Nhìn các Trưởng lão phía dưới đã sớm thương lượng xong, đó là u nhọt tích lũy trong tông môn, sắc mặt của Tư Mã Đạp Tinh bắt đầu âm trầm.
Đột nhiên, trong mắt Tư Mã Đạp Tinh có quang hoa lóe ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện.
Bên ngoài đại điện, một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện, thân hình thon dài, bộ dạng thất tuần, mặc làm bào, sau vai vác một thanh cổ kiếm.
Lão giả tóc trắng phiêu phiêu, tiên phong đạo cốt, như Tiên Nhân lâm thế, lúc này thoạt nhìn thần sắc vội vã, phong trần mệt mỏi.
- Đệ tử của ta đâu?
Lão giả xuất hiện ở trong đại điện, trước tiên nhìn mọi người trong đại điện hỏi, hai mắt nguyên bản trong suốt, lúc này lại có quang mang chớp động.
- Cổ Thanh Dương trưởng lão... sao hắn trở lại rồi!
Trong đại điện, đám người Hỗ trưởng lão nhìn lão giả kia, tâm thần không khỏi rùng mình.
- Rốt cục trở lại rồi.
Ánh mắt đám người Hồ Tam Khôn ám động, thần sắc thả lỏng, bọn họ phản đối trừng phạt Đỗ Thiếu Phủ, nhưng trong Trưởng lão đoàn, bọn họ không chiếm ưu thế.
Trong tông có không ít Trưởng lão kết bè kết đảng, thâm căn cố đế, lúc này đây Phù Minh đại tái, Đỗ Thiếu Phủ xâm phạm đến ích lợi của bọn họ, bởi vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ Đỗ Thiếu Phủ.
- Sư phụ, ngươi rốt cục trở lại rồi, bọn họ muốn đánh tiểu sư đệ vào Hắc Ngục một năm, hiện tại đã nửa tháng, tiểu sư đệ ở trong Hắc Vực cũng không biết là sống hay chết.
Trong đại điện, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, Vạn Lý vội vàng xông tới, sắc mặt vui mừng.
Nửa tháng này, mỗi ngày Vạn Lý đều đang nghĩ biện pháp, mỗi ngày đều đang chờ sư phụ trở về.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nghe vậy, hai mắt lập tức hiện lên quang mang, trực tiếp ngẩng đầu nhìn về Tư Mã Đạp Tinh, hỏi:
- Tông chủ, đệ tử ta phạm vào tội gì, lại phải đánh vào Hắc Ngục một năm?
Nghe thanh âm của Cổ Thanh Dương trưởng lão, ai cũng có thể nghe được, Cổ Thanh Dương trưởng lão nổi giận, nhất là đám người Hỗ trưởng lão, sắc mặt không ngừng biến hóa.
Tư Mã Đạp Tinh cười khổ, đứng dậy nói với Cổ Thanh Dương trưởng lão:
- Bẩm sư thúc, Đỗ Thiếu Phủ có vi phạm tông quy, nhưng không đủ để đánh vào Hắc Ngục, chỉ là một ít Trưởng lão của Trưởng lão đoàn thương nghị, cưỡng ép đánh Đỗ Thiếu Phủ vào Hắc Ngục, chúng ta đang thương nghị.
- Một ít Trưởng lão của Trưởng lão đoàn thương nghị, ngươi là Tông chủ của Cổ Thiên Tông, hay Trưởng lão đoàn là Tông chủ, trong Cổ Thiên Tông này, ngươi nói tính, hay một ít Trưởng lão định đoạt?
Cổ Thanh Dương trưởng lão trừng Tư Mã Đạp Tinh.
- Sư thúc dạy phải!
Tư Mã Đạp Tinh gật đầu, quan sát đại điện nói:
- Trong tông đã điều tra rõ ràng, sự tình này nguyên bản sai không ở Đỗ Thiếu Phủ, hiện tại ta tuyên bố, thả Đỗ Thiếu Phủ ra Hắc Ngục!
Thanh âm của Tư Mã Đạp Tinh hạ xuống, trong đại điện có không ít ánh mắt vừa buồn vừa vui, có vẻ phức tạp.
- Tông chủ, hết thảy Trưởng lão của Trưởng lão đoàn biểu quyết ra kết quả, lẽ nào lại muốn thay đổi sao?
Hỗ trưởng lão cắn răng, đánh bạo nhìn Tư Mã Đạp Tinh hỏi.
- Sư phụ, đệ tử của Hỗ trưởng lão Thường Thanh Hải, cùng Tào Triệu, Phí Thành Minh, Bạch Nhất Trần mang hơn năm ngàn đệ tử vây công tiểu sư đệ, tiểu sư đệ thụ thương không nhẹ, đám người Tào Triệu, Phí Thành Minh cũng bị tiểu sư đệ tự vệ chém gảy một cánh tay, có người cho rằng tiểu sư đệ xuất thủ độc ác, cho nên nhất định phải đánh tiểu sư đệ vào Hắc Ngục!
Vạn Lý nói với Cổ Thanh Dương trưởng lão, chỉ tự nhiên là đám người Hỗ trưởng lão.
- Thì ra là thế, tông quy ở đâu!
Nghe vậy, Cổ Thanh Dương trưởng lão hét lớn một tiếng, giống như lôi minh, chấn động cả đại điện, tiếng gầm cuồn cuộn:
- Hơn năm ngàn đệ tử vây công đệ tử ta, còn muốn đánh đệ tử ta vào Hắc Ngục, các ngươi là khi lấn ta già sao!
Ở dưới thanh âm hét lớn, mọi người ở trong đại điện rùng mình.
Ai cũng rõ ràng cảm giác được, lúc này Cổ Thanh Dương trưởng lão là chân chính nổi giận, tức giận ngập trời.
- Cổ Trưởng lão nói nghiêm trọng, hơn năm ngàn đệ tử không phải vây công, chỉ là nhìn náo nhiệt mà thôi, chân chính xuất thủ chỉ có hai mươi, ba mươi người, người của Đỗ Thiếu Phủ cũng xuất thủ mấy vị, hơn năm ngàn người vây công, thuần túy là lời nói vô căn cứ!
Hỗ trưởng lão cắn răng nói, mắt nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão, trong lòng rùng mình.
- Được lắm lời nói vô căn cứ, lẽ nào mấy chục người vây công còn chưa đủ sao!
Cổ Thanh Dương trưởng lão nhìn Hỗ trưởng lão quát:
- Hỗ Trí Thiện, có phải đệ tử của ngươi bị thua thiệt, liền trừng phạt đệ tử ta hay không?
Cổ Thanh Dương trưởng lão hét lớn, làm cho sắc mặt của Hỗ trưởng lão trắng bệch, ánh mắt thất thần, kém chút chấn đến khí huyết tán loạn, nói không ra lời.
Một Trưởng lão nói:
- Cổ Trưởng lão nói có ý gì, Đỗ Thiếu Phủ xuất thủ độc ác với đồng môn, trừng phạt nghiêm khắc chẳng qua là tông quy!
- Ta chỉ hỏi một câu, lần tranh chấp kia, đúng sai ở đâu?
Cổ Thanh Dương trưởng lão quát, ánh mắt đã tức giận phun trào.
Đám người Hỗ trưởng lão nghe vậy, trong lòng sợ hãi, bọn họ biết Cổ Thanh Dương trưởng lão khó chơi, thế nhưng không nghĩ tới khó chơi như thế.
Bởi vậy bọn họ muốn thừa dịp Cổ Thanh Dương trưởng lão ở bên ngoài, định ra kết quả đánh Đỗ Thiếu Phủ vào Hắc Ngục, đến lúc đó coi như Cổ Thanh Dương trưởng lão trở về, sợ là cũng đã muộn.
Nhưng không nghĩ tới Cổ Thanh Dương trưởng lão trở lại nhanh như vậy, theo bọn họ biết, Cổ Thanh Dương trưởng lão đang ở nơi khác xử lý chuyện quan trọng của tông môn, không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể trở về, nếu không, bọn họ cũng không dám như vậy.
- Thanh Dương trưởng lão, tông môn đã điều tra rõ ràng, sai không ở Đỗ Thiếu Phủ, là đám người Tào Triệu kia trêu chọc trước!
Hồ Tam Khôn trưởng lão đứng dậy nói, tuy Đỗ Thiếu Phủ để hắn thua không ít Đạo Khí cùng Đan Dược, còn đánh bại đệ tử của hắn, nhưng hắn vẫn ủng hộ Đỗ Thiếu Phủ.
Nghe vậy, ánh mắt của Cổ Thanh Dương trưởng lão nhìn toàn trường, thần sắc bình tĩnh lại, nhưng càng như vậy, lại càng lộ ra uy áp, khiến người ta cảm thấy, giống như một núi lửa sắp bộc phát, nói:
- Không biết các ngươi là nghĩ Thiếu Phủ dễ bắt nạt, hay Cổ Thanh Dương ta dễ bắt nạt?
- Cổ Trưởng lão, này là Trưởng lão đoàn biểu quyết.
Hỗ trưởng lão nói, ánh mắt nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão, không khỏi có chút run rẩy.
- Trưởng lão đoàn, lẽ nào còn lớn hơn Tông chủ sao, đừng cho là ta không biết các ngươi âm thầm làm cái gì, một chút con sâu làm rầu nồi canh, thanh trừ là được.
Cổ Thanh Dương trưởng lão khe khẽ thở dài, nói:
- Kỳ thực này đều tại ta, trách ta nhân từ nương tay, cho nên các ngươi mới cảm thấy ta dễ bắt nạt!
Mọi người nghe vậy, không ít Trưởng lão Hộ pháp ngưng trọng.
- Cổ Trưởng lão, ngươi quá đáng, tuy bối phận của ngươi cực cao, nhưng Trưởng lão đoàn đại biểu cho cái gì ngươi nên biết, tuy Đỗ Thiếu Phủ là đệ tử của ngươi, nhưng kết quả của sự tình này đã được Trưởng lão đoàn biểu quyết, không thể thay đổi!
Hỗ trưởng lão cắn răng, đệ tử của hắn trọng thương, còn quan hệ đến lợi ích của bọn họ sau này ở trong tông, tất nhiên không thể để Cổ Thanh Dương làm loạn.
- Tông chủ sư điệt, ta ở trong tông thân phận như thế nào, có chức trách quyền hạn gì!
Cổ Thanh Dương trưởng lão ngẩng đầu, cất bước tiến lên, nhìn Tư Mã Đạp Tinh hỏi.
- Sư thúc là Nhị trưởng lão, ở trên tất cả Trưởng lão, khi tất yếu, có quyền xử trí bất kỳ đệ tử nào, bao quát Trưởng lão của tông môn!
Tư Mã Đạp Tinh nói, quan sát đại điện, trong hai con ngươi thâm thúy lộ ra tinh mang.
- Ta thật đã quên mất, ta còn là Nhị trưởng lão, khi tất yếu, có quyền xử trí bất kỳ đệ tử nào, bao quát Trưởng lão của tông môn a!
Cổ Thanh Dương thấp giọng nói, hai mắt bắn ra tinh mang, như điện mang lóe lên, làm cho đám người Hỗ trưởng lão phát lạnh, thân thể rung động.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nhìn đám người Hạo hộ pháp nói:
- Hỗ Trí Thiện, bọn ngươi có biết tội chưa?
Nghe vậy, Hỗ trưởng lão Hỗ Trí Thiện lảo đảo, nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão nói:
- Cổ Trưởng lão, ta không biết phạm vào tội gì?
- Bọn ngươi dung túng đệ tử làm xằng làm bậy, phạm thượng, là tội thứ nhất?
Cổ Thanh Dương trưởng lão bình tĩnh nói.
- Cổ Trưởng lão, tại sao nói đệ tử chúng ta làm xằng làm bậy, phạm thượng?
Hỗ trưởng lão không phục, cắn răng nói.
- Thiếu Phủ cùng các ngươi là đồng thế hệ, đệ tử của bọn ngươi, tất nhiên là hậu bối, hậu bối còn dám phạm thượng, vây công trưởng bối trong tông, bọn ngươi không phải dung túng đệ tử làm xằng làm bậy, bọn họ không phải phạm thượng sao?
Cổ Thanh Dương trưởng lão nói.
Nghe vậy, Hỗ trưởng lão không lời chống đỡ, Tào Triệu, Thường Thanh Hải… bàn về thân phận ở trong tông, tự nhiên là kém Đỗ Thiếu Phủ một bậc, phạm thượng, tội này có thể lớn có thể nhỏ a.
- Hỗ Trí Thiện, bọn ngươi bất kính với ta, không để ta vào mắt, này là tội thứ hai.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nhìn đám người Hỗ Trí Thiện, há mồm quát lớn:
- Hai tội cũng phạt, hôm nay tước bỏ chức vị Trưởng lão của các ngươi, đánh vào Hắc Ngục nửa năm!
- Cái gì...
Mọi người trong đại điện nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
Đám người Hỗ Trí Thiện càng run rẩy đứng dậy, ánh mắt ba động.
- Cổ Trưởng lão, ngươi không có quyền làm như thế, tước bỏ Trưởng lão, này nhất định phải có Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão đồng thời quyết định!
Có Trưởng lão mở miệng, thanh âm khẽ run, thần sắc bối rối.
- Sư phụ, tiểu sư đệ chính là bị Đại trưởng lão đánh vào Hắc Ngục!
Vạn Lý sợ sư phụ không biết chuyện, mở miệng nói.
- Ta biết rồi!
Cổ Thanh Dương trưởng lão gật đầu, rất bình tĩnh, tựa hồ không có kỳ quái, mắt nhìn đám người Hỗ Trí Thiện, tiếp tục hét lớn một tiếng:
- Ta nói một lần chót, các ngươi có biết tội chưa?
- Cổ Trưởng lão, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Hỗ Trí Thiện cắn răng quát, hắn suy cho cùng cũng là Trưởng lão, không thể yếu đi khí thế.
- Càn rỡ!
Cổ Thanh Dương trưởng lão quát một tiếng, tiếng gầm kinh lôi, chấn cả đại điện rung động, khí thế đáng sợ như núi lửa dâng lên, trong mắt còn có phù văn kích xạ, từng bước một đi về phía Hỗ Trí Thiện, mọi người vội vàng lui ra.
Nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão đi tới, đám người Hỗ Trí Thiện liên tiếp lui ra phía sau, ánh mắt sợ hãi, thân thể rùng mình.
- Nhanh đi tìm Thiên Lộc trưởng lão.
Đám người Hỗ trưởng lão hai mặt nhìn nhau, thấy tình thế không ổn, run rẩy lui về phía sau, muốn ly khai đại điện.
- Đứng lại cho ta!
Cổ Thanh Dương trưởng lão hét lớn một tiếng, cả đại điện rung động, lung lay sắp đổ, áo bào trắng vù vù cổ đãng, khí tức đáng sợ kèm theo từng phù văn chói mắt khuếch tán, như lôi đình đụng vào trên người đám người Hỗ Trí Thiện.