- Thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, khó mà thấy rõ bọn họ xuất thủ!
- Cường hãn, thật là đáng sợ!
Các Trưởng lão sợ hãi than, thực lực của Thiên Lộc trưởng lão cùng Cổ Thanh Dương trưởng lão, ngay cả bọn họ nhìn cũng không thấu, không thể đánh đồng.
Trên bầu trời kịch chiến, căn bản là không cách nào thấy rõ, chỉ có lôi đình cùng phù văn chói mắt khuếch tán truyền ra.
- Thanh Dương sư đệ, không nghĩ tới mấy năm nay ngươi tiến bộ thật đúng là không ít, xuất kiếm đi, xuất kiếm mới là thực lực mạnh nhất của ngươi!
Thiên Lộc trưởng lão hét lớn, phất tay dâng lên thần huy, quanh thân bao trùm áo giáp phù văn, hai mắt hiện lên quang mang rạng rỡ hoàng sắc, công kích có một không hai, khủng bố ngập trời!
- Như ngươi mong muốn!
Cổ kiếm sau lưng Cổ Thanh Dương trưởng lão ra khỏi vỏ, kiếm quang lướt động, hóa thành lôi đình, ở trên bầu trời, không ngừng chống đỡ công kích của Thiên Lộc trưởng lão.
- Kiếm pháp thật mạnh, có thể tu luyện Minh Thánh Kiếm Phổ tới uy năng như thế, trong cả Cổ Thiên Tông, hiện tại cũng chỉ có Cổ Thanh Dương trưởng lão!
- Thiên Lộc trưởng lão cũng cường hãn a!
Bốn phía sợ hãi than, tuy thấy không rõ hai người xuất thủ, nhưng có thể nhìn ra khí tức đáng sợ của hai người.
Ầm ầm...
Trên không động tĩnh không dứt, rung động hoàn vũ, như có thể phá hủy thương khung, khí tức đáng sợ không gì so nổi ba động, nếu không phải bị hai người phong tỏa, sợ là đủ để phá hủy hết thảy.
- Thật mạnh!
Các Trưởng lão nhìn tâm thần nhộn nhạo, thực lực kia, bọn họ cũng không thể đánh đồng.
- Phanh phanh!
Thân ảnh của Thiên Lộc trưởng lão mơ hồ, cả người bao quanh hoàng mang, đâm vào mắt người, chưởng ấn ngập trời, bao phủ bầu trời.
- Hưu...hưu...
Kiếm quang của Cổ Thanh Dương trưởng lão bạo phát, kiếm kiếm như lôi đình, phù văn hừng hực, cương khí hạo đãng, tàn phá bừa bãi trời cao.
... ...
Trên Hắc Ngục quyết đấu kinh người, nhưng ở trong Hắc Ngục vẫn bình tĩnh như cũ, Chân Thanh Thuần cùng Đỗ Thiếu Phủ còn đang rơi xuống, trong Hắc Ngục này giống như một cái động không đáy, Hắc Sát Cương Khí càng ngày càng nồng đậm.
- Khí tức kia tựa hồ đã biến mất không thấy.
Đỗ Thiếu Phủ nguyên bản đã có thể cảm giác được khí tức kia, nhưng sau đó phát hiện, khí tức kia đột nhiên tiêu thất.
- Di, có người theo dõi, không giống như là bị bắt.
Bỗng dưng, thân ảnh hư ảo của Chân Thanh Thuần đình trệ, sau đó như phát hiện cái gì, Nguyên Thần hóa thành quang vụ chui vào trong Tiểu Tháp.
Đỗ Thiếu Phủ hơi sững sờ, đang nghi ngờ, bỗng dưng một thanh âm thương tang truyền ra:
- Tiểu tử, tại sao là ngươi, sao ngươi lại tới Hắc Ngục?
Thanh âm hạ xuống, một bóng người từ dưới đáy lướt ra, trực tiếp xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua, một lão giả mặc áo bào màu vàng, tuổi hơn 50, hai mắt kim quang lấp lánh xuất hiện ở trước người mình, nhìn xung quanh, tựa hồ là đang tìm cái gì.
Kim Bằng Tôn giả!
Khi thấy rõ ràng bóng người, Đỗ Thiếu Phủ kinh ngạc, không nghĩ tới dĩ nhiên là Kim Bằng Tôn giả, hắn vậy mà ở trong Hắc Vực trung, lập tức hành lễ nói:
- Đệ tử gặp qua Kim Bằng sư công!
- Miễn lễ.
Kim Bằng Tôn giả cười, khí tức bao la như biển, hai con ngươi màu vàng óng, ác liệt khiếp người, khiến người ta liếc nhìn, Linh Hồn như muốn tan vỡ, lúc này vui vẻ nhìn Đỗ Thiếu Phủ, vừa rồi cảm giác như mình bị theo dõi biến mất, lòng có chút nghi hoặc.
- Kim Bằng sư công, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi, Kim Bằng Tôn giả xuất hiện, để Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy nghi hoặc, lẽ nào lúc trước phát hiện khí tức, là của Kim Bằng Tôn giả sao, Kim Bằng Tôn giả lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng, khí tức vô cùng đặc biệt.
- Hắc Sát Cương Khí trong này, có thể để Kim Sí Đại Bàng luyện thể, ta đến đây bế quan, hy vọng có thể tiến thêm một bước.
Kim Bằng Tôn giả nói.
- Bế quan ở nơi này?
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy cũng kinh ngạc, Kim Bằng Tôn giả là thân thể nhân loại, dĩ nhiên cũng lấy Hắc Sát Cương Khí luyện thể, đây cũng không phải là việc người bình thường có thể làm, xem ra vị sư bá này, không phải người bình thường nha.
- Trước đây không lâu ta cảm giác trong Hắc Ngục có khí tức đột phá, tựa hồ có quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu nhất tộc, chẳng lẽ là ngươi...
Đột nhiên, ánh mắt Kim Bằng Tôn giả rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, bỗng nhiên biến sắc nói:
- Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, thật đúng là ngươi đột phá?
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói:
- Đệ tử cảm giác Hắc Sát Cương Khí này có thể luyện thể, cho nên liền thử, không nghĩ tới chiếm được không ít chỗ tốt, cũng nhân cơ hội đột phá.
- Nhanh như vậy đã đột phá...
Ánh mắt Kim Bằng Tôn giả chấn kinh, hắn rất rõ ràng, trước đây không lâu Đỗ Thiếu Phủ mới ở trong phong ấn kia đột phá đến Vũ Vương Sơ Đăng cảnh.
Này mới bao lâu, tiểu gia hỏa này cũng đã là Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, làm sao có thể không để hắn khiếp sợ, thiên hạ này, lại có mấy người có thiên phú như vậy.
- Sao ngươi cũng ở trong Hắc Ngục?
Chấn kinh một trận, Kim Bằng Tôn giả nhìn Đỗ Thiếu Phủ, có chút nghi hoặc.
- Ta...
Đỗ Thiếu Phủ sững sờ, sau đó cười khổ nói:
- Kim Bằng sư công, sự tình này không nói cũng được.
- Ngươi phạm vào tội lớn, bị đánh vào Hắc Ngục?
Kim Bằng Tôn giả cau mày, hắn tất nhiên biết Hắc Ngục dùng làm gì.
- Đệ tử vô tội, chỉ là đắc tội người không nên đắc tội.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Nói một chút coi?
Kim Bằng Tôn giả nhìn thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ, một cổ khí tức vô hình ba động, lộ ra bá đạo không thể che giấu.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, sau đó liền nói tình huống đại khái cho Kim Bằng Tôn giả.
- Xem ra, bọn họ là càng ngày càng quá phận!
Kim Bằng Tôn giả nghe vậy, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, kim bào khẽ động, thì thào nói:
- Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, lại có thể lớn mật đến mức độ này, còn dám chôn vùi hy vọng của Cổ Thiên Tông, không thể tha thứ!
- Nơi này không phải đất lành, thực lực của ngươi còn chưa đủ, rời nơi này trước đi, phía dưới hung hiểm tầng tầng lớp lớp, không phải ngươi có thể vào.
Sau đó Kim Bằng Tôn giả nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ta mang ngươi ly khai Hắc Ngục, yên tâm đi, sư công chủ trì công đạo cho ngươi, xem ai dám can đảm động ngươi!
..... .
Ầm ầm...
Bầu trời Hắc Ngục, long trời lở đất, Thiên Lộc trưởng lão cùng Cổ Trưởng lão quyết đấu, giằng co ước chừng nửa canh giờ, còn không có phân ra thắng bại.
Trong quang mang đáng sợ, Thần Thông thi triển, Thú Năng thúc giục, chấn tâm phách người, đó là hai cường giả đứng đầu kịch chiến.
- Hô...
Chiến ý cùng uy năng đáng sợ kia, làm cho các Trưởng lão trong Cổ Thiên Tông hít khí lạnh, nếu không phải hai người kia phong tỏa chiến trường, sợ là cả Cổ Thiên Tông sẽ bị san thành bình địa.
- Hưu hưu hưu!
Bỗng dưng, trên không bạo phát kiếm quang vạn trượng, như lôi đình kinh thế, kiếm quang cùng phù văn chói mắt đồng thời nở rộ, không gian bốn bề sóng dậy, sau đó có người bay ngược ra.
- Đạp đạp...
Ở dưới ánh mắt mọi người nhìn trừng trừng, rõ ràng thấy thân ảnh của Đại trưởng lão liên tiếp lui mười mấy trượng, tóc dài rối tung, hai mắt hiện lên lãnh ý.
Thời khắc này trên đầu vai của Thiên Lộc trưởng lão, có một vết máu, trong khóe miệng cũng có tiên huyết tràn ra!
- Thiên Lộc trưởng lão bị áp chế, Cổ Thanh Dương trưởng lão thật đúng là cường hãn!
Các Trưởng lão chấn động không ngớt, Cổ Thanh Dương trưởng lão cường hãn như vậy!
- Thực không tồi, xem ra mấy năm nay Thanh Dương sư đệ không có nhàn rỗi a!
Thanh âm của Thiên Lộc trưởng lão lạnh lẽo, nói xong, khí tức quanh người bắt đầu run run, năng lượng đáng sợ chèn ép Thiên Địa. Thiên Lộc trưởng lão không thể chịu đựng được mình bị Cổ Thanh Dương áp chế, phất tay di động, trong lòng bàn tay, lôi đình dâng lên, cuối cùng hóa thành Viễn Cổ Giao Long.
- Đây là muốn toàn lực sao?
Trưởng lão bốn phía xì xào bàn tán, ánh mắt chấn động.
Tư Mã Đạp Tinh huyền phù, sắc mặt hơi ngưng trọng, trong hai con ngươi lóe ra tinh mang, thâm thúy làm cho không người nào có thể nhìn thấu.
- Ngao...o...o!
Viễn Cổ Giao Long rít gào, làm người ta kinh ngạc run sợ, cùng Thiên Địa tương liên, uy áp có một không hai, lướt về phía Cổ Thanh Dương!
Cổ Thanh Dương trưởng lão ngẩng đầu, cổ kiếm trong tay trôi nổi trước người, ông ông tác hưởng, tựa như Hung Thú ẩn núp bắt đầu muốn thức tỉnh.
- Kỷ!
Bỗng dưng, ngay thời khắc này, một tiếng cầm minh vang vọng trời cao, đất trời đột nhiên run lên, tựa hồ có khí tức cực đoan đáng sợ xuất hiện, làm mọi người rùng mình kinh hãi!
Sau đó trên bầu trời, đột nhiên kim quang vạn trượng, một hư ảnh Kim Sí Đại Bàng Điểu đáng sợ hoành không bay ra, che khuất bầu trời, khí tức bá đạo càn quét Thiên Địa.
Ầm!
Hư ảnh Kim Sí Đại Bàng Điểu hoành không, vỗ cánh làm cho vùng thế giới này phát ra thanh âm nổ vang.
- Xì xì xì...
Kim quang tràn ngập, quét ngang hết thảy, hư ảnh Kim Sí Đại Bàng Điểu kia dễ dàng phá hủy Viễn Cổ Giao Long của Thiên Lộc trưởng lão.
- Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu… Kim Bằng Tôn giả!
Quan sát trên không, trong ánh mắt run rẩy, có Trưởng lão phỏng đoán ra thân phận người tới, nhịn không được kinh ngạc.
Kim Bằng Tôn giả, ban đầu ở trong Trung Châu để lại bao nhiêu truyền kỳ, đó là cường giả mà Cổ Thiên Tông vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trong tông có địa vị cực cao.
- Kim Bằng sư công quả nhiên đi ra!
Mà giờ khắc này, chân mày nhíu chặt của Tư Mã Đạp Tinh hơi giãn ra, tựa hồ là sớm có dự liệu, thì thào nói:
- Tiểu tử kia kinh động Kim Bằng sư công sao, xem ra không cần lo lắng gì nữa.
Mà giờ khắc này, Thiên Lộc trưởng lão cùng Cổ Thanh Dương trưởng lão nhìn không gian phía trước, ánh mắt từng người biến hóa bất định.
- Tất cả dừng tay cho ta!
Giờ khắc này, trong Hắc Ngục, có thanh âm bá đạo phóng lên trời, vang vọng không gian, như kinh lôi không dứt.