Đỗ Thiếu Phủ lao vào trong đám người, không chút khách khí, giống như Hung thú.
Thực lực vi tôn, Cổ Thiên Tông cũng không ngoại lệ, Thiên Hạ Các bị hủy, người Thiên Hạ Hội bị bắt, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ nổi giận, chỉ có hôm nay để những người này chân chính sợ, sau này mới sẽ không còn dám trêu chọc mình.
Ầm ầm...
Quanh thân có quang mang kim sắc bao quanh, khí tức toàn thân Đỗ Thiếu Phủ cường thế như Yêu thú Chí Tôn, không ngừng bước ra, giơ tay nhấc chân, kim mang kích xạ, công kích như pháo càn quét.
Thời khắc này, Đỗ Thiếu Phủ giống như một Cự Hổ vọt vào bầy dê.
Từng đệ tử Cổ Thiên Tông vây công, căn bản tránh cũng tránh không thoát, không ngừng bị Đỗ Thiếu Phủ vỗ gảy xương sườn, chấn lục phủ ngũ tạng khí huyết cuồn cuộn, tiên huyết phun trào...
Một màn này khiến người ta rung động, xung quanh vô số ánh mắt hoảng sợ.
Đỗ Thiếu Phủ cường thế như thế, quá mức kinh khủng, không ai nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ sẽ cường hãn như vậy!
Ầm!
Đỗ Thiếu Phủ một quyền rơi vào trên người một Vũ Vương Sơ Đăng cảnh, nắm đấm hạ xuống, kim quang cuộn trào mãnh liệt, thân thể thanh niên kia bị đánh bay mười mấy trượng, không ngừng kêu thảm thiết.
- Răng rắc!
Một giây kế tiếp, lại là một Vũ Vương Sơ Đăng cảnh bị trảo ấn Đỗ Thiếu Phủ nắm vai trái, dùng lực hung hăng xé ra, đầu khớp xương răng rắc, máu me đầm đìa, đầu vai bị lấy ra mảng lớn thịt vụn, thê thảm kêu rên, chói tai không dứt.
Huyền khí phun trào, khí tức bá đạo bạo phát, lúc này Đỗ Thiếu Phủ đã triệt để nổi giận.
Thân ảnh bao vây lấy quang mang kin sắc, như bao phủ thần huy, uy thế bá đạo kinh khủng, khiến cho người run rẩy.
- Phanh phanh!
Trong điện quang hỏa thạch, lại có hai thanh niên còn không có lấy lại tinh thần, thân thể như bị pháo trùng kích đánh bay, không bò dậy nổi nữa.
Tuy hơn ngàn người vây công, nhưng chân chính có thể tới gần Đỗ Thiếu Phủ, bất quá không đến hai mươi, ba mươi người mà thôi.
Mà tu vi của những người này, căn bản ngay cả lực phòng ngự của Đỗ Thiếu Phủ cũng không phá nổi, đối với Đỗ Thiếu Phủ không có bất kỳ uy hiếp gì.
- Liên thủ công kích!
- Vận dụng Phù Khí Đạo Khí!
...
Có không ít thanh niên hét lớn, mấy thanh niên thực lực cao tĩnh thần lại, hốt hoảng mà động, tổ chức một vòng thế công mới.
Còn dư lại hơn nghìn thanh niên đồng thời lướt động, huyền khí đáng sợ càn quét, có người đã kích hoạt Phù Khí cùng Đạo Khí.
Chỉ một thoáng, đao mang kiếm quang côn mang tàn phá bừa bãi, đan dệt thành mảng lớn mảng lớn quang võng, bao phủ Đỗ Thiếu Phủ .
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, trong mắt hiện ra hàn ý, khuôn mặt cười lạnh, phất tay, quang mang bạo phát, thúc giục Phách Ảnh, từng đạo kiếm quang lướt ra, như Đại Bàng động không, Linh Xà tung hoành ngang dọc!
- Hưu hưu hưu!
Ở dưới công kích kinh khủng như thế, không gian xung quanh bị cắt vỡ, gợn sóng bị phá hủy thành mảnh vụn, cả Thiên Vũ quảng trường đất rung núi chuyển, như muốn rạn nứt!
- Phân Hoa Phất Liễu!
- Dương Quan Tam Điệp!
- Phong Quyển Tàn Vân!
- Bạo Kiếm Cuồng Phong!
Phách Ảnh nơi tay, thúc giục Minh Thánh Kiếm Phổ, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ không sợ chút nào.
Hàn ý bắn ra bốn phía, toàn thân phun trào phù văn kim sắc, Đỗ Thiếu Phủ ở trong vây công, khí thế trên người càng trở nên ác liệt khiến người ta sợ hãi, như một Hung thú ngủ say thức tỉnh...
Đệ tử Cổ Thiên Tông rất mạnh, bất kỳ một cái nào cũng là nhân trung long phượng.
Nhưng Đỗ Thiếu Phủ càng cường đại, càng ngạo thị cùng thế hệ.
Trọng yếu hơn là, trong đại chiến như thế này, Đỗ Thiếu Phủ từ trong Hắc Ám Sâm Lâm đi ra, ngay cả Hắc Ám Sâm Lâm cũng có thể nắm ở trong tay, khí thế ác liệt tàn nhẫn trên người kia, trong cùng thế hệ, lại có mấy người có thể so sánh.
So tàn nhẫn, trong cùng thế hệ, lại có mấy người có thể đánh đồng với Đỗ Thiếu Phủ!
Nếu những thanh niên này biết hung danh của Đỗ Thiếu Phủ ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, sợ là trước khi xuất thủ, sẽ do dự rất nhiều.
So sánh với nhau, Đỗ Thiếu Phủ từ trong Hắc Ám Sâm Lâm đi ra, đây tuyệt đối là một cường long, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể coi như địa đầu xà.
Mặc dù nói cường long không áp địa đầu xà, nhưng nếu thật đánh nhau, kết cục có thể nghĩ.
- A a...
Tiếng kêu rên không dứt, trên Thiên Vũ quảng trường máu me đầm đìa, không ít Linh Khí Phù Khí rơi vào trên mặt đất, không ít thanh niên nằm trên mặt đất giãy dụa kêu thảm thiết.
- Phốc xuy phốc xuy...
Ngắn ngủi mấy cái chớp mắt, Linh Khí trong tay trên trăm thanh niên bẻ gẫy, có Phù Khí rơi trên mặt đất, toàn bộ đều miệng phun tiên huyết, thân thể bay ngược rơi xuống đất, vô cùng thê thảm.
- Gào gừ...
Có người thúc giục Mạch Hồn, rít gào hung ác dữ tợn, khí thế khủng bố.
- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!
- Đại Bằng Toái Độn Trảo!
Mạch Hồn hoành không, Đỗ Thiếu Phủ không sợ, giống như chỗ không người, giơ tay nhấc chân, từng Mạch Hồn hư ảnh bị xé nát thành mảnh vụn.
Những Yêu thú Mạch Hồn kia, ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ ngây dại, mắt lộ ra sợ hãi, toàn thân run rẩy, căn bản không đỡ nổi một đòn.
- Sao lại mạnh như vậy!
Toàn trường rung động, Đỗ Thiếu Phủ này cường hãn bực nào.
Hơn ngàn người vây công, Đỗ Thiếu Phủ còn như chỗ không người, nhảy vào đoàn người, dễ như trở bàn tay, thế như chẻ tre phá hủy hết thảy.
Thực lực bá đạo ác liệt bực nào, lại cường hãn như vậy!
- Thật mạnh!
- Đỗ sư thúc là biến thái a.
- Đây cũng không phải là người bình thường, Yêu thú Chí Tôn sao!
- ...
Toàn trường chấn động, nhìn cường giả trong mười mấy cổ thế lực kia, hơn ngàn người vây công nhưng ngay cả góc áo của Đỗ Thiếu Phủ cũng không đụng tới, mọi người mới chân chính biết, giờ khắc này, thực lực của Đỗ Thiếu Phủ rốt cuộc là mạnh mẽ đến mức nào!
Nhìn một màn phát sinh trên quảng trường, lúc này Thường Thanh Hải, Phí Thành Minh, Bạch Nhất Trần cũng cực kỳ khiếp sợ.
Đến lúc này, ba người bọn họ mới chính thức biết, Đỗ Thiếu Phủ trong đồn đãi kia, đến cùng mạnh mẽ đến trình độ nào.
- Dừng tay, lui ra, mau lui xuống!
Phí Thành Minh hét lớn, quảng trường máu me đầm đìa, đệ tử lung tung, toàn trường kêu rên thê thảm, để hắn biết không thể vây công nữa, đến lúc đó sẽ chỉ làm càng nhiều người trọng thương hơn.
- Lui, mau lui lại.
Tất cả đệ tử cũng sợ, nhất thời nhao nhao lui ra phía sau, ánh mắt lộ ra sợ hãi, liên tiếp lui ra phía sau đám người Phí Thành Minh.
Từng cái nhìn thanh niên áo tím phía trước, ánh mắt không ngừng run rẩy.
- Xì xì xì...
Trên mặt đất rơi xuống không ít Linh Khí Phù Khí, một đường bị Đỗ Thiếu Phủ đi qua, cưỡng ép thu vào trong tay, không chút khách khí thu vào trong Càn Khôn Đại, căn bản không có ý tứ trả lại.
- A...
Chỗ Đỗ Thiếu Phủ đi qua, chân đạp thân thể từng thanh niên.
Những thanh niên này, nhân trung long phượng, ở ngoại giới là Thiên Chi Kiêu Tử, trong Cổ Thiên Tông là thiên tài.
Nhưng bây giờ, ở dưới chân Đỗ Thiếu Phủ bị vô tình giẫm đạp.
Lúc này bị giẫm đạp, còn có vô tri cùng kiêu ngạo lúc trước, hết thảy đều bị đạp nát.
Bốn phía lần thứ hai lâm vào một loại an tĩnh kỳ lạ, hết thảy ánh mắt rơi vào trên người thanh niên áo tím kia.
Mười mấy thế lực liên thủ, hơn ngàn người, lúc này một phần ba tả tơi khó coi, trên mặt đất có chí ít hơn 200 người nằm trên mặt đất giãy dụa, máu me đầm đìa, chỉ có kêu thảm thiết không dứt.
Ai nấy đều thấy được, tuy những người này không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không có một năm là đừng nghĩ rời giường.
Đặc biệt là thương thế nặng một chút, sợ là sau này tiền đồ tu luyện cũng sẽ bị ảnh hưởng to lớn.
Đỗ Thiếu Phủ hạ thủ gọn gàng nhanh chóng, ác liệt bá đạo, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Đỗ Thiếu Phủ một đường đi qua, thu Phách Ảnh vào trong cơ thể, ở dưới ánh mắt kích động, nhiệt huyết sôi trào, thân thể run rẩy của đám người Cố Trường Hữu, cởi ra cấm chế trên người bọn họ, mở miệng nói:
- Các ngươi khuất nhục, bọn họ phải dùng máu tẩy rửa cho các ngươi!
- Hội trưởng uy vũ!
- Hội trưởng hùng phong!
Trong ánh mắt đám người Cố Trường Hữu run rẩy ướt át, Thiên Hạ Hội tuyệt đối không phải ai cũng có thể khi lấn khuất nhục.
- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ?
Thanh âm âm trầm truyền ra, có không ít người từ từ đi tới.
Đỗ Thiếu Phủ quay đầu lại, mười mấy thanh niên bất phàm từ từ đi tới, sắc mặt không phải quá đẹp đẽ, khuôn mặt đều có chút xanh mét.
Đặc biệt ba thanh niên ở phía trước, khí tức càng cường hãn.
- Vũ Vương cảnh viên mãn.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, cảm giác khí tức của ba người kia, phía sau còn có vô số Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh vây quanh, đã biết đại khái lai lịch của ba người.
- Hội trưởng, ba người kia chính là Tứ Hải Bang Thường Thanh Hải, Vân Chí Hội Phí Thành Minh, Vong Trần Môn Bạch Nhất Trần, mặt khác có mấy cường giả cũng là tồn tại bài danh trên Kim Bảng.
Cố Trường Hữu lau vết máu ở khóe miệng, nhẹ giọng nói, trong mắt giận dữ.
- Các ngươi lui ra phía sau một chút, tất cả mọi chuyện, ta sẽ giải quyết.
Đỗ Thiếu Phủ phất tay, ra hiệu đám người Cố Trường Hữu lui ra phía sau một chút, một khi động thủ, bọn họ ngay cả thực lực liên lụy cũng không có.
- Hội trưởng cẩn thận.
Cố Trường Hữu biết đám người mình lưu lại chỉ có thể là gánh nặng, lập tức lui ra phía sau.
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi đó, điếc sao, có phải là Thiên Hạ Hội Đỗ Thiếu Phủ kia không?
Ánh mắt của Phí Thành Minh nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt xanh mét.
Ở trước mặt mình, mấy trăm đệ tử bị trọng thương, nếu hôm nay không thu thập được Đỗ Thiếu Phủ, sợ là sau này Phí Thành Minh hắn ở trong Cổ Thiên Tông, cũng sẽ trở thành chê cười.
- Ồn ào!
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đảo qua Phí Thành Minh, thời điểm thanh âm hạ xuống, thân ảnh như một tàn ảnh kim sắc, nhanh như thiểm điện lao thẳng tới Phí Thành Minh, trực tiếp xuất thủ trước.
- Muốn chết!
Ánh mắt của Phí Thành Minh bỗng nhiên vẩy một cái, hắn bài danh thứ chín trên Kim Bảng hiện tại, sao sẽ là người yếu.
Thiên tư Nhân Kiệt, Kim Bảng thứ chín, Phí Thành Minh phong hoa hiển hách bực nào.
Ngay thời điểm thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ lướt ra, thân ảnh của Phí Thành Minh cũng như mãnh thú chụp mồi, không lùi mà tiến tới.
- Thiên Minh Quyền!
Tiếng rống trầm thấp từ trong miệng hắn vang vọng, khí thế trên người trở nên điên cuồng mãnh liệt, như một Hung thú ngủ say thức tỉnh.