Nhưng đối với đám người Tào Triệu, Thường Thanh Hải mà nói, di chứng cùng ảnh hưởng đối với tu vi sau này, lại cực kỳ nghiêm trọng.
Bạch Nhất Trần nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ dĩ nhiên cũng ở đây, nhất thời sửng sốt một chút.
Sau đó nhìn thấy quần áo của Đỗ Thiếu Phủ tả tơi cùng mặt đầy tiên huyết, khóe mắt Bạch Nhất Trần co giật, tựa hồ hiểu được cái gì.
- Được lắm Đỗ Thiếu Phủ, không nghĩ tới còn dám tới, hạng người thủ đoạn độc ác, hôm nay tuyệt không thể nuông chiều ngươi!
Có Trưởng lão nhận thức Đỗ Thiếu Phủ, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ dĩ nhiên cũng ở đây, ánh mắt đỏ lên quát lớn, cực kỳ tức giận.
- Hỗ trưởng lão, ngươi tìm lộn người rồi, đừng cho rằng tiểu sư đệ ta tuổi còn nhỏ liền dễ khi phụ, ta còn ở đây, đệ tử của ngươi Thường Thanh Hải, mang mấy nghìn đệ tử vây công tiểu sư đệ ta, sổ sách này, ta đang muốn tìm ngươi tính đây!
Vạn Lý quát, sư phụ không ở đây, tự nhiên là phải che chở tiểu sư đệ.
Bị Vạn Lý quát như thế, Hỗ trưởng lão kia sửng sốt một chút, hơn năm ngàn đệ tử vây công, lại nói tiếp, thật là có chút cảm giác khi dễ người.
- Vạn Lý, ngươi chớ nói nghiêm trọng, hơn năm ngàn đệ tử vây công, ngươi cho rằng Đỗ Thiếu Phủ còn có thể bình yên sao, ngươi xem bọn hắn bị thương thành cái dạng gì, thủ đoạn của Đỗ Thiếu Phủ độc ác bực nào!
Trưởng lão khác tiến lên cả giận nói.
- Phóng rắm, ngươi xem sư đệ ta bị thương thành cái dạng gì, hơn năm ngàn đệ tử vây công, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, các ngươi còn muốn chống chế sao, bốn người bài danh trước 10 của Kim Bảng không biết xấu hổ liên thủ, thua thiệt các ngươi còn không thấy ngại nói, ác nhân còn dám tới cáo trạng, thật không biết xấu hổ!
Vạn Lý hét lớn, hoàn toàn không sợ, cơ hồ muốn nhảy dựng lên mắng chửi người.
- Ngươi...
Trưởng lão kia bị Vạn Lý nói trong lúc nhất thời không biết nên làm sao phản bác.
Kỳ thực sự thật hắn tự nhiên rõ ràng, bất quá Trưởng lão này cũng biết, tuy đi hơn năm ngàn người, nhưng xuất thủ chỉ có hơn 20 Vũ Vương cảnh mà thôi.
Tuy như vậy, nhưng nhiều người liên thủ, trái lại bị Đỗ Thiếu Phủ đánh trọng thương, thất bại thảm hại, vô cùng thê thảm, quá mất mặt rồi.
Tư Mã Đạp Tinh cau mày, đi lên trung tâm đại điện, ngồi ngay ngắn xuống nói:
- Được rồi, lấy thân phận của chư vị ở trong tông, ở trước mặt hậu bối đệ tử tranh chấp như vậy không thất mất thân phận sao, có chuyện gì, có thể từ từ nói!
- Tông chủ, ngươi phải giữ gìn lẽ phải, không thể bởi vì ... Đỗ Thiếu Phủ này là đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão, thì có thể thiên vị a.
Hỗ trưởng lão nói, lập tức cùng không ít Trưởng lão ở bên người nói Đỗ Thiếu Phủ làm ác như thế nào.
Nghe các Trưởng lão kia nói, Vạn Lý thỉnh thoảng phản bác vài câu, bất quá lúc này trong đại điện có không ít hậu bối, nên không tiện mắng to.
Ngược lại thì Đỗ Thiếu Phủ, sau khi thấy một đám Trưởng lão ngồi ngay ngắn, cũng nghênh ngang ngồi xuống, sau đó một câu không nói, mặc cho đám Trưởng lão kia hạch tội mình.
Trên đại điện, Tư Mã Đạp Tinh cùng Hạo hộ pháp nghe các vị Trưởng lão nói Đỗ Thiếu Phủ chém Tào Triệu, Thường Thanh Hải một cánh tay, ác liệt hung hãn, cũng ngạc nhiên biến sắc, ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.
- Đỗ Thiếu Phủ, đối với chư vị Trưởng lão nói, ngươi có gì muốn nói không?
Một lát sau, Tư Mã Đạp Tinh nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
Hết thảy ánh mắt đều rơi vào trên người hắn.
- Tông chủ sư huynh, có Trưởng lão nói ta khi lấn người, rõ ràng là Thường Thanh Hải, Bạch Nhất Trần, Phí Thành Minh xui khiến đệ tử khác vu hãm, nhân chứng vật chứng ta đều có, người đã cung khai, ta kiểm tra qua, trong cơ thể hai người kia căn bản không có dấu vết dùng Huyền Nguyên Đan cùng Cuồng Hóa Đan, Tông chủ sư huynh có thể tùy thời nghiệm chứng, sau đó hết thảy, ta chỉ thu hồi công đạo mà thôi.
Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, nói với Tư Mã Đạp Tinh:
- Còn ta cuối cùng đả thương người, cũng là hành động bất đắc dĩ, ta vừa nhập môn, chỉ là đệ tử trên Đồng Bảng, bốn cường giả trước 10 của Kim Bảng cộng thêm mười mấy Vũ Vương cảnh vây công, còn có hơn năm ngàn đệ tử nhìn chằm chằm, ta toàn lực phản kháng, bởi vậy hạ thủ nặng một chút đều hợp tình hợp lý, huống chi sự tình này sai không ở ta.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Hỗ trưởng lão sớm đã không nhịn được, cả giận nói:
- Miệng lưỡi bén nhọn, ăn nói bừa bãi!
- Xin hỏi Hỗ trưởng lão, ta có câu nào không nói thật?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hỗ trưởng lão hỏi.
- Ngươi...
Hỗ trưởng lão nghe vậy, trong lúc nhất thời không lời chống đỡ, giống như bất kể nói thế nào, đều là Đỗ Thiếu Phủ có lý.
Đỗ Thiếu Phủ thấy thế, không mặn không nhạt tiếp tục nói:
- Bọn họ xuất thủ trước, ta xuất thủ sau, thuần túy là tự vệ, bọn họ nhiều người khi dễ ít người, ta mới là người bị hại.
Nói xong, Đỗ Thiếu Phủ chỉ vào Bạch Nhất Trần một mực đứng ở sau lưng các Trưởng lão nói:
- Không tin, các ngươi hỏi Bạch Nhất Trần kia một chút, xem ta nói có đúng không, bọn họ có phải nhiều người khi dễ ít người hay không, có phải là bọn hắn đi tìm ta gây phiền phức trước không, này nếu như dựa theo tông quy, nên xử trí cũng là bọn hắn nha!
Sau đó Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, nhìn Tư Mã Đạp Tinh cung kính nói:
- Xin Tông chủ sư huynh làm chủ cho ta.
- Phốc...
Mà lúc này, Bạch Nhất Trần bị Đỗ Thiếu Phủ chỉ vào mặt nói, nhất thời trong lòng khí huyết cuồn cuộn, kém chút phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lại có một loại cảm giác không lời chống đỡ.
Đến lúc này, Bạch Nhất Trần coi như hiểu, so với Đỗ Thiếu Phủ này, căn bản là không có biện pháp tranh.
Đỗ Thiếu Phủ này quá vô sỉ, thời điểm ngươi nói đạo lý với hắn, hắn đùa giỡn lưu manh với ngươi, thời điểm ngươi muốn đùa giỡn lưu manh, hắn giảng nắm đấm với ngươi, thời điểm ngươi và hắn giảng nắm đấm, hắn lại cùng ngươi nói đạo lý, này hoàn toàn không theo lẽ thường an bài a.
- Tông chủ, Đỗ Thiếu Phủ thủ đoạn độc ác, trọng thương vô số đệ tử, Tông chủ phải giữ gìn lẽ phải, sợ là Trưởng lão đoàn cũng sẽ cho rằng, nhất định phải trọng phạt Đỗ Thiếu Phủ này.
Hỗ trưởng lão âm trầm nói.
Tư Mã Đạp Tinh ngồi ngay ngắn, thần sắc khiến người ta nhìn không ra trong lòng đang suy nghĩ gì, ánh mắt lộ ra thâm thúy, nghe Hỗ trưởng lão nói, trong mắt có chút hàn ý lướt qua rồi biến mất.
- Sự tình này ta đã lý giải không sai biệt lắm, muốn điều tra rõ ràng, sợ là cần thời gian, chờ tông môn điều tra rõ ràng, đến lúc đó lại quyết định cũng không muộn, lúc này trọng yếu nhất là cứu chữa người bị thương.
Một lát sau, Tư Mã Đạp Tinh nói với mọi người.
- Tông chủ, Đỗ Thiếu Phủ thủ đoạn độc ác, chứng cứ vô cùng xác thực, nếu hôm nay không xử lý Đỗ Thiếu Phủ, sợ là không thể phục chúng!
Một Trưởng lão bộ dáng lục tuần đi ra, giọng nói có chút mạnh mẽ, rất có ý tứ hôm nay nhất định phải xử lý Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta đã nói, chuyện này cần điều tra rõ ràng mới có thể xử trí.
Tư Mã Đạp Tinh nhìn Trưởng lão kia nói, chân mày hơi nhíu, không giận mà uy, làm cho ánh mắt Trưởng lão kia khẽ run, khí thế bị chấn trụ.
- Tông chủ nói có đạo lý, sự tình này tự nhiên là cần thời gian xử lý.
Lúc này, có một thanh âm truyền vào đại điện, thanh âm rõ ràng là ở phương xa, nhưng thời điểm một chữ cuối cùng hạ xuống, như xuất hiện ở bên tai mọi người.
Sau đó trong đại điện, vô thanh vô tức, một bóng người xuất hiện.
Người tới có mái tóc dài màu đen, búi lên như đạo sĩ, khoảng 80 tuổi, thân hình tráng kiện, trong mắt hiện lên hoàng sắc nhàn nhạt, khiến người ta nhìn một cái, cũng đủ để rùng mình.
Theo người này xuất hiện ở trong đại điện, cả đại điện phảng phất như đọng lại, khí lưu đình chỉ ba động.
- Người này thật mạnh, tựa hồ không kém sư phụ Cổ Thanh Dương.
Đỗ Thiếu Phủ thầm khiếp sợ, có thể vô thanh vô tức, lấy khí thế trấn áp không gian lưu động, để không gian xung quanh theo hô hấp của hắn ba động, chẳng khác gì là có thể chưởng khống vùng không gian này, thực lực như vậy cường hãn bực nào.
- Gặp qua Thiên Lộc sư bá!
Nhìn thấy người đến, hai mắt của Tư Mã Đạp Tinh khẽ động, Vạn Lý thì nhíu mày, nhưng đều đứng dậy có chút cung kính hành lễ.
- Gặp qua Thiên Lộc trưởng lão.
Đám người Hỗ trưởng lão thấy thế, từng cái thầm cao hứng.
- Sao hôm nay sư bá tới đây, xin mời ngồi.
Tư Mã Đạp Tinh nhìn lão giả nói.
- Ngươi là Tông chủ, cứ việc tự nhiên, ta nói vài câu liền rời đi, sẽ không ở lâu.
Ánh mắt Lộc Trưởng lão này hữu ý vô ý đảo qua Đỗ Thiếu Phủ, sau đó nhìn Tư Mã Đạp Tinh nói:
- Chuyện tình các ngươi đang thảo luận ta đã biết được, tông môn đã cần thời gian điều tra, vậy dựa theo quy củ trong tông, thời điểm điều tra cũng cần trông giữ, không bằng như vậy đi, các ngươi không cần tranh chấp, Đỗ Thiếu Phủ do ta mang đi, dựa theo quy củ tông môn, trước giam vào Hắc Ngục, ta có thể tự mình trông coi, chờ điều tra ra nguyên do, tông môn lại xử trí cũng không muộn!
Thiên Lộc trưởng lão nói xong, sắc mặt của Tư Mã Đạp Tinh cùng Vạn Lý đại biến.
Đám người Hỗ trưởng lão thì lộ ra vui vẻ.
- Thiên Lộc sư bá, chuyện này không đến mức đi Hắc Ngục nha.
Ánh mắt của Vạn Lý vô cùng ngưng trọng, Hắc Ngục kia, tuyệt đối không phải đất lành.
- Sư bá, này là việc của hậu bối, sao dám làm phiền sư bá, giao cho chúng ta xử lý là tốt rồi.
Tư Mã Đạp Tinh cũng lập tức nói.
- Hừ, Đỗ Thiếu Phủ này xuất thủ với đồng môn thủ đoạn độc ác như vậy, bất kể là nguyên nhân gì, trước đưa vào Hắc Ngục đã là rất nhẹ, không cần nhiều lời.
Thiên Lộc trưởng lão âm trầm nói, nói xong, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ kia, tự mình theo ta đi, hay là ta xuất thủ mang ngươi đi?
Một cỗ uy áp vô hình từ trên người lão giả kia lan tràn ra, không gian đọng lại, lực lượng áp chế nhất thời đè ép về phía Đỗ Thiếu Phủ.
Ầm!
Trong sát na này, thân hình của Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên run lên, lực lượng áp chế kia cực kỳ kinh khủng, như Thái Sơn áp đỉnh.