- Hơi quá đáng, ta và Đỗ Thiếu Phủ bất cộng đái thiên!
Ánh mắt của Phí Thành Minh kích xạ hàn ý, bạo nộ quát.
Bạch Nhất Trần cau mày nói:
- Ba người chúng ta không có thể làm gì được Đỗ Thiếu Phủ, huống chi bây giờ bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ còn có Cát Tông, lông cánh đã cứng, xưa đâu bằng nay, có lẽ lúc trước chúng ta trêu chọc sai người rồi, bị người dùng như con cờ.
- Vậy cũng không thể bỏ qua, chúng ta bị quét hết sạch, tổn thất nặng nề a.
Thường Thanh Hải cả giận nói, cửa hàng giá trị liên thành, dĩ nhiên bị quét sạch, há có thể chịu được.
- Bạch Nhất Trần, vậy ngươi nói chúng ta làm sao bây giờ?
Phí Thành Minh nhìn Bạch Nhất Trần hỏi.
- Phù Minh chúng ta là không trông cậy nổi rồi, hiện tại Đỗ Thiếu Phủ là Phù Minh Minh chủ mới, hai vị Phó minh chủ nghe nói còn chưa quyết định, chúng ta chỉ có dựa vào mình.
Bạch Nhất Trần ngẩng đầu, nhìn Thường Thanh Hải cùng Phí Thành Minh nói:
- Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể để tông môn ra mặt, chúng ta làm lớn chuyện, gây động tĩnh càng lớn càng tốt, một khi tông môn đứng ra, đối với chúng ta trái lại có lợi, một ít người mới có thể nhân cơ hội đứng ra áp chế Đỗ Thiếu Phủ, ta không tin trong tông vẫn che chở hắn, đến lúc đó chúng ta mới có thể báo thù.
- Được, nghe ngươi.
Phí Thành Minh gật đầu.
- Bất quá trước lúc này, chúng ta còn phải cho một người nhúng tay mới được, nếu kéo hắn trợ giúp, hi vọng của chúng ta sẽ lớn hơn không ít.
Bạch Nhất Trần nói.
Nghe vậy, Phí Thành Minh hỏi:
- Muốn tìm ai trợ giúp?
Bạch Nhất Trần mỉm cười nói:
- Tào Triệu.
Đêm, trăng sáng sao thưa, quần sơn trùng điệp.
- Tông chủ, chuyện phiền toái tới rồi.
Trong Thiên điện, sắc mặt của Hạo hộ pháp không biết làm sao, nói với Tư Mã Đạp Tinh:
- Đỗ Thiếu Phủ kia quả nhiên xuất thủ, nghe nói mang hơn nghìn đệ tử của Thiên Hạ Hội quét ngang mười mấy cửa hàng, trọng thương không ít người của Tứ Hải Bang, Vong Trần Môn, Vân Chí Hội, đánh đập tàn nhẫn, nghe nói mười mấy cửa hàng còn bị cướp sạch, Càn Khôn Đại của không ít người đều bị cướp đoạt.
Nghe vậy, Tư Mã Đạp Tinh cũng sững sờ, cười khổ nói:
- Tiểu tử này thật đúng là trời không sợ đất không sợ a.
Hạo hộ pháp nói tiếp:
- Còn Huyền Nguyên Đan và Cuồng Hóa Đan, đám người Hoàng trưởng lão nghiên cứu mấy ngày, nhưng không có đan phương cụ thể, rất khó nghiên cứu ra được, không ít Trưởng lão nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, cũng không làm nên chuyện gì, rất khó thành công.
- Đan Dược này quá khó khăn, có lẽ là cổ đan phương, há có thể đơn giản được nghiên cứu ra, ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Tư Mã Đạp Tinh lắc đầu cười khổ, sau đó nhìn Hạo hộ pháp hỏi:
- Vậy Luyện Khí Chi Pháp dung nhập Thú Năng thì sao, các Trưởng lão có nghiên cứu ra kết quả không?
Hạo hộ pháp vẫn lắc đầu nói:
- Vậy quá khó khăn, các Trưởng lão bất lực, không ít Trưởng lão thậm chí muốn tìm Đỗ Thiếu Phủ học hỏi phương pháp luyện chế kia.
- Vậy Tăng Linh Tán thì sao, có Linh Dược, chẳng khác gì là đan phương, hẳn có thể nghiên cứu ra a, sợ là tiểu tử kia làm sao cũng không nghĩ tới, hắn ghi tên dược liệu, liền tiết lộ ra đan phương của Tăng Linh Tán.
Tư Mã Đạp Tinh khẽ cười nói, có tên Linh Dược khi báo danh lưu lại, cộng thêm phân lượng Linh Dược đã dùng, sau khi đối chiếu, hoàn toàn có thể có cơ hội tìm ra đan phương của Tăng Linh Tán.
- Tăng Linh Tán, gia hỏa kia thật trơn như thỏ a.
Nhắc tới Tăng Linh Tán, Hạo hộ pháp chẳng biết tại sao, vẻ mặt liền khó coi, nhìn Tư Mã Đạp Tinh nói:
- Bây giờ Hoàng trưởng lão còn chưa hết giận đâu, tiểu tử kia ở lúc báo Linh Dược căn bản không phải hoàn chỉnh, số lượng dùng cũng động tay động chân, hẳn là thầm hủy diệt không ít Linh Dược, cho nên chúng ta căn bản tra không ra phân lượng chân chính, trong này nhất định là còn thầm gia nhập một chút Linh Dược.
- Hoàng trưởng lão và mấy vị Trưởng lão nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng mới phát hiện tên nhóc khốn nạn kia gạt người, đề phòng chúng ta tra được đan phương của Tăng Linh Tán, gia hỏa khốn nạn kia, quá âm người rồi, làm chúng ta lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Tư Mã Đạp Tinh nghe Hạo hộ pháp nói, vừa rồi gương mặt vui vẻ, nhất thời ngạc nhiên lên, sau một lát mới mở miệng mắng:
- Được lắm con thỏ nhỏ chết kia, quá đáng hận rồi, thật muốn kéo gia hỏa kia tới đập cho một trận.
...
Sáng sớm hôm sau, ngoại môn Cổ Thiên Tông, bên ngoài Thiên Hạ Các người đông nghìn nghịt.
Hiện tại là lúc bán Cuồng Hóa Đan cùng Huyền Nguyên Đan, trước một đoạn thời gian có tin tức nói Cuồng Hóa Đan cùng Huyền Nguyên Đan luôn luôn có hàng, nhưng căn bản không có mấy người tin tưởng.
Bởi vậy lần này bán ra Cuồng Hóa Đan cùng Huyền Nguyên Đan, vẫn hấp dẫn vô số đệ tử.
Thậm chí không đệ tử nội tông ùn ùn kéo đến, chỉ vì có thể mua được Huyền Nguyên Đan.
Chỉ là Huyền Nguyên Đan cùng Cuồng Hóa Đan số lượng có hạn, chỉ có thể trước cung ứng hội viên khách quý.
Ngoài Huyền Nguyên Đan cùng Cuồng Hóa Đan, không ít Linh Khí Phù Khí đúng hạn bán ra, kíp nổ Thiên Hạ Các, làm cho ngoài Thiên Hạ Các tiếng người huyên náo, cửa hàng khác chỉ có thể ở xa xa ngắm nhìn.
- Ta muốn mua Cuồng Hóa Đan.
- Ta muốn Huyền Nguyên Đan, còn muốn một món Linh Khí thượng phẩm.
- ...
- Xin mọi người xếp hàng, người đẳng cấp khách quý càng cao có quyền ưu tiên.
Ngoài Thiên Hạ Các, người đông nghìn nghịt, thanh âm ầm ĩ sôi trào.
Ầm ầm...
Đột nhiên, mặt đất xa xa rung động, càng ngày càng gần, sau đó trên đường cái có mấy nghìn người trùng trùng điệp điệp đi đến, giữa không trung còn có không ít Yêu thú tọa kỵ.
- Gào gừ...
Yêu thú rít gào, tiếng gầm càn quét trời cao.
- Người Tứ Hải Bang tới rồi.
- Còn có người của Vân Chí Hội cùng Vong Trần Môn.
- Tào Triệu sư huynh, Thường Thanh Hải sư huynh, Phí Thành Minh sư huynh, Bạch Nhất Trần sư huynh cũng tới.
- Không cần phải nói, bọn họ là tới báo thù.
Đoàn người xôn xao, nhao nhao lui ra phía sau, đối mặt với ba thế lực lớn hùng hổ tiến đến, không có mấy người dám nhúng tay, miễn cho tai họa bất ngờ.
- Hội trưởng, ngươi đoán không sai, bọn họ quả nhiên tới rồi.
Trong tầng thứ ba của Thiên Hạ Các, Cát Tông tựa hồ cảm thấy cái gì, nhìn Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười nói.
- Bọn họ tự nhiên sẽ tới, chúng ta đi ra xem một chút đi.
Đỗ Thiếu Phủ cười, đứng dậy nói.
- Hội trưởng, người của chúng ta chuẩn bị xong, có muốn làm một vố lớn hay không.
Vương Minh Triêu nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.
- Thiên Hạ Hội chúng ta còn chưa đủ người, đến lúc đó các ngươi không cần nhúng tay, hành sự tùy theo hoàn cảnh, miễn cho chịu thiệt, nhìn náo nhiệt là được rồi.
Đỗ Thiếu Phủ nói, hiện tại Thiên Hạ Hội vô luận là nhân số hay thực lực đệ tử, đều kém hơn Tứ Hải Bang, Vân Chí Hội, Vong Trần Môn không ít.
Bên ngoài Thiên Hạ Các, bóng người xôn xao, ba thế lực lớn Tứ Hải Bang, Vân Chí Hội, Vong Trần Môn cùng không ít thế lực nhỏ, ước chừng không dưới năm ngàn người, ngăn chặn đường cái đến con kiến chui không lọt.
Tào Triệu, Thường Thanh Hải, Phí Thành Minh, Bạch Nhất Trần ở trước nhất, sắc mặt xanh mét khó coi.
Phía sau bốn người, không ít Vũ Vương cảnh cùng Vũ Hầu cảnh đồng thời đứng đó.
Đội hình như vậy, sợ là có thể quét ngang hơn phân nửa một Đế quốc.
- Các ngươi muốn mua Huyền Nguyên Đan hay Cuồng Hóa Đan, trước xếp hàng đi.
Đỗ Thiếu Phủ đi ra, phía sau đi theo Cát Tông và mấy Linh Phù Sư lục tinh, sau đó là đám người Cố Trường Hữu, Vương Minh Triêu, Trương Ứng Văn.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi hủy cửa hàng của chúng ta, trọng thương người của chúng ta, thật gan to, hôm nay phải cho chúng ta một cái công đạo.
Thường Thanh Hải nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, nhất thời nhịn không được giận dữ quát lên, nhưng ánh mắt rõ ràng cực kỳ kiêng kỵ.
- Xem bộ dáng là tới tìm phiền toái, không biết các ngươi là muốn văn đấu hay võ đấu đây?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn mọi người, mỉm cười hỏi.
- Văn đấu là như thế nào, võ đấu lại làm sao?
Bạch Nhất Trần cau mày, nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi, không biết vì sao, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của đối phương, trong lòng lại có một loại cảm giác bất an mơ hồ.
- Cũng không có gì.
Đỗ Thiếu Phủ tiến lên một bước, ống tay áo đảo qua nói:
- Văn đấu chính là giảng đạo lý, ai có đạo lý, người đó liền thắng. Võ đấu chính là nắm đấm, quả đấm của người nào lớn, người đó thắng.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Thường Thanh Hải, Phí Thành Minh, Bạch Nhất Trần biến sắc, uy hiếp trong lời nói không cần nói cũng biết.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đập mười mấy cửa hàng, trọng thương vô số đệ tử, chẳng lẽ còn có đạo lý sao?
Tào Triệu nói, sắc mặt âm trầm khó chịu, buổi tối hôm qua Thường Thanh Hải, Phí Thành Minh, Bạch Nhất Trần đi tìm hắn, để hắn giữ gìn lẽ phải, chỉ nghe lệnh hắn, hắn không thể không tới.
Trong lòng Tào Triệu rõ ràng, nếu hôm nay có thể thay đám người Bạch Nhất Trần lấy lại công đạo, áp chế Đỗ Thiếu Phủ, vậy sau này ba người Bạch Nhất Trần sẽ tuyệt đối nghe lệnh của hắn rồi.
Có ba người Bạch Nhất Trần, cộng thêm hắn, bốn người liên thủ, không có khả năng áp chế không được Đỗ Thiếu Phủ, dù ngươi thực lực ngập trời, cũng khó đối kháng bốn người liên thủ.
Đỗ Thiếu Phủ vẫn lạnh nhạt, liếc nhìn Tào Triệu nói:
- Vì sao ta không có đạo lý, là Tứ Hải Bang, Vân Chí Hội, Vong Trần Môn đánh đập Thiên Hạ Các ta trước, ta chỉ báo thù mà thôi, đạo lý đơn giản như vậy, tin tưởng ai cũng có thể lý giải nha.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người run rẩy, vẫn là lần đầu tiên có người báo thù nói đường hoàng như vậy, dĩ nhiên có một loại cảm giác khiến người ta không lời chống đỡ, không thể phản bác.
- Ban đầu là Thiên Hạ Các ngươi bán giả dược, chúng ta mới đến đòi công đạo, còn chuyện đã xảy ra ở Thiên Hạ Các, thuần túy là một cái hiểu lầm, đoán chừng là có chút đệ tử trong lúc nhất thời không có khắc chế tốt mình, tạo thành một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi.
Bạch Nhất Trần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt khẽ động nói:
- Sự tình như vậy, lấy thân phận của ngươi, dĩ nhiên mang hơn ngàn người của Thiên Hạ Hội đánh đập cửa hàng chúng ta, trọng thương vô số đệ tử, sợ là hơi quá rồi.
- Ta chỉ báo thù mà thôi, các ngươi động Thiên Hạ Các ta, ta quét ngang cửa hàng các ngươi, chuyện này quá công bình, thế nào lại nói quá? Nếu theo ý của ngươi, cũng có thể xem như đây là hiểu lầm nho nhỏ, do một vài đệ tử quá khích không làm chủ được mình nha.
Đỗ Thiếu Phủ tươi cười nói, dĩ nhiên làm cho Bạch Nhất Trần không lời chống đỡ.
Người ta đã treo hai chữ báo thù ở bên mép, tất cả đều là báo thù, Bạch Nhất Trần còn có thể nói cái gì.
Cát Tông một mực nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, khuôn mặt hơi ngạc nhiên, sau đó lộ ra dáng tươi cười, hắn cảm giác mình tựa hồ lại độ biết một chút về vị hội trưởng này.