Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 704: Thủ đoạn ác liệt!

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm ầm...

Chỉ một thoáng, năng lượng kinh khủng giống như kinh đào hải lãng quét ra.

Khí thế đáng sợ, khiến cho đệ tử Cổ Thiên Tông ở bốn phía nhìn tê cả da đầu, hai người cường hoành như thế, làm người ta kinh ngạc run sợ, không thể sánh vai.

- Đạp đạp...

Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ cùng Bạch Nhất Trần cùng lúc bị đẩy lui, tựa hồ là tám lạng nửa cân.

Này đủ thấy Bạch Nhất Trần cường hãn, chứng minh Đỗ Thiếu Phủ bất phàm.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng thật có thể đối kháng ba người chúng ta sao!

Phí Thành Minh hét lớn, thân ảnh quỷ dị xuất hiện, một đạo chưởng ấn rực rỡ trực tiếp vỗ tới ngực của Đỗ Thiếu Phủ.

Nhớ lúc đầu Phí Thành Minh, Bạch Nhất Trần, Thường Thanh Hải còn kéo không được mặt mũi vây công Đỗ Thiếu Phủ.

Lúc này đã không giống như trước kia, ba người đều rất rõ ràng, bất kỳ một cái nào trong bọn họ đơn đả độc đấu cũng không làm gì được Đỗ Thiếu Phủ.

Muốn Đỗ Thiếu Phủ trả giá thật lớn, cũng chỉ có liên thủ, không còn cách nào.

Ầm!

Chưởng ấn đáng sợ, nháy mắt xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, nhanh như thiểm điện, lực lượng ngập trời.

Ầm!

Ngay thời điểm không ít người sợ mất mật, ánh mắt Phí Thành Minh lộ ra nụ cười lạnh lùng, trực tiếp vỗ vào vòng sáng kim sắc trên người Đỗ Thiếu Phủ, bắn ra phù văn chói mắt.

- Ngươi còn chưa đủ!

Trong điện quang hỏa thạch, thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ không sợ mà cười, nụ cười này, lại mang một loại cảm giác tàn nhẫn!

ống tay áo vung lên, Đỗ Thiếu Phủ giơ tay lên, lực lượng phun trào, trong lúc mơ hồ hình như có phù văn phun trào, ngũ chỉ nắm thành quyền, nắm đấm có khí thế kinh người bộc phát.

Trong sát na, quyền ấn của Đỗ Thiếu Phủ cũng lấy tư thế bôn lôi, mang theo lực lượng lôi đình, đánh lên trên ngực Phí Thành Minh.

Ầm!

Trong sát na, một quyền hung hăng đánh lên ngực Phí Thành Minh, thanh âm trầm đục truyền ra.

Một chưởng đổi một quyền, này chỉ là Đỗ Thiếu Phủ cố ý mạo hiểm mà thôi!

- Phần phật...

Mọi người nhìn thấy, trong quả đấm của Đỗ Thiếu Phủ, có 13 tầng kình khí trùng điệp, như sóng xung kích đánh tan huyền khí hộ thân của Phí Thành Minh.

- Phốc xuy!

Trong không ít ánh mắt kinh ngạc, chỉ nhìn thấy trong miệng Phí Thành Minh phun ra máu tươi, tựa hồ còn kèm theo thanh âm xương vỡ vụn truyền ra.

Thân thể Phí Thành Minh bị chấn bay, cuối cùng ngã ở bên ngoài hơn mười trượng.

- Phốc...

Khóe miệng Đỗ Thiếu Phủ cũng có một luồng tiên huyết màu vàng nhàn nhạt chảy ra, thân thể lui vài bước, nhưng tình huống so với Phí Thành Minh thì tốt hơn nhiều.

Một chiêu, Phí Thành Minh đã bị trọng thương!

Toàn trường không thể tưởng tượng nổi, không ngừng hít vào khí lạnh, tuy tu vi của Đỗ Thiếu Phủ kém xa Phí Thành Minh, nhưng trình độ thân thể mạnh mẽ biến thái, là mười Phí Thành Minh cũng không thể so sánh.

Nếu chân chính liều mạng chém giết mà nói, vừa rồi có khả năng Phí Thành Minh đã trở thành người chết.

Ở trong Cổ Thiên Tông, Đỗ Thiếu Phủ không thể không cố kỵ.

Đương nhiên, Đỗ Thiếu Phủ tự biết giữa hai người còn chưa tới tình trạng sống chết, bằng không, coi như là ở trong Cổ Thiên Tông, lấy tính tình của Đỗ Thiếu Phủ, sợ là cũng sẽ không lưu tình.

- Cương Thiên Trấn Linh Trận!

Tào Triệu hét lớn, trong tay có 24 cây trận kỳ ngưng tụ, đó là Phù Trận lục tinh viên mãn cảnh.

Năng lượng quán chú, sắc mặt Tào Triệu tái nhợt, nhưng khuôn mặt cười lạnh, hắn đã thành công tranh thủ được thời gian bố trí Phù Trận.

Tào Triệu có thể bài danh trước 10 Kim Bảng, còn cao hơn Bạch Nhất Trần, sao sẽ chỉ là Dược Phù Sư đơn giản, hắn còn là Trận Phù Sư, một Trận Phù Sư cực kỳ cường hãn.

Trong Trận Phù Sư đại tái, nếu không phải bởi vì có sư huynh Di Tử Hà tham gia, hắn cũng có tâm tham gia.

- Sưu sưu...

24 cây trận kỳ, lấy một loại tốc độ khủng khiếp lướt ra, nhất thời bao quanh Đỗ Thiếu Phủ ở trong đó, sau đó một Phù Trận cường đại hình thành.

Ầm ầm...

Phù Trận lục tinh viên mãn cảnh xuất hiện, gió nổi mây phun, đất rung núi chuyển, khí tức đáng sợ kia tản ra lực lượng vô cùng kinh người, chấn nhiếp nhân tâm.

- Không tốt, Đỗ sư thúc bị Phù Trận lục tinh viên mãn cảnh khốn trụ!

- Đó là Cương Thiên Trấn Linh Trận, Trận Pháp công kích a!

- Tuy tạo nghệ Phù Trận của Đỗ sư thúc rất mạnh, đoạt quán quân của Phù Trận thi đấu, nhưng muốn trong lúc nhất thời phá vỡ đại trận công kích này, cũng không dễ dàng a!

Mọi người lo lắng, đệ tử Thiên Hạ Hội sợ hãi, Phù Trận lục tinh viên mãn cảnh, đó là bực nào nhân vật khủng bố, coi như là Vũ Hoàng cảnh tu vi cũng có thể bị nhốt trong đó!

- Khặc...

Tào Triệu cười lạnh, ở trong Phù Trận, hết thảy đều bị hắn khống chế, muốn phá trận, cũng không phải chuyện tình dễ dàng.

- Rầm...

Nhưng lúc này, có quang hoa kim sắc từ trong Phù Trận khủng bố vọt ra, như hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn.

Phù văn kim sắc lóe ra, năng lượng quỷ dị như có thể vặn vẹo hư không.

- Hưu...u...u...

Thời gian ngắn, trong hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn kia, một đạo thân ảnh áo tím giống như thiểm điện, đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt Tào Triệu, chính là Đỗ Thiếu Phủ mới vừa rồi bị nhốt trong Phù Trận.

- Tại sao có thể như vậy, điều đó không có khả năng...

Vừa rồi Tào Triệu còn cười lạnh, bỗng nhiên kinh ngạc, đây hết thảy vượt quá tưởng tượng, ngạc nhiên đến hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

- Không tốt...

Một cảm giác bất an bốc lên ở trong lòng Tào Triệu, cấp tốc muốn rút lui.

- Hưu...u...u!

Nhưng hết thảy đã không còn kịp rồi, một đạo quang mang chói mắt lan tràn, nháy mắt xuất hiện ở trước người Tào Triệu.

Tào Triệu hoảng sợ, dù sao cũng là Linh Phù Sư Lục Tinh viên mãn cảnh, còn là cường giả trước 10 của Kim Bảng, trong lúc kinh hoàng, quanh thân có phù văn bộc phát, muốn hành động.

- Huyền Hồn Đồng!

Cũng ngay lúc này, trong hai mắt Đỗ Thiếu Phủ có phù văn chói mắt phóng xạ ra, trực tiếp bao phủ Tào Triệu, để cho hắn đờ đẫn, phù văn vừa ngưng tụ trực tiếp tiêu tán.

- Xuy lạp...

Ánh sáng màu vàng xanh lướt ra, hóa thành kiếm mang, trực tiếp xẹt qua cánh tay trái của Tào Triệu.

- Ken két...

Trên mặt mất, một khe rãnh thật dài lan tràn ra xa, đá vụn kích xạ, đất rung núi chuyển.

Phù văn màu vàng xanh ăn mòn hết thảy, bá đạo vô biên, cánh tay trái của Tào Triệu bị chém đứt.

- A...

Tào Triệu tĩnh thần lại, một tiếng hét thảm vang vọng trời cao, chỗ tay cụt máu me đầm đìa, miệng phun máu tươi.

- Phần phật!

Tào Triệu kêu thảm thiết, Phù Trận che khuất bầu trời kia lung lay, trong lúc mơ hồ bắt đầu sắp đổ, sau đó trong không ít ánh mắt kinh biến, Phù Trận kinh khủng kia tạc nổ...

Ầm ầm!

Năng lượng cuồng bạo càn quét trời cao, khiến cho không gian run rẩy kịch liệt, như long trời lở đất, trời cao vỡ vụn, vô số phù văn băng toái, thanh thế khủng bố.

- Trời ạ, cánh tay trái của Tào Triệu sư huynh bị chém đứt!

- Phù Trận Lục Tinh viên mãn căn bản không vây được Đỗ sư thúc!

- .....

Hết thảy đệ tử vây xem kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối.

Không ai nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ sẽ trong nháy mắt phá một Phù Trận lục tinh viên mãn cảnh, còn trực tiếp chém Tào Triệu một tay!

Đỗ Thiếu Phủ đạp không mà đứng, tay cầm Phách Ảnh, sau lưng hai cánh màu vàng vỗ mạnh, bá đạo vô biên.

- Xùy!

Bạch Nhất Trần ở một bên, trơ mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ phá trận mà ra, trong sát na trọng thương Tào Triệu, ánh mắt run rẩy, dĩ nhiên có chút ngốc trệ.

Phí Thành Minh bị trọng thương, Tào Triệu cũng bị gảy một cánh tay, Phù Trận lục tinh viên mãn cảnh không vây nổi Đỗ Thiếu Phủ, Bạch Nhất Trần không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, hắn một người, biết căn bản không có cách làm gì được Đỗ Thiếu Phủ.

- A...

Tào Triệu kêu thảm thiết, cấp tốc phong ấn huyệt khiếu cầm máu, sắc mặt trắng bệch như tro, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, nhưng không biết làm gì đối phương.

Biến cố này, làm bốn phía trong lúc mơ hồ có chút cảm giác an tĩnh.

Một màn này xuất hiện quá nhanh, mọi người còn không có tĩnh thần lại, liền nhìn thấy chiến cuộc đại biến.

Tào Triệu đã bị trọng thương, còn dư lại Bạch Nhất Trần, sợ là không còn bất cứ cơ hội nào có thể chống đỡ Đỗ Thiếu Phủ.

Giữa không trung, Đỗ Thiếu Phủ phù không mà đứng, hai cánh màu vàng vỗ mạnh, khí tức trấn áp hết thảy lan tràn, ánh mắt lạnh lùng chăm chú vào trên người Tào Triệu nói:

- Vật gì vậy, không đỡ nổi một đòn, có bản lĩnh tiếp tục lên, xem ta có dám diệt ngươi hay không!

Tào Triệu rùng mình, sắc mặt trắng bệch như tro, ánh mắt oán độc, thật đúng là không dám tiến lên nữa, ở dưới khí tức bá đạo kia, trong lòng sợ hãi!

- Bạch Nhất Trần, còn ngươi!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Bạch Nhất Trần hét lớn, trên người phun trào kim quang, cực kỳ bá đạo.

Bạch Nhất Trần không nói gì, chân hơi lui ra phía sau, trong lòng rùng mình.

Đến lúc này, Bạch Nhất Trần phát hiện hắn vẫn luôn xem nhẹ thanh niên áo tím kia.

Người này căn bản không thể theo lẽ thường tới lý giải, quy củ tông môn ở trước mặt hắn, có đôi khi không nhất định sẽ hữu dụng.

Đỗ Thiếu Phủ không còn lý tới Bạch Nhất Trần, một bước hoành không, bay về phía mấy Vũ Vương cảnh thời khắc này còn bị Thiên Võng trấn áp không thể thoát thân kia.

Tổng cộng sáu Vũ Vương cảnh, sáu người thúc giục Phù Khí, một người trong đó còn thúc giục Đạo Khí hạ phẩm chống đỡ Thiên Võng.

Sáu Vũ Vương cảnh này, tuy còn không có bị Thiên Võng triệt để trói buộc, nhưng không thể thoát thân ra, từng cái sắc mặt ngưng trọng tái nhợt.

- Cho rằng ta thực có thể tùy ý các ngươi trêu chọc sao, đã tới rồi, vậy trả giá thật lớn đi!

Đỗ Thiếu Phủ quát lạnh, thân ảnh như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Thiên Võng, thúc giục Phách Ảnh.

- Hưu...u...u!

Một kiếm của Đỗ Thiếu Phủ lướt ra, không gian rung động, kim mang ngập trời, tràn ngập trời cao.

- A...

Một Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh bị trấn áp, cánh tay nắm Đạo Khí hạ phẩm bị chém đứt vai.

- Trêu chọc ta, cho rằng ta không dám làm gì!

Đỗ Thiếu Phủ xuất thủ lần thứ hai, kiếm mang trong tay quét ngang!

- Ta cũng biết nổi giận!

Đỗ Thiếu Phủ lại bổ ra một kiếm, kiếm quang ngập trời, cảnh tượng khiến người ta sợ hãi...

Liên tiếp sáu kiếm, sáu Vũ Vương cảnh bị chém gảy tay.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)