Đỗ Thiếu Phủ càng thâm nhập vào, cảm giác thân thể càng ngày càng khó chịu, bắt đầu có cảm giác bị trấn áp.
- Uy năng quá mạnh mẽ, chúng ta tựa hồ tới gần địa phương nào đó.
Trong Tiểu Tháp, Chân Thanh Thuần cảm thấy uy áp đáng sợ bên ngoài, đã nhận ra một chút biến hóa.
- Ta cảm giác được có cái gì đang kêu gọi ta, tựa hồ là có quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu.
Đỗ Thiếu Phủ nói.
- Ngươi hết thảy cẩn thận một chút, không thể sơ suất.
Chân Thanh Thuần nhắc nhở, uy áp trong không gian này, đã để hắn có chút ngưng trọng.
- Di... Đó là...
Đột nhiên, dưới một ngọn núi phía trước, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy đồ vật đặc biệt, thân ảnh vội vàng lướt xuống.
Dưới núi, đó là một thi thể, y bào bao trùm thi thể khô gầy, tựa hồ đã bỏ mình vài chục năm.
- Người trong tông.
Trên y bào, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy huy hiệu tông môn, chính là đệ tử của Cổ Thiên Tông.
Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ đoán chừng, sợ là người này ở trước đây không lâu tiến vào, một trong mấy người tinh thông Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu.
Chỉ là không biết người này, cuối cùng vì sao bỏ mạng ở chỗ này.
Kiểm tra thi thể một lần, Đỗ Thiếu Phủ khom người thi lễ một cái, coi như hành lễ cho người chết.
- Tiền bối, Càn Khôn Đại trên người ngươi để đây cũng là lãng phí, không bằng liền giao cho ta đi.
Sau khi thu Càn Khôn Đại trên người thi thể, Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục thâm nhập sâu trong không gian.
Cũng không biết đi bao lâu, một sơn phong khổng lồ xuất hiện ở trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Sơn phong cao vút, hùng vĩ sừng sững.
Ầm ầm...
Ngay thời điểm Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện ở trước sơn phong khổng lồ kia, bỗng nhiên trên đỉnh núi run rẩy, sau đó cả không gian run lên.
Giờ khắc này, không gian bốn phía run lên, lộ ra quang mang kim sắc.
- Đó là cái gì?
Đỗ Thiếu Phủ dừng bước, ánh mắt nhìn sơn phong khổng lồ kia.
Trên núi, thời khắc này quang mang kim sắc càng ngày càng chói mắt, sau đó có phù văn lóe ra, tán phát quang huy hừng hực.
Cuối cùng trên đỉnh núi, một hư ảnh Kim Sí Đại Bàng khổng lồ, vỗ cánh xoay quanh, ngút trời mà ra.
- Kỷ...
Kim Sí Đại Bàng Điểu hi..i...iiii dài, thanh âm xuyên kim phá thạch, như Thiên Lôi cuồn cuộn, chấn động không gian phập phồng.
Sơn phong xung quanh muốn đổ nát, quang mang kim sắc chói mắt, vùng thế giới này không khỏi run rẩy!
- Phần phật...
Kim Sí Đại Bàng Điểu xòe cánh, che khuất bầu trời, toàn thân kim quang rạng rỡ, hai cánh chớp động, khí lưu như bão táp càn quét, làm cho không gian bốn phía giống như muốn long trời lở đất.
Bốn phía hư ảnh Kim Sí Đại Bàng Điểu, trong lúc mơ hồ có phù văn ngập trời che khuất bầu trời, hung uy che đậy cả không gian, xa xa nhìn cũng làm cho người kinh hãi run rẩy!
Kim Sí Đại Bàng Điểu khổng lồ kia quá to lớn rồi, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác so với ban đầu ở trong Man Thú Sơn Mạch, lúc trước mình nhìn thấy con Kim Sí Đại Bàng Điểu khổng lồ kia, còn muốn khổng lồ hơn không ít, khí tức rất khủng bố.
Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu, dòng máu khắp người vô cớ sôi trào, trên người Kim Sí Đại Bàng Điểu lan tràn ra uy áp, làm cho mình lúc này cũng khó mà đối kháng.
Kim Sí Đại Bàng Điểu khổng lồ kia, trong mắt tràn ngập kim quang, tựa như thái dương, đang bao quát ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, uy áp hạo đãng, khí thế bá đạo vô song.
- Kỷ...
Tiếng Hi..i...iiii vang vọng, Kim Sí Đại Bàng Điểu kia lập tức tiêu thất.
Cả không gian an tĩnh, như hết thảy chưa từng xảy ra.
- Kim Sí Đại Bàng Điểu, kia là khí tức của Kim Sí Đại Bàng Điểu chân chính, trên ngọn núi kia, nhất định là có vật quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu.
Trong Tiểu Tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần có chút chấn động truyền ra.
- Di, sao lại không thấy.
Đỗ Thiếu Phủ nhướng mày, vừa rồi ở dưới khí tức đáng sợ kia, để cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ rõ ràng cảm giác được, trên ngọn núi kia có tồn tại gì đó cùng Kim Sí Đại Bàng Điểu chung một nhịp thở, có thể là một bảo vật.
- Xùy xùy...
Con mắt chuyển động, sau lưng Đỗ Thiếu Phủ, hai cánh kim sắc vỗ mạnh, nhất thời lao về phía trước.
- Xì xì xì...
Bỗng dưng, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ vừa lướt ra, không gian phía trước đột nhiên hiện lên gợn sóng, một cỗ phù văn chói mắt lóe ra, như sóng xung kích hung hăng đụng vào trên người hắn.
Năng lượng kia cực kỳ cường đại, liên tiếp đẩy lui Đỗ Thiếu Phủ hơn mười trượng, làm cho vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ vô cùng kinh ngạc.
- Xì xì xì...
Đỗ Thiếu Phủ cắn răng, chân mày nhíu lại, hai cánh tràn ngập hào quang, toàn lực vỗ cánh xông về phía trước, muốn nếm thử lần thứ hai.
- Phần phật...
Chỉ là kết quả vẫn giống như lúc trước, trong không gian phía trước có phù văn lao ra, tầng tầng lớp lớp càn quét ở trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Lực lượng đáng sợ làm cho Đỗ Thiếu Phủ không thể chống đỡ, bị đẩy lui.
- Phong ấn thật mạnh, phong ấn này không phải Kim Sí Đại Bàng Điểu gây ra, là có người bố trí.
Đỗ Thiếu Phủ ổn định thân thể, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn, hơi hỗn loạn.
Năng lượng kia thực sự quá mạnh mẽ, bất quá lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng đã nhìn ra, phía trước có một phong ấn.
Nhưng phong ấn này không có quan hệ gì tới Kim Sí Đại Bàng Điểu, cho nên mình mới không thể tiến vào.
Trong Tiểu Tháp, thanh âm của Chân Thanh Thuần truyền ra:
- Phong ấn là có người cố ý, không có bao nhiêu lực công kích, chỉ là muốn ngăn cản tất cả người đi vào.
- Ta cũng không tin vào không được.
Trên đỉnh núi, có vật quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu, Đỗ Thiếu Phủ đương nhiên sẽ không bỏ qua, có phong ấn cũng không nhất định có thể làm khó được mình.
- Xùy!
Nói xong, ngưng kết thủ ấn, Đỗ Thiếu Phủ thúc giục Ngũ Chỉ Sơn Mạch Hồn, kim quang rạng rỡ, thân ảnh dung nhập Mạch Hồn, nhất thời lao về phía phong ấn .
Ngũ Chỉ Sơn Mạch Hồn, không sợ hết thảy phong ấn cùng Phù Trận phổ thông.
Lúc này bị một cái phong ấn ngăn trở, Đỗ Thiếu Phủ thật đúng là không có quá lo lắng.
- Xì xì xì...
Hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn hoành không, đụng vào trên phong ấn, nhất thời từng cỗ phù văn chói mắt lao ra, trực tiếp ngăn trở hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn.
Hào quang chói mắt, phù văn đụng chạm, kích xạ giữa không trung.
Hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn hoành không, kim quang phun trào, uy năng trút xuống, tựa như muốn xông qua phong ấn.
Không gian bốn phía run rẩy, nhưng vô luận như thế nào, Mạch Hồn hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn ở trước mặt phong ấn, thủy chung không thể xuyên qua.
Như vậy giằng co ước chừng nửa canh giờ, giữa không trung phù văn chói mắt phun trào, hư ảnh Ngũ Chỉ Sơn vẫn không thể phá tan phong ấn.
- Xì xì xì...
Mạch Hồn thu liễm, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ ở trên hư không lảo đảo lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, tiêu hao khổng lồ.
- Dĩ nhiên không thể đi qua...
Lúc này ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ ngưng trọng, trên khuôn mặt khẽ nhíu mày.
Không nghĩ tới mình thúc giục Mạch Hồn còn không thể xuyên qua phong ấn, luôn cảm giác chỉ kém một tia.
Nếu mình có thể lĩnh ngộ Mạch Hồn mạnh hơn một chút, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, sợ là mình có thể đột phá phong ấn đó rồi.
Trong Tiểu Tháp, Chân Thanh Thuần nói:
- Phong ấn này không đơn giản, cũng không phải phong ấn đơn thuần, uy năng phong ấn vô cùng cường đại, lấy thực lực của ngươi bây giờ, còn khó mà phá được, nếu Đỗ Tiểu Yêu ở đây, lấy bản thể của hắn, hẳn có thể trực tiếp xuyên qua, nhưng Mạch Hồn của ngươi dù sao cũng kém một chút.
- Thanh Thuần ca, ngươi có biện pháp gì không.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chân Thanh Thuần hỏi.
- Uy năng trong này đối với ta có ảnh hưởng cực lớn, sợ là cũng không thể giúp ngươi phá ấn, chỉ có thể dựa vào ngươi.
Chân Thanh Thuần tiếp tục nói:
- Phong ấn này sợ là cũng chỉ có ngươi tự nghĩ biện pháp mới được, dù ngươi đi ra ngoài tìm cường giả Cổ Thiên Tông, bọn họ cũng không vào Nguyên Thần không gian này được
- Xem ra chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày, nhìn sơn phong cao vót phía trước, khí tức triệu hoán mình càng ngày càng nồng nặc, chỉ là phía ngoài có phong ấn, làm mình tạm thời không thể đi vào.
- Ta vừa rồi cảm giác Mạch Hồn của ngươi, nếu tiến thêm một bước, có lẽ có hi vọng xông vào trong phong ấn.
Chân Thanh Thuần nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn sơn phong phía trước, nhẹ giọng nói:
- Ta cũng cảm giác như thế, nếu Mạch Hồn tiến hơn một bước, hẳn có cơ hội xuyên qua phong ấn đó.
Một lát sau, trong nham động, Đỗ Thiếu Phủ bố trí phong ấn đơn giản, trực tiếp gọi ra Hoang Cổ Không Gian, thân ảnh lóe lên, tiến vào trong Hoang Cổ Không Gian lĩnh ngộ Mạch Hồn...
Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng, ngưng kết thủ ấn, sau lưng có hư ảnh Mạch Hồn Ngũ Chỉ Sơn lan tràn ra, kim quang rạng rỡ, lóe lên phù văn.
- Phần phật...
Cũng không bao lâu, hư ảnh Mạch Hồn Ngũ Chỉ Sơn này bắt đầu diễn sinh, diễn hóa, ngưng tụ...
Phù văn lóe ra, hư ảnh sơn phong giống như được giao phó sinh mệnh, từ từ ở quanh người Đỗ Thiếu Phủ sinh ra Linh Khí mù mịt, diễn hóa xếp đặt, lộ vẻ vô cùng ảo diệu.
Vì có thể xông qua phong ấn, lúc này Đỗ Thiếu Phủ tính toán hảo hảo lĩnh ngộ Mạch Hồn của mình một chút.
Nếu ở trên Mạch Hồn có tiến bộ mà nói, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác, đến lúc đó sẽ có cơ hội xông qua phong ấn bất phàm kia.
Hư ảnh Mạch Hồn lóe ra quang huy, kèm theo uy năng kinh khủng lan tràn, kim quang bao phủ Đỗ Thiếu Phủ.
Phù văn giăng khắp nơi ở quanh người Đỗ Thiếu Phủ, diễn sinh, diễn hóa, ngưng tụ,… câu thông lực lượng Thiên Địa, hào quang lan tràn.
Thời gian từ từ trôi qua, chuyện tình Đỗ Thiếu Phủ tiến vào phong ấn, cũng không có bao nhiêu người biết, thậm chí Trưởng lão trong Cổ Thiên Tông cũng không có mấy người biết được.
Bất quá ngay khi Đỗ Thiếu Phủ tiến vào phong ấn, ngoại giới lại phát sinh một đại sự.