Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 708: Tiến nhập hắc ngục.

Chương Trước Chương Tiếp

Ở dưới áp chế to lớn, thân thể của Đỗ Thiếu Phủ run lên, huyền khí trong cơ thể phun trào, lực lượng tới từ phương pháp tu luyện của Kim Sí Đại Bàng phun trào, chống đỡ áp chế vô hình kia.

Ánh mắt Thiên Lộc trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ cảm thấy cái gì, ánh mắt có chút ba động, trong thần sắc tựa hồ hơi kinh ngạc.

- Ta đi với ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, nhìn Thiên Lộc trưởng lão nói.

- Được, đã như vậy, vậy đi theo ta đi.

Thiên Lộc trưởng lão nói, trong hai con ngươi có màu vàng nhàn nhạt ba động.

- Tiểu sư đệ, Hắc Ngục không phải địa phương bình thường, ở trong đó sẽ nếm không ít đau khổ.

Vẻ mặt Vạn Lý nghiêm túc, Hắc Ngục là địa phương nào, hắn quá là rõ ràng rồi, đệ tử trong tông phạm vào sai lầm lớn mới có thể bị đánh vào Hắc Ngục.

- Không sao, ta tin tưởng tông môn sẽ điều tra rõ ràng, ta không sai, hà tất lo lắng.

Đỗ Thiếu Phủ cười cười, chỉ là nụ cười này, làm cho vết máu trên mặt thoạt nhìn càng thêm âm trầm.

Tư Mã Đạp Tinh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, muốn nói lại thôi, ánh mắt thâm thúy, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Ta sẽ mau chóng điều tra rõ ràng.

- Đi thôi, trước khi điều tra rõ ràng, ngươi sẽ ở trong Hắc Ngục.

Thiên Lộc trưởng lão nói xong, thân ảnh khẽ động, tiếp theo một cái chớp mắt, đã xuất hiện ở cửa đại điện.

- Tam sư huynh, ta đi đây, không cần lo lắng.

Đỗ Thiếu Phủ nói xong, cũng lập tức theo đuôi Thiên Lộc trưởng lão rời đi.

- Hừ!

Đám người Hỗ trưởng lão nhìn bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ cười lạnh, Hắc Ngục là địa phương nào, bọn họ quá rõ ràng, bất luận kẻ nào tiến vào bên trong, cũng không có kết quả tốt.

Vạn Lý ở trong đại điện một lúc, thần sắc hơi trầm xuống, sau đó cáo từ Tư Mã Đạp Tinh, vội vã rời đi.

Sau đó đám người Hỗ trưởng lão nói vài câu nhất định phải trừng phạt Đỗ Thiếu Phủ nghiêm khắc, cũng cáo từ rời đi.

- Tông chủ, hiện tại nên làm như thế nào?

Nhìn mọi người rời đi, Hạo hộ pháp cau mày nhìn Tư Mã Đạp Tinh.

Tư Mã Đạp Tinh nhíu mày nói:

- Bọn họ sớm bày mưu, chỉ là không nghĩ đến, ngay cả Thiên Lộc sư bá cũng đi ra, xem ra, tình huống so với chúng ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lúc trước sư phụ nói không sai, tông chủ thật không phải dễ làm.

- Đỗ Thiếu Phủ kia cũng điên rồi, lúc này đây để đám người Tào Triệu chịu khổ cũng không nhỏ.

Hạo hộ pháp nói với Tư Mã Đạp Tinh:

- Bọn họ nhân cơ hội đó mời Thiên Lộc trưởng lão ra, xem ra tuyệt đối sẽ không đơn giản bỏ qua.

- Ta đã sớm nói, một khi ra bên ngoài, Tào Triệu, Thường Thanh Hải… ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ, sẽ bị ăn đến xương cũng không còn, bọn họ là hổ nuôi, tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia là dã lang, là cường long, đám người Tào Triệu căn bản không chơi lại.

Tư Mã Đạp Tinh thấp giọng nói.

- Đỗ Thiếu Phủ bị ném vào Hắc Ngục, đây chính là đại hung địa, nhiều năm như vậy, đệ tử bị giam vào Hắc Ngục, một trăm người tối nhiều chỉ có một người có thể nhặt mạng về.

Hạo hộ pháp lo lắng, không hiểu nói:

- Đỗ Thiếu Phủ kia lại chọn thành thật theo Thiên Lộc trưởng lão đi vào, thật để ta ngoài ý muốn, hắn cũng không phải người thành thật a.

- Ngươi cho rằng hắn thật thành thật đi sao.

Tư Mã Đạp Tinh cười khổ, hít sâu một hơi nói:

- Hắn tự biết hôm nay có Thiên Lộc trưởng lão, hắn không đi không được, hắn đây là đang ẩn nhẫn, đang chờ đợi, hi vọng tiểu tử này không nên bởi vậy oán giận ta, chỉ mong hắn không có sự tình, tin tưởng lấy hắn biến thái, đối kháng vài ngày cũng không đến mức có đại sự...

...

Tuyệt bích cao phong, cao vót như mây, như Thương Long vắt ngang.

Năm toà sơn phong cao vót đứng vững, như một lao tù, bầu trời lượn quanh mây mù, phía dưới vách đá vạn trượng, mơ hồ có sương mù màu đen lan tràn, làm cho tầm mắt của vùng thế giới này cũng theo đó hôn ám.

Vừa tới gần nơi này, liền khiến người ta vô cớ sinh ra hàn ý.

Trong Cổ Thiên Tông, chỉ có số ít đệ tử mới biết được chỗ này.

Hắc Ngục, một lao ngục trong Cổ Thiên Tông, chỉ có đệ tử sai lầm lớn cùng người Cổ Thiên Tông truy nã mới có thể “cơ hội đi vào Hắc Ngục.

Đương nhiên, sẽ không có người tự nguyện đi vào Hắc Ngục, trong đó căn bản không phải địa phương người ở được.

Đồn đãi người thực lực mạnh đến đâu vào Hắc Ngục, kết cục đều giống như nhau, trong Hắc Ngục có cấm chế, thực lực càng mạnh, tác dụng phản phệ càng lớn.

Đồn đãi người vào trong Hắc Ngục, 100 người đến cuối cùng, có thể có một người may mắn đi ra cũng đã rất tốt.

Trên ngọn núi, tầm mắt có chút hôn ám.

Đỗ Thiếu Phủ theo Thiên Lộc trưởng lão đến chỗ này, một cỗ khí tức từ dưới thâm uyên truyền đến, để tóc gáy của Đỗ Thiếu Phủ dựng thẳng.

- Phía dưới là Hắc Ngục, trước khi tông môn điều tra rõ ràng sự tình, ngươi ở trong Hắc Ngục đi, tỉnh lại chính mình, nếu chịu không được, vậy cũng chỉ có thể nói mệnh ngươi nên kết thúc.

Thiên Lộc trưởng lão quay đầu lại, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói.

Đỗ Thiếu Phủ không nói gì, ánh mắt nhìn Thiên Lộc trưởng lão, cực kỳ bình tĩnh.

Thời khắc này bình tĩnh trong mắt Đỗ Thiếu Phủ, thậm chí để Thiên Lộc trưởng lão cảm giác bất an, loại cảm giác này nói không được, nhưng khiến người ta hết sức khó chịu, giống một Hung Thú con ẩn nhẫn, khiến người ta có chút sợ hãi.

Cất bước đi về phía trước, Đỗ Thiếu Phủ đi tới bên vách núi, nhìn vách đá vạn trượng phía dưới, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Thiên Lộc trưởng lão nói:

- Dám hỏi Thiên Lộc trưởng lão, đệ tử sai ở nơi nào?

Nghe vậy, hai mắt của Thiên Lộc trưởng lão hơi nhíu, như có chút ngoài ý muốn nói:

- Ngươi không nên ra tay độc ác với đồng môn, nên nhận xử phạt, ngươi không phục?

- Phục... Ha ha?

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, trên mặt hiện lên chút vui vẻ, nhìn Thiên Lộc trưởng lão hỏi:

- Còn xin hỏi, không biết Thiên Lộc trưởng lão có đi vào Hắc Ngục này chưa?

- Hắc Ngục là địa phương giam giữ tù phạm, ta tự nhiên chưa đi vào!

Thiên Lộc trưởng lão kinh nghi, nhưng vẫn trả lời Đỗ Thiếu Phủ.

Trên mặt Đỗ Thiếu Phủ vẫn mang vui vẻ, từ trong Càn Khôn Đại lấy ra một viên Huyền Nguyên Đan Vương phẩm nhét vào miệng, sau đó trực tiếp nhảy vào thâm uyên.

- Phần phật...

Theo thân thể của Đỗ Thiếu Phủ tiến lên, trong hắc vụ, gợn sóng nhộn nhạo mở ra, một đạo sóng gợn màu đen thôn phệ thân thể của Đỗ Thiếu Phủ vào.

Thiên Lộc trưởng lão đứng ở trên núi, nhìn Đỗ Thiếu Phủ có chút ngây người, ánh mắt kia, dĩ nhiên để hắn nhìn không thấu.



Thiên Mục Phong, Vạn Lý vọt vào trong đình viện, bố trí bình chướng, từ trong Càn Khôn Đại lấy ra ngọc giản, trên ngọc giản có phù văn lóe ra.

- Sư phụ, mau trở về tông môn, tiểu sư đệ bị người nhốt vào Hắc Ngục!

Nói xong, Vạn Lý ngưng kết thủ ấn, thủ ấn hóa thành phù văn chói mắt lướt vào trong ngọc giản.

- Ken két!

Trên ngọc giản, quang mang mãnh liệt, sau đó bắt đầu rạn nứt vỡ vụn, cuối cùng hóa thành bột phấn tiêu tán.

...

Trong không gian tối đen, tầm mắt hôn ám, sương mù màu đen ba động, bốn phía đều là vách núi cheo leo, giống như một cái động không đáy.

Trên thạch bích, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy không ít bạch cốt, hiện lên một loại lân quang màu trắng, cực kỳ âm u.

- Phần phật...

Trong động, một cỗ phong bạo vô hình đáng sợ càn quét, không ngừng gào thét.

Phong bạo vô hình này cũng không biết từ chỗ nào quất tới, như lăng không sinh ra.

Thân thể của Đỗ Thiếu Phủ không ngừng rơi xuống dưới, đến trong không gian này, thân bất do kỷ, thực lực trực tiếp chịu ảnh hưởng, chỉ có thể mặc cho mình rơi xuống.

Phong bạo vô hình trong không gian càn quét sương mù màu đen ba động kịch liệt.

Trong loại phong bạo đáng sợ này, có hàn phong quái dị tiến vào trong cơ thể, như có thể cắt đi huyết nhục con người.

Hàn phong sâu tận xương tủy, vô khổng bất nhập, có thể khuếch tán ở trong gân cốt cùng kinh mạch con người, đau nhức từ trong tế bào truyền ra, không thể chống đỡ.

Đỗ Thiếu Phủ cố nén loại đau nhức kia, thậm chí trong miệng không phát ra âm thanh.

Tu vi ở nơi này bị áp chế to lớn, càng vận công chống lại, bị ảnh hưởng trái lại càng lớn.

Ầm!

Cũng không biết qua bao lâu, Đỗ Thiếu Phủ rốt cục rơi xuống trên mặt đất, thân bất do kỷ rơi vào tảng đá nhô ra ở hai bên thạch bích, làm khô lâu ở xung quanh tán loạn.

Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống đất, thân ảnh nhân cơ hội lui về phía sau, lúc này mới cảm giác được hàn phong đáng sợ kia tiêu tán không ít, sau đó ánh mắt quan sát xung quanh, mới phát hiện này là một hang động rộng rãi.

- Răng rắc!

Dưới chân truyền đến thanh âm răng rắc, Đỗ Thiếu Phủ cúi đầu mới phát hiện, có mấy bạch cốt khô lâu tán loạn bị mình dẫm nát dưới chân.

Khô lâu không biết bởi vì nguyên nhân gì, đều vô cùng yếu đuối, đạp một cái liền hóa thành bột màu trắng.

- Xin lỗi.

Đỗ Thiếu Phủ hai tay tạo thành chữ thập, khom lưng hành lễ.

Sau đó Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn mặt đất, còn có không ít khô lâu tán loạn, vách động màu đen, quanh quẩn thanh âm vù vù.

- Hàn phong thật đáng sợ!

Đỗ Thiếu Phủ quan sát bốn phía, hàn phong thẩm thấu đến kia vẫn vô khổng bất nhập, có thể tiến vào trong cơ thể mình.

Nếu không phải dựa vào lực phòng ngự biến thái, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác tình huống của mình bây giờ, sợ là không chỉ như vậy.

Coi như bản thể của mình không yếu, tình huống hiện tại cũng không dám lạc quan.

Hơi cắn răng, Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết thủ ấn, trong mi tâm có một đạo lưu quang lướt ra, hóa thành Tiểu Tháp.

- Phần phật...

Trên Tiểu Tháp lấp lóe phù văn, sau đó có quang mang lướt ra, cuối cùng hóa thành thân thể hư ảo của Chân Thanh Thuần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)