Ngày hôm qua Đỗ Thiếu Phủ đã căn dặn mọi người, vạn nhất Thiên Hạ Các xảy ra chuyện gì, liền trực tiếp đến tìm mình.
Lúc này thấy thần sắc mấy người này gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, sổ nhân cãi lại trung máu me đầm đìa, thần sắc của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời liền trầm không ít, tựa hồ là đoán được cái gì.
- Hội trưởng, xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện lớn.
Một thanh niên cao gầy tiến lên, chính là Trương Ứng Văn, nhìn Đỗ Thiếu Phủ hít sâu một hơi, thong thả một cái hô hấp, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hội trưởng, Tứ Hải Bang, Vân Chí Hội, Vong Trần Môn cầm đầu mười mấy cổ thế lực, sáng sớm hôm nay liền vọt tới Thiên Hạ Các chúng ta đánh đập, hủy Thiên Hạ Các, làm chúng ta bị thương nặng không ít người, Cố Trường Hữu sư đệ cùng không ít đệ tử bị bắt, nói là bảo Hội trưởng đi Thiên Vũ quảng trường nhận người, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không khách khí.
- Đi Thiên Vũ quảng trường sao...
Đỗ Thiếu Phủ hơi nhíu mày, thanh âm từ từ trở nên lạnh, ánh mắt hơi híp một chút, trong ánh mắt sáng sủa, một chút hàn mang xoẹt qua vành mắt.
- Hội trưởng, người chúng ta bị thương thật rất thảm, bọn họ hạ thủ không lưu tình chút nào, chỉ thiếu chút nữa là hạ sát thủ rồi.
Vương Minh Triêu cắn răng nghiến lợi nói, không ít đệ tử Thiên Hạ Hội trọng thương nghiêm trọng, vết thương chồng chất, vô cùng thê thảm.
- Tứ Hải Bang, Vân Chí Hội, Vong Trần Môn!
Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ triệt để âm trầm, khuôn mặt âm hàn, hai tay bắt đầu nắm chặc thành quyền, trên nắm tay hiển lộ gân xanh.
- Hội trưởng, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ, Vong Trần Môn Bạch Nhất Trần, Vân Chí Hội Phí Thành Minh, Tứ Hải Bang Thường Thanh Hải kia đều ở đó, cũng không ít cường giả trên Kim Bảng, thực lực rất cường hãn.
Trương Ứng Văn hỏi.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn về phía trước, hàn ý ở trong mắt phụt ra, sau đó nói với đám người Trương Ứng Văn cùng Vương Minh Triêu:
- Các ngươi trở về chiếu cố đệ tử bị trọng thương, ta đi Thiên Vũ quảng trường một chuyến, bọn họ muốn tìm ta, ta cũng chỉ có thể để cho bọn họ như nguyện!
- Hội trưởng, chúng ta cùng ngươi đi, bọn họ nhiều người.
Vương Minh Triêu lo lắng, mười mấy thế lực kia cộng lại nhân số khổng lồ, tục ngữ nói hai tay khó địch bốn quyền, lo lắng Hội trưởng gặp thua thiệt, huống chi đám người Thường Thanh Hải kia là cường giả Kim Bảng.
- Không cần, các ngươi đi chiếu cố người trọng thương, ta đi một chút sẽ trở lại, sẽ không lâu lắm.
Đỗ Thiếu Phủ phất tay nói.
- Được, hội trưởng cẩn thận.
Trương Ứng Văn gật đầu, hắn biết thực lực của Hội trưởng, nhóm người mình đi theo chỉ có thể liên lụy.
Sau đó mọi người rời đi, chạy tới Thiên Hạ Các chiếu cố người trọng thương.
- Xem ra phải hoạt động gân cốt một chút rồi, ngày hôm qua cho kinh sợ, hiển nhiên không đủ a...
Nhìn phương hướng Thiên Vũ quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói, khuôn mặt cương nghị nhuệ khí có chút âm hàn sát khí.
- Sưu...
Thân ảnh lóe lên, hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp lướt về phía Thiên Vũ quảng trường .
Trên Thiên Vũ quảng trường, sáng sớm hôm nay liền có chút náo nhiệt, sau một lát, bốn phương tám hướng, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Trong hàng đệ tử, truyền ra không ít tiếng bàn luận xôn xao.
- Nghe nói Tứ Hải Bang, Vân Chí Hội, Vong Trần Môn… liên thủ đối phó Thiên Hạ Hội.
- Ngày hôm qua Đỗ sư thúc trọng thương Tứ Hải Bang An Thường Thanh, hôm nay bọn họ tới báo thù, tự nhiên là sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Thường Thanh Hải sư huynh, Phí Thành Minh sư huynh, Bạch Nhất Trần sư huynh đều có mặt, đều là cường giả top 10 trên Kim Bảng, lúc này đây Đỗ sư thúc sợ là nguy hiểm.
- Thiên Hạ Hội Thiên Hạ Các, gần đây bởi vì Cuồng Hóa Đan cùng Huyền Nguyên Đan, đoạt không ít sinh ý của cửa hàng khác, đám người Tứ Hải Bang liên thủ, rõ ràng là nhằm về phía Thiên Hạ Các.
- Đỗ sư thúc cũng không phải dễ trêu, bằng không hôm qua sẽ không một chiêu đánh An Thường Thanh sư huynh trọng thương, cái này có trò hay để nhìn.
- ...
Bốn phía Thiên Vũ quảng trường, không ngừng xì xào bàn tán, hội tụ vào một chỗ, có chút náo động.
Theo tin tức truyền ra, làm cho người vây xem trên Thiên Vũ quảng trường càng ngày càng nhiều, như Cổ Thiên Tông đại hội, người đông nghìn nghịt.
Trên Thiên Vũ quảng trường, đội hình khổng lồ gần ngàn người đứng đó, từng cái trên khuôn mặt mang khiêu khích cười lạnh, đám người Cố Trường Hữu bị giam giữ, bị cười nhạo châm chọc.
- Tiểu thái điểu, cũng dám đi ngang ở trong Cổ Thiên Tông, không biết trời cao đất rộng.
- Một đám không biết sống chết, sau này cho các ngươi biết tay.
- Lát nữa Đỗ Thiếu Phủ kia không tới, các ngươi càng thê thảm.
- Sợ rằng Đỗ Thiếu Phủ kia đã sợ tè ra quần, sao còn dám tới đây?
- Ha ha ha ha...
- Mọi người không cần lo lắng, Hội trưởng nhất định sẽ lấy lại công đạo cho chúng ta, chúng ta chịu khuất nhục, Hội trưởng tất sẽ để bọn hắn nhận gấp 10 lần!
Trong tiếng cười nhạo châm chọc, Cố Trường Hữu nhìn các đệ tử Thiên Hạ Hội ở bên cạnh nói.
Trước đoàn người, có mười mấy thanh niên bất phàm yên lặng đứng đó, đặc biệt là ba thanh niên ở trước nhất, rước lấy vô số ánh mắt kính sợ.
Trong người vây xem có không ít nữ đệ tử, càng phương tâm đại động, ánh mắt nhộn nhạo lên gợn sóng.
Nhìn không ít nữ đệ tử ánh mắt nhộn nhạo, Chu Oánh đứng ở bên cạnh 10 thanh niên kia, hưởng thụ không ít ánh mắt hâm mộ, cảm giác hưởng thụ không ngớt.
- Xùy xùy...
Đột nhiên, Bạch Nhất Trần, Phí Thành Minh, Thường Thanh Hải ngẩng đầu, cơ hồ là cùng lúc, ánh mắt ba người nhìn về không gian phía trước.
- Sưu...
Tiếng xé gió vang vọng, một thân ảnh từ đàng xa lướt tới.
- Đỗ Thiếu Phủ tới rồi sao?
- Đỗ sư thúc sẽ không một người tới chứ?
Bốn phía Thiên Vũ quảng trường, vô số ánh mắt ngẩng đầu, đều nhìn về phía giữa không trung.
- Xùy!
Vô số ánh mắt quan sát, một thân ảnh kim sắc từ giữa không trung hạ xuống.
Kim mang thu liễm, một thanh niên áo tím khoảng 17 - 18 tuổi xuất hiện ở giữa quảng trường.
Thanh niên áo tím sau vai đeo một thanh trường kiếm được vải quấn, nhưng chưa bao giờ hiện thân, khuôn mặt cương nghị nhuệ khí, lúc này có chút âm hàn.
- Đỗ sư thúc, hắn một người tới rồi.
- Không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ dám tới, còn là một người tới.
Bốn phía an tĩnh mấy tức, sau đó không ngừng xì xào bàn tán.
- Hội trưởng tới rồi, Hội trưởng tới giúp ta ra mặt!
Đám người Cố Trường Hữu bị bắt nhìn thấy thanh niên áo tím hạ xuống, trên mặt uể oải, ánh mắt nhất thời kích động.
Thường Thanh Hải, Phí Thành Minh, Bạch Nhất Trần… không ít ánh mắt, lúc này toàn bộ rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, bắt đầu đánh giá hắn.
Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống đất, ánh mắt đảo qua bốn phía, xuyên qua đoàn người, cuối cùng rơi vào trên người đám người Cố Trường Hữu bị giam cầm.
Trong mắt lướt qua hàn ý, Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngẩng đầu, cất bước trực tiếp đi về phía đám người Cố Trường Hữu.
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ từng bước đi tới, trong đội hình hơn nghìn đệ tử kia, hai mặt nhìn nhau, nhìn thanh niên áo tím kia tiến lên, trong lòng lại có chút rùng mình.
- Đứng lại, bằng không chúng ta sẽ không khách khí!
Một thanh niên bất phàm lấy dũng khí, thân thể ưỡn lên, trầm thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ quát lớn, thân thể ngăn ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ không để ý tới, cất bước tiến lên, không lý thanh niên kia chút nào, ngay cả nhìn cũng không có nhìn một chút.
- Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo!
Thanh niên giận dữ, mặt mũi khó coi, hét lớn một tiếng, phất tay huyền khí dũng động, khí tức Vũ Vương Huyền Diệu cảnh phóng thích ra, hư không run lên, phù văn bao quanh lóe ra, trực tiếp đánh về phía Đỗ Thiếu Phủ .
- Cút!
Đỗ Thiếu Phủ quát, không có bất kỳ khách sáo, lật bàn tay một cái, ở lúc thanh niên này xuất thủ, một đạo quyền ấn lấy tư thế bôn lôi rơi vào trên ngực đối phương.
Ầm!
Thanh âm trầm đục, giống như sấm rền, thanh niên Vũ Vương Huyền Diệu cảnh này như lá khô bị đánh bay.
Trong miệng phun ra máu tươi, thân thể thanh niên té rớt ở hơn mười trượng.
- Vù vù...
Bốn phía an tĩnh, tất cả mọi người đều rùng mình, tựa hồ không ai nghĩ tới, Đỗ Thiếu Phủ đã bắt đầu động thủ.
Một mình Đỗ Thiếu Phủ đối mặt mười mấy thế lực lớn, đối mặt ba cường giả trên Kim Bảng, lại không sợ chút nào, vượt qua mọi người dự liệu.
- Còn dám động thủ, liên thủ chỉnh đốn tiểu tử này!
Chỉ là an tĩnh ngắn ngủn, hơn ngàn người có từng tiếng hét lớn truyền ra, từng cỗ khí tức ba động càn quét, thực lực yếu nhất cũng là Vũ Hầu cảnh, khí tức vô số Vũ Vương cảnh dâng trào, như phong bạo càn quét ở bốn phía.
- Động thủ, chỉnh đốn tiểu tử này!
Ầm ầm...
Thời gian ngắn, từng cỗ khí tức Vũ Vương cảnh ba động, hơn mười người đã trước sau công kích về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Oanh...
Giờ khắc này, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ có kim mang chói mắt phóng lên trời, khí tức Vũ Vương Sơ Đăng cảnh không còn bảo lưu, như cơn lốc càn quét ra, sắc mặt âm trầm, hai mắt bao phủ kim mang, như có Kim Sí Đại Bàng Điểu muốn lao lên trời.
- Ba Động Quyền!
- Kinh Đào Hải Lãng Chưởng!
- Phù Diêu Chấn Thiên Sí!
- Huyền Hồn Đồng!
- Đại Bằng Toái Độn Trảo!
- .....
Từng thanh âm vang vọng quảng trường, kim mang nở rộ, năng lượng càn quét.
- A a...
Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong đám người vang vọng, thê thảm kêu rên.
Từng thân thể như đá vụn bay ra, tầng tầng lớp lớp đập xuống mặt đất, thê thảm kêu rên, miệng phun tiên huyết.