Chỉ là hiện nay, tựa hồ không có nhiều thời gian tu luyện a.
Thạch bích tỏa ra hào quang chói mắt, hết thảy bắt đầu bình thường lại, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ.
- Không biết Đỗ sư thúc chiếm được loại chỗ tốt nào.
- Trong thạch bích kia không biết tích chứa loại Võ Kỹ kinh khủng gì, có lẽ là công pháp tu luyện cũng không nhất định.
- Đỗ sư thúc lấy được cơ duyên tốt a.
- Ở trong đó tích chứa nhất định là rất bất phàm, nếu ta có thể được thì tốt rồi.
Các đệ tử cực kỳ hâm mộ, suy đoán Đỗ Thiếu Phủ nhất định là chiếm được chỗ tốt rất lớn, vừa rồi động tĩnh kinh người kia thật không tầm thường a.
Hết thảy bình tĩnh lại, thạch bích đã khôi phục bình thường.
Chỉ là lúc này trên thạch bích, đã lộ ra dấu vết rạn nứt, trở thành một thạch bia thông thường.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, đứng chắp tay, chiếm được phương pháp tu luyện Huyền Hoàng Tứ Tượng Ấn, có thể tìm thời gian lĩnh ngộ tu luyện, nhiều ngày như vậy, cũng cần ra xem tình huống của Thiên Hạ Các.
Sau đó ly khai Đồng Cổ Không Gian, Đỗ Thiếu Phủ không có đi Thiên Mục Phong, mà đi Thiên Hạ Các.
Thời điểm đến ngoại tông Thiên Hạ Các, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ hơi chậm lại.
Mắt nhìn phía trước, chỉ thấy lúc này bên ngoài Thiên Hạ Các người đông nghìn nghịt, xúm lại như con kiến chui không lọt, thanh âm náo động ầm ĩ xa xa truyền đến.
Nhíu mày, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời biến mất ở tại chỗ.
Bên ngoài Thiên Hạ Các, lúc này vô số người xem ở bốn phía, có hai phương mấy trăm người giằng co.
Trong đó tới gần Thiên Hạ Các lấy Cố Trường Hữu cầm đầu hơn trăm đệ tử Thiên Hạ Hội, vây quanh cùng một chỗ.
Trong đó không ít người Thiên Hạ Hội đều mặt mũi bầm dập, ngay cả Cố Trường Hữu cũng bị thương, vẻ mặt giận dữ.
Lúc này đội ngũ đối mặt không dưới 300 người, nhất là mấy người ở trước khí tức cường hãn, đệ tử Thiên Hạ Hội không thể không ẩn nhẫn.
Khóe miệng của Cố Trường Hữu tràn ra vết máu, ánh mắt oán giận nhìn hơn 300 người kia.
Hơn 300 đệ tử kia, từng cái tựa hồ đã sớm chuẩn bị mà đến, sắc mặt kiêu ngạo, trong thần sắc tràn đầy khiêu khích.
Trong hơn ba trăm người, trước nhất là một thanh niên áo lam, khoảng 25 - 26 tuổi, hình dạng có chút tuấn tú, khí diễm cao ngất, phía sau có không ít thanh niên vây quanh.
Mà ở bên cạnh thanh niên lam y này, còn có một nữ tử khoảng 20 tuổi, mặc váy dài, khí chất không tầm thường, mạo mỹ xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời.
Tư thái của nữ tử lồi lõm xinh đẹp, hấp dẫn không ít ánh mắt.
- An sư huynh, các ngươi chớ khinh người quá đáng!
Cố Trường Hữu nhìn thanh niên lam y dẫn đầu kia, khóe miệng một chút vết máu tràn ra, ánh mắt oán giận, tự biết không phải là đối thủ, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thanh niên lam y nhìn Cố Trường Hữu, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt khinh thường nhìn Cố Trường Hữu nói:
- Tiểu tử, Thiên Hạ Các các ngươi bán giả dược, để người Tứ Hải Bang trọng thương, kém chút mất mạng, hôm nay không cho chúng ta một cái công đạo, Tứ Hải Bang chúng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Phóng rắm, Huyền Nguyên Đan cùng Cuồng Hóa Đan của Thiên Hạ Các chúng ta căn bản không có chuyện gì, nhiều người như vậy dùng không có vấn đề, sao chỉ có các ngươi dùng xảy ra chuyện, rõ ràng là các ngươi là đỏ mắt Thiên Hạ Các, muốn nhân cơ hội khó xử Thiên Hạ Các chúng ta mà thôi.
Một thanh niên ở bên cạnh Cố Trường Hữu giận dữ, hắn cũng là đệ tử nội tông, theo Đỗ sư thúc xông xáo qua, chà đạp cường giả trên Đồng Bảng, bởi vậy đối mặt thanh niên lam y kia ít đi vài phần sợ hãi.
- Hừ, các ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ta nói Huyền Nguyên Đan cùng Cuồng Hóa Đan của các ngươi có vấn đề chính là có vấn đề, hôm nay phải cho Tứ Hải Bang chúng ta một cái công đạo, nếu không, hôm nay Thiên Hạ Các của các ngươi sẽ san thành bình địa!
Thanh niên lam y vẫn khinh miệt cười lạnh, ánh mắt nhìn hơn trăm người của Thiên Hạ Các, một Vũ Vương cảnh cũng không có, không để ở trong mắt chút nào.
Nữ tử ở bên cạnh vẫn không nói gì, trong tròng mắt không lưu dấu vết có một chút cười lạnh.
- Dứt khoát san thành bình địa thì tốt rồi.
- Thiên Hạ Các nho nhỏ cũng dám bán giả dược, không thể lưu.
- Giáo huấn những tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia.
- ...
Bốn phía trong đội hình Tứ Hải Bang kia, hơn 300 đệ tử xoa tay, nóng lòng muốn thử, châm chọc cười nhạo khiêu khích không dứt, căn bản không có để đám người Cố Trường Hữu vào mắt.
- Thế lực của Tứ Hải Bang quá lớn, Đỗ sư thúc lại không ở đây, Thiên Hạ Hội không thể so sánh với Tứ Hải Bang a.
- Ta nghe nói không chỉ Tứ Hải Bang, còn có mấy đại thế lực khác đã sớm kín đáo chuẩn bị đối phó Thiên Hạ Hội rồi.
- Đoán chừng là Thiên Hạ Các gần đây đoạt quá nhiều sinh ý.
- Hôm nay Thiên Hạ Các xui xẻo.
- ...
Người xem xì xào bàn tán, không dám nói chuyện lớn tiếng, không dám xuất đầu, lấy thế lực của Tứ Hải Bang ở trong Cổ Thiên Tông, không có mấy người dám đứng ra.
Đám người Cố Trường Hữu hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Lúc này trong hàng đệ tử Thiên Hạ Hội, một Vũ Vương cảnh cũng không có, ngay cả đám Nhân Kiệt Hác Phán, Mạc Văn, Mục Giai Giai, Kiều Anh Mộng cũng đang bế quan, bọn họ đối mặt Tứ Hải Bang thật vô lực đối kháng, vừa rồi đã bị chà đạp qua một lần.
- Chính các ngươi nghĩ đi, ta kiên trì có hạn, không cho Tứ Hải Bang chúng ta một cái công đạo, hậu quả sợ là các ngươi không thể gánh nổi.
Thanh niên lam y liếc đám người Cố Trường Hữu nói, ánh mắt trêu tức.
- Không biết các ngươi muốn công đạo gì đây?
Ngay lúc thanh niên lam y nói xong, một thanh âm nhàn nhạt đột nhiên từ trong đám người truyền ra.
Sau đó đoàn người xôn xao, một thanh niên áo tím từ từ đi tới giữa sân.
Thanh niên áo tím khoảng 17 - 18 tuổi, khuôn mặt cương nghị nhuệ khí, trong ánh mắt sáng sủa vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng.
- Hội trưởng tới rồi.
- Gặp qua Hội trưởng.
Khi nhìn thấy bóng người này, trên trăm thân ảnh ở bên ngoài Thiên Hạ Các lộ ra vẻ vui mừng, nhao nhao vây quanh .
- Hội trưởng.
Đám người Cố Trường Hữu như được đại xá, lập tức vọt tới bên cạnh.
Mà khi thanh niên áo tím này xuất hiện, trong Tứ Hải Bang có không ít ánh mắt bắt đầu khẽ biến, không ít người thần sắc vốn vô cùng khiêu khích cũng không khỏi xìu lại.
Nữ tử xinh đẹp ở bên người thanh niên lam y kia, nhìn thấy thanh niên áo tím đột nhiên tới, trong mắt mơ hồ có vẻ oán hận.
- Hội trưởng, bọn họ là người Tứ Hải Bang, nói Huyền Nguyên Đan cùng Cuồng Hóa Đan của chúng ta là giả dược, bảo chúng ta bồi thường, còn đả thương không ít người của chúng ta.
Cố Trường Hữu nói ngắn gọn:
- Thanh niên lam y kia gọi là An Thường Thanh, Tứ Hải Bang Phó bang chủ, nghe nói là Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh, hiện tại ở trên Kim Bảng còn có bài danh.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, ánh mắt đảo qua các đệ tử Thiên Hạ Hội, không ít người thụ thương không nhẹ, sưng mặt sưng mũi, nhất thời thần sắc lặng yên âm trầm xuống, sau đó mới quan sát thanh niên lam y kia.
- Xem ra ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ, ngươi đã đến cũng tốt, nể mặt Cổ Thanh Dương trưởng lão, ta cũng không làm khó ngươi, cho Tứ Hải Bang ta một cái công đạo, hôm nay ta liền tha ngươi.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ, An Thường Thanh vẫn khoanh tay, có chút ít hài hước nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười to nói.
Nghe An Thường Thanh nói, Đỗ Thiếu Phủ lẳng lặng nhìn An Thường Thanh, mở miệng nói:
- Nhận lỗi với hết thảy đệ tử Thiên Hạ Hội bị thương, bồi thường tiền thuốc men, bằng không, tự gánh lấy hậu quả!
Đỗ Thiếu Phủ có chút âm trầm nói, lúc này trong thanh âm khó chịu cùng hàn ý, sợ là ai cũng nghe được.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, thái độ của đối phương dĩ nhiên cứng rắn như thế, An Thường Thanh cũng có chút ngẩn người, sau đó gương mặt tuấn tú trầm xuống.
An Thường Thanh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khóe miệng hiện ra lãnh ý, âm trầm nói:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng có một chút bản sự, ỷ vào thân phận của Cổ Thanh Dương trưởng lão, thì có thể ở trong Cổ Thiên Tông hoành hành vô kỵ, trong Cổ Thiên Tông hết thảy dựa vào là thực lực nói chuyện, không có thực lực, thì thành thật một chút cho ta, nếu không, ai cũng không che chở được ngươi!