn đảo, mặt đất rạn nứt, nham thạch hóa thành bột mịn, đại thụ che trời bị bẻ gẫy.
Vạn Lý nhìn bốn phía hỗn độn, sau đó nói:
- Hẳn là có Yêu thú chí ít là Thú Hầu cảnh cùng Vũ Hầu cảnh ở chỗ này giao thủ, có khả năng còn có Thú Vương cảnh cùng Vũ Vương cảnh nhúng tay.
- Chiến trường chính chắc còn ở phía trước, không biết kết thúc chưa.
Đỗ Thiếu Phủ mím môi, đối với vùng nước này coi như quen thuộc, ban đầu ở đây ẩn thân không ít thời gian nha.
- Tiếp tục tìm đi.
Vạn Lý nói xong, dưới chân dâng lên huyền khí, thân ảnh lần thứ hai nhảy ra.
- Xùy!
Dưới lòng bàn chân có một tia huyền khí kim sắc phun trào, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ bay lên không, quang mang kim sắc bao quanh, cùng tàn dương tương dung, mấy cái lắc mình, liền biến mất ở không gian phía trước.
Vào đêm, Hải Vực nhộn nhạo ba quang, một vầng minh nguyệt chiếu rọi, thỉnh thoảng có Yêu thú tê minh vang vọng tứ phương.
Đêm, nguyệt hoa điểm tô vòm trời, thủy vực an tĩnh, bao la, thần bí.
Ngôi sao dày đặc như ở trong thủy vực nhộn nhạo lên hỏa hoa, lấp lánh sáng ngời.
Trên thủy vực, loáng thoáng có gợn sóng càn quét, sóng hoa vỗ vào trên bờ cát, tiếng gầm liên miên bất tuyệt.
- Lúc này đây chúng ta coi như là vận khí không tốt, may mắn thấy tình thế không ổn tránh nhanh, nếu không sợ là sẽ xui xẻo!
- Không nghĩ tới đám người Tuyệt Kiếm Vương cùng Kim Điêu Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương liên thủ cùng nhau.
- Chúng ta làm sao bây giờ, cũng không thể nhìn bảo vật bị bọn họ lấy đi, bảo vật kia thật khó có được a, nếu chúng ta lấy được, sau này sợ là ngay cả Huyền Giao Vương cũng không cần sợ.
- Huyền Giao Vương, Băng Mãng Vương, Viêm Lý Vương, Thạch Quy Vương, Kim Điêu Vương, Tuyệt Kiếm Vương, thực lực của những người này không dễ chọc, còn ở trên Trung Châu Trường Hà, chúng ta muốn có được bảo vật, độ khó vô cùng lớn.
Trong một thung lũng, có bốn bóng người ngồi xếp bằng, bốn cổ khí tức Vũ Vương cảnh mơ hồ tiết ra ngoài.
- Chư vị, có thể cho biết, trong Trung Châu Trường Hà này xuất hiện loại bảo vật nào hay không?
Đột nhiên, thời điểm bốn Vũ Vương cảnh nghị luận, một thanh âm nhàn nhạt truyền ra, trên không trung, hai thân ảnh vô thanh vô tức từ từ rơi vào trong thung lũng.
- Ai?
Bốn người nghe vậy, ánh mắt run lên, bỗng nhiên đứng dậy.
Khí tức ba động, nhìn chăm chú vào hai người mới tới.