Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 661: Đạo khí thượng phẩm.

Chương Trước Chương Tiếp

- Có quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu?

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ vẩy một cái, nếu phong ấn kia có quan hệ với Kim Sí Đại Bàng Điểu, vậy thật là thích hợp mình đi, nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn.

Cổ Thanh Dương trưởng lão nói tiếp, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Đó là mật địa của Cổ Thiên Tông ta, đã tồn tại rất nhiều năm, nghe nói liên quan đến tổ tiên khai khái của Cổ Thiên Tông ta, phong ấn đó, chỉ có người lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu mới có thể đi vào, người ngoài căn bản không có cách tiến vào được.

Cổ Thanh Dương trưởng lão nghiêm nghị nhìn Đỗ Thiếu Phủ, tiếp tục nói:

- Vô số năm qua, không ít người trong tông may mắn lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu đi vào phong ấn kia, nhưng cuối cùng chưa từng có ai có thể đi ra, ngoại trừ một vị trưởng bối ở 500 năm trước.

- Phong ấn kia là hiểm địa?

Đỗ Thiếu Phủ giật mình, người trong Cổ Thiên Tông đi vào, vô số năm qua chỉ có một người có thể đi ra, có thể thấy được phong ấn kia tuyệt đối là hiểm địa.

Cổ Thanh Dương trưởng lão tiếp tục nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Ở bên trong là cái gì, có cái gì, không người biết được, bất quá theo vị trưởng bối có thể đi ra kia nói, trong phong ấn có quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu nhất tộc, ở trong phong ấn, vị trưởng bối kia lĩnh ngộ nhiều Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, bằng vào lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, khó có địch thủ, đủ để quét ngang cùng thế hệ, danh chấn Trung Châu.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu không giống người thường, có thể lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, tự nhiên sẽ cực kỳ cường đại.

- Chỉ tiếc, vị trưởng bối kia ở 80 năm trước, lần thứ hai bí mật tiến vào phong ấn muốn tìm hiểu rõ ràng, nhưng cuối cùng không có đi ra.

Tư Mã Đạp Tinh nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói, trong mắt lộ ra cảm xúc, vị trưởng bối kia thực lực mạnh mẽ, nếu tổn thất vị trưởng bối kia, đối với cả Cổ Thiên Tông, không nghi ngờ đều là một đả kích to lớn.

- Vị trưởng bối trong tông kia đã gặp nạn rồi sao?

Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày, nếu như vậy, phong ấn kia tuyệt đối là tuyệt địa, khiến người ta có đi không về.

- Còn chưa.

Tư Mã Đạp Tinh khẽ lắc đầu nói:

- Vị trưởng bối kia ở trong tông môn có lưu Nguyên Thần Phù Ấn, nếu thật bất hạnh bỏ mình, Nguyên Thần Phù Ấn sẽ tiêu tán, mấy chục năm qua, Nguyên Thần Phù Ấn của vị trưởng bối kia vẫn còn, chứng minh hắn chưa vẫn lạc.

Cổ Thanh Dương nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Từ trong tông phỏng đoán, vị trưởng bối kia hẳn là bị nhốt ở trong phong ấn, hoặc lâm vào một loại khốn cảnh nào đó, cho nên 80 năm qua không đi ra được.

- Trong tông có người đi vào tìm kiếm không?

Đỗ Thiếu Phủ hỏi, có thể ở trong phong ấn 80 năm, sợ là tỉ lệ một mực bế quan cảm ngộ sẽ không quá lớn, hơn phân nửa là gặp biến cố gì.

Tư Mã Đạp Tinh cười khổ, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Như lúc trước từng nói, trong phong ấn kia, chỉ có lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu mới có thể đi vào, người có thể lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, thưa thớt bực nào, hơn nữa người lĩnh ngộ không đủ, còn không thể tiến vào. Cho nên ba mươi năm qua, trong Cổ Thiên Tông tổng cộng có hai người đi vào, nhưng hai người này chưa bao giờ trở ra, lưu lại Linh Hồn Phù Ấn tiêu tán, ở trong phong ấn đã gặp đại nạn.

- Sự tình này tựa hồ cực kỳ phiền phức a.

Đỗ Thiếu Phủ khẽ nhíu mày, cường giả không thể đi vào, coi như đệ tử lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu đi vào, lại có đi không về, tình huống trong Phù Ấn chi địa không người có thể biết được, sự tình rất phiền phức a.

- Ta có thể cảm giác được, ngươi lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu không giống bình thường, những năm gần đây, ta đã thấy vài người lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, nhưng không có bất kỳ người nào có thể so sánh với ngươi.

Tư Mã Đạp Tinh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, hai mắt hiện lên quang hoa, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nghiêm nghị nói:

- Cường giả trong tông thương nghị, tính toán để ngươi tiến vào phong ấn này nhìn một chút, thứ nhất là xem tình huống của vị trưởng bối kia, hy vọng có thể giúp vị kia thoát hiểm.

- Mặt khác hi vọng giúp đỡ ngươi lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, bất quá sự tình này chúng ta đều không thể quyết định, ở trong đó quá mức hung hiểm, cường giả trong tông lại không cách nào tiến vào, nếu ngươi ở bên trong gặp bất trắc, tông môn tuyệt đối là không muốn nhìn thấy, nhưng bây giờ, ngươi lại là người duy nhất có thể tiến vào phong ấn kia.

Tiếng nói hơi dừng, bỗng nhiên ánh mắt Tư Mã Đạp Tinh phức tạp xoắn xuýt, khó mà quyết đoán, sau đó nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Cho nên, sự tình này phải do ngươi quyết định, tùy ngươi làm chủ, nếu ngươi không muốn vào phong ấn kia thử một lần, như vậy sáng mai ngươi có thể cùng đám người Mộc Hàm tiến vào mật địa bế quan lĩnh ngộ nửa năm.

- Chuyện này...

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, thời khắc này có chút xoắn xuýt, phong ấn kia có đi không về, nhưng có quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu nhất tộc, nếu mình vào, nói không chừng có cơ duyên, nhưng nếu đi vào, có khả năng là có đi không về.

- Thiếu Phủ, ngươi nhất định phải nghĩ cho kỹ, phong ấn kia rất nguy hiểm, có khả năng có đi không về, nếu ngươi không nguyện ý, tông môn tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.

Cổ Thanh Dương trưởng lão nhắc nhở nói với Đỗ Thiếu Phủ, tuy hi vọng vị trưởng bối tông môn kia thoát khốn, nhưng lúc này càng hi vọng đệ tử của mình bình an.

- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, đại hung hiểm mới có Đại Cơ Duyên.

Con mắt của Đỗ Thiếu Phủ nháy động, âm thầm suy tư, trong lòng cũng rất xoắn xuýt, một lát sau, dùng sức cắn răng, ngẩng đầu nhìn sư phụ Cổ Thanh Dương trưởng lão cùng Tư Mã Đạp Tinh nói:

- Sư phụ, Tông chủ sư huynh, ta nguyện ý tiến vào phong ấn kia thử một lần.

- Ngươi muốn đi vào?

Tư Mã Đạp Tinh nghe vậy, giờ khắc này lại đột nhiên có chút lo lắng nói:

- Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, phong ấn kia, có khả năng là có đi không về.

- Vị trưởng bối tông môn kia không phải cũng từng đi ra sao, ta quyết định đi vào thử một lần.

Vị trưởng bối tông môn kia từng đi qua, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ xác định chủ ý, nguyện thử một lần.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, phong ấn kia có quan hệ tới Kim Sí Đại Bàng Điểu nhất tộc, đương nhiên phải tìm tòi hư thực, nếu không đi, đây không phải là phong cách của Đỗ Thiếu Phủ.

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ làm ra quyết định, Tư Mã Đạp Tinh cùng Cổ Thanh Dương cúi đầu liếc nhau, nhãn thần có chút phức tạp gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

- Dựa theo quy tắc lúc trước ngươi thắng lợi, ngươi có thể ở trong tông chọn một Đạo Khí thượng phẩm, vật này ngươi cầm đi, chính là một bảo vật trong tông lưu truyền xuống, ở trong Đạo Khí thượng phẩm đã thuộc về hàng đầu, nghe nói ở trên phòng ngự đủ để xưng là đỉnh phong của Đạo Khí thượng phẩm.

Trong tay Tư Mã Đạp Tinh giao cho Đỗ Thiếu Phủ một cái Càn Khôn Đại nói:

- Bảo vật này cũng có quan hệ với Kim Sí Đại Bàng Điểu, hi vọng ở trong phong ấn kia có thể giúp đỡ ngươi, ngươi mau chóng nhận chủ luyện hóa, sau năm ngày sẽ tiến vào phong ấn kia.

Đỗ Thiếu Phủ nhận lấy Càn Khôn Đại gật đầu, bảo vật có liên quan tới Kim Sí Đại Bàng Điểu, hắn cũng tràn đầy mong đợi.

Ly khai đại điện, Đỗ Thiếu Phủ cũng không có về chỗ ở của mình, mà trực tiếp đi ngoại tông.

Ngoại tông của Cổ Thiên Tông, so sánh với nội tông, không thể nghi ngờ là phồn vinh náo nhiệt hơn nhiều.

Trong Cổ Thiên Tông, số lượng đệ tử nội tông cộng lại quyết không vượt quá ba ngàn, đây là tính cả Hộ pháp cùng Trưởng lão.

Mà ở ngoại tông, là mười mấy vạn đệ tử, có thể nói là một thành nhỏ rồi.

Hết thảy đệ tử không thể nào một ngày mười hai canh giờ tu luyện, trong đó tắm rửa quần áo, mua tài nguyên tu luyện, nữ đệ tử không thể thiếu thủy phấn, đồ trang sức tinh mỹ… điều này cũng làm cho ngoại tông vô cùng phồn vinh, đệ tử nội tông cũng thường xuyên đi ngoại tông dạo chơi.

Ở ngoại tông có một khu vực cửa hàng rậm rạp, vật phẩm trang sức, thủy phấn… cái gì cần có đều có.

Trong đó náo nhiệt nhất, vẫn là cửa hàng buôn bán các loại tài nguyên tu luyện.

Loại cửa hàng này không khác cửa hàng ở bên ngoài, Võ Kỹ, Phù Trận, Đan Dược, Linh Dược, binh khí, áo giáp… cái gì cần có đều có.

Chỉ là không giống bên ngoài là, cửa hàng trong ngoại tông, một chút Võ Kỹ cùng Đan Dược cao cấp, cửa hàng ở ngoại giới là tuyệt đối không có.

Cửa hàng ở ngoại giới, không ít đều sẽ đến Cổ Thiên Tông cầm hàng, như vậy vô hình, trong phạm vi thế lực của Cổ Thiên Tông, Cổ Thiên Tông mới là người cầm đầu của hết thảy cửa hàng ở ngoại giới.

Mức độ khổng lồ của thế giới kinh thương này, tuyệt đối vượt quá người bình thường tưởng tượng, ngoại tông phồn hoa liền có thể nghĩ.

Ngẫm lại xem, chỉ là tài nguyên tu luyện tiêu hao của mười mấy vạn người trong Cổ Thiên Tông, chính là khổng lồ cở nào rồi.

Thiên Hạ Các, chính là cửa hàng của Thiên Hạ Hội mở, tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất trong ngoại tông.

Ở xung quanh còn có không ít cửa hàng lớn nhỏ của Cổ Thiên Tông.

Bởi vì Thiên Hạ Các là của Thiên Hạ Hội, cũng đưa tới không ít đệ tử chú ý, hấp dẫn không ít khách hàng, coi như đứng vững vàng gót chân.

Nghe nói gần đây sinh ý của Thiên Hạ Các, làm cho không ít cửa hàng uy tín lâu năm hâm mộ.

Thời điểm tới gần hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, ráng chiều che trời.

Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện ở bên ngoài Thiên Hạ Các, tới gần hoàng hôn, trên đường phố vẫn có rất nhiều thân ảnh nhốn nháo ồn ào.

Trên đường phố không có ầm ĩ như ngoại giới, nhưng có chút náo nhiệt, giống hệt một tiểu thành ở ngoại giới.

Đỗ Thiếu Phủ đi vào Thiên Hạ Các, diện tích cũng không nhỏ, dài chừng 10 trượng, độ rộng cũng tương đương.

Tất cả quầy bàn cùng trên vách tường, đều bày đầy Đan Dược, Linh Dược, Võ Kỹ, binh khí áo giáp… còn Võ Kỹ, Phù Trận....

Thậm chí Đỗ Thiếu Phủ còn thấy trong quầy có bán đồng phù năng lượng, số lượng không ít, bất quá giá cả không thấp.

Lúc này trong Thiên Hạ Các, có mười mấy đệ tử đang cúi đầu chọn các loại tài nguyên tu luyện.

- Hội trưởng, sao ngươi lại tới đây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)