Trong Cổ Thiên Tông Thiên Hạ Hội, gần đây mỗi ngày người muốn gia nhập Thiên Hạ Hội đều nối liền không dứt.
Đừng nói những đệ tử ngoại tông kia liên tục không ngừng gia nhập Thiên Hạ Hội, ngay cả đệ tử nội tông cũng rất nhiều.
Không hề nghi ngờ, Thiên Hạ Hội mới tạo dựng lên, hiện tại đã trở thành thế lực được hoan nghênh nhất của cả Cổ Thiên Tông.
Mà hết thảy chuyện này, mọi người đều biết, bởi vì có Đỗ Thiếu Phủ, Thiên Hạ Hội mới có thể phát triển nhanh như vậy.
Mọi người gia nhập Thiên Hạ Hội, đều là vì Đỗ Thiếu Phủ.
- Ta biết đại ca nhất định sẽ thắng.
Trong đại sảnh, Hác Phán vui vẻ không ngớt, theo Đỗ Thiếu Phủ thắng lợi, hắn cũng kiếm đầy bồn bát tràn, tài sản ước chừng lật mấy lần.
- Không biết Hội trưởng thế nào, đã năm ngày không có tin tức rồi.
Mục Giai Giai có chút lo lắng, đôi mắt đẹp hơi ngưng trọng.
- Có cường giả trong tông chiếu cố, Hội trưởng sẽ không có việc gì.
Kiều Anh Mộng không có quá nhiều lo lắng, chỉ là có chút bận tâm với Thiên Hạ Hội nói:
- Gần đây người gia nhập Thiên Hạ Hội quá nhiều, chúng ta phát triển quá nhanh, căn cơ bất ổn, sợ là từ trên căn bản không thể so sánh với những thế lực truyền thừa lâu năm trong tông môn kia.
Nghe vậy, Mạc Văn khẽ nhíu mày nói:
- Người gia nhập Thiên Hạ Hội chúng ta, đều là bởi vì tên tuổi của Hội trưởng, một khi nội bộ Thiên Hạ Hội xảy ra chuyện, sẽ lung lay sắp đổ.
- Mấy vấn đề này sợ không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết, đợi thời gian xem ý kiến của Hội trưởng đi, ta tin tưởng Hội trưởng sẽ có biện pháp.
Kiều Anh Mộng nói, nàng tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Trong Cổ Thiên Tông, đêm, yên tĩnh như nước, đại địa ngủ say, khí tức cổ xưa lan tràn, Thiên Địa phảng phất như yên tĩnh vô thanh.
Sơn phong cao vót, trong một đình viện, Vạn Lý cùng Cổ Thanh Dương trưởng lão yên tĩnh mà đứng.
- Sư phụ, tiểu sư đệ thế nào rồi?
Nhìn Đỗ Thiếu Phủ còn bất tỉnh nằm trên giường, ánh mắt của Vạn Lý có chút lo lắng hỏi:
- Đã là ngày thứ bảy rồi, tiểu sư đệ sẽ không có vấn đề gì chứ?
- Sư thúc cùng sư bá của ngươi đều tới kiểm tra qua, tiểu sư đệ của ngươi không có vấn đề lớn, chỉ là tiêu hao hư thoát, trong cơ thể có không ít bí mật, sợ sẽ ảnh hưởng đến sư đệ của ngươi, sư thúc sư bá của ngươi cũng không dám thâm nhập vào kiểm tra, tin tưởng vấn đề không lớn.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nói với Vạn Lý.
- Vậy là tốt rồi.
Vạn Lý hơi thả lỏng, sau đó nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão nói:
- Chúc mừng sư phụ, lúc này đây rốt cục thu đến một đệ tử như ý, sư phụ tăng thể diện rồi.
- Tiểu sư đệ này của ngươi thiên phú yêu nghiệt, ta thật rất muốn lưu hắn, thế nhưng...
Cổ Thanh Dương trưởng lão hơi than nhẹ, sau một lát mới nói:
- Có lẽ bọn họ nói đúng, nếu thật vì tiểu sư đệ ngươi, vì cả Cổ Thiên Tông, sợ là lúc này đây ta không thể không bỏ những thứ yêu thích.
Thời gian từ từ trôi qua, trong Cổ Thiên Tông giống như thường ngày, đệ tử trong tông nên bế quan tu luyện thì tiếp tục bế quan tu luyện, nên lĩnh ngộ thì tiếp tục tiến vào các nơi lĩnh ngộ.
Mỗi một tháng, đệ tử cũ mới đều có Chấp sự Trưởng lão định kỳ ở các nơi giảng giải tu luyện, giải thích nghi hoặc... đây đối với hết thảy đệ tử mà nói, đều có thể thu hoạch không cạn.
Thời gian mười ngày đi qua, trong mười ngày này, phát sinh một vài sự tình lớn.
Theo đệ tử nội tông mới kết thúc quyết đấu, tân tấn đệ tử bắt đầu tiến vào Đồng Bảng.
Đám người Duẫn Mạc Trần vốn chiếm giữ Đồng Bảng, đều được đưa lên Ngân Bảng.
Đệ tử Ngân Bảng, thì tiến vào Kim Bảng.
Nghe nói đám người Duẫn Mạc Trần tiến vào Ngân Bảng, cũng cần cùng cường giả trên Ngân Bảng cũ tôi luyện tàn khốc, sau bảy ngày mới kết thúc.
Còn quá trình cùng kết quả tôi luyện, đối với đệ tử nội tông mới mà nói, là cực ít có người biết được.
Mà cường giả trên Kim Bảng, lúc này coi như tốt nghiệp, nghe nói có người lưu ở trong tông, có được tông môn an bài vào các đại Đế Quốc dưới trướng Cổ Thiên Tông.
Cũng có người lưu ở trong tông trở thành Chấp sự, có thì tiếp tục lựa chọn bế quan lĩnh ngộ.
Đương nhiên, chí ít một nửa người ly khai Cổ Thiên Tông, có cần trở lại gia tộc, thế lực của mình hiệu lực, cũng có người đi địa phương ngoài phạm vi Cổ Thiên Tông xông xáo tôi luyện.
Mặc dù nói chín đại thế lực chưởng khống cả Trung Châu, trên thực tế Trung Châu bao la vô biên, còn có rất địa phương đất cằn sỏi đá, rừng sâu núi thẳm bao la, các loại hiểm địa…
Những địa phương kia đều là Thiên Đường của các tu luyện giả, có không ít cơ duyên trong truyền thuyết.
Chỗ đó tự có phồn vinh cùng hỗn loạn, coi như là chín đại thế lực, cũng khó có thể nhúng tay vào.
Đệ tử nội tông mới có tư cách tiến vào Đồng Cổ Không Gian, bất quá phải có đồng phù năng lượng.
Nghe nói trong Đồng Cổ Không Gian, có không ít địa phương lĩnh ngộ, ở trung tâm nhất, không phải đệ tử nội tông của Cổ Thiên Tông, thì tuyệt khó mà đặt chân nửa bước.
Bài danh trên Đồng Bảng, cũng đã được tông môn công bố, 16 vị trí đầu tiên, đều dựa theo kết quả thi đấu mười ngày trước trên Thiên Vũ quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ Đồng Bảng thứ nhất, Tư Mã Mộc Hàm Đồng Bảng thứ hai.
Còn bài danh sau 16, lại cần hết thảy đệ tử tự mình lên Thiên Vũ quảng trường thi đấu mà định.
Ngày đó, bài danh Đồng Bảng mới xuất hiện ở trong Cổ Thiên Tông.
- Sư phụ, Tam sư huynh...
Chạng vạng ngày thứ 10, Đỗ Thiếu Phủ thức tỉnh, mi mắt khẽ mở, ngay lập tức nhìn thấy sư phụ Cổ Thanh Dương trưởng lão cùng Tam sư huynh Vạn Lý.
Nhìn trong mắt sư phụ cùng Tam sư huynh ẩn chứa lo lắng, trong lòng cũng không khỏi chảy qua một dòng nước ấm.
- Ngươi tiểu tử này, rốt cục tỉnh.
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ thức tỉnh, tâm tình lo lắng của Cổ Thanh Dương trưởng lão rốt cục thả xuống.
- Tiểu sư đệ, ngươi không tỉnh lại mà nói, chúng ta liền tâm thần không yên!
Vạn Lý lập tức đến đỡ Đỗ Thiếu Phủ, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.
- Để sư phụ cùng Tam sư huynh lo lắng, đệ tử có tội.
Ở dưới Tam sư huynh Vạn Lý nâng đở, Đỗ Thiếu Phủ ngồi xếp bằng ở trên giường, cảm giác Tử Kim Thiên Khuyết còn đang ở trên lưng, âm thầm thở ra một cái.
- Bớt khách khí đi.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Cường giả trong tông đã kiểm tra thay ngươi, nói ngươi sẽ không có chuyện gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều, vấn đề không lớn.
- Ừm.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhìn gian phòng, lúc này đang ở trong đình viện của mình, hẳn là sư phụ cùng Tam sư huynh đưa mình trở về, lập tức cảm giác trong cơ thể, ngoại trừ tiêu hao nặng một chút, thì không có chuyện gì khác.
- Ngươi đã tỉnh, vậy hẳn là không sao rồi, cố gắng thổ nạp khôi phục, đến lúc đó Tông chủ còn tìm ngươi có một số việc.
Cổ Thanh Dương trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ xong, để lại không ít Đan Dược, mới mang Vạn Lý rời đi, để Đỗ Thiếu Phủ tự mình thổ nạp khôi phục.
Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết thủ ấn, cẩn thận cảm giác tình huống trong cơ thể mình, ra khỏi phòng kích hoạt Phù Trận, lần nữa vào trong phòng, triệu hoán Hoang Cổ Không Gian.
Trong Hoang Cổ Không Gian, lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng thật cần thổ nạp khôi phục, nhét vào miệng không ít Linh Dược Đan Dược, liền bắt đầu ngưng kết thủ ấn điều tức thổ nạp.
- Phần phật...
Sau một lát, quanh người Đỗ Thiếu Phủ liền bao phủ một tầng quang mang kin sắc.
... ...
Bên ngoài hai ngày, trong Hoang Cổ Không Gian đã qua hai mươi ngày.
Trong Hoang Cổ Không Gian, một cỗ quang mang kim sắc chói mắt, một bóng người ngồi xếp bằng, sắc mặt hồng hào, khí tức bình lặng.
Ở dưới quang mang kim sắc, khí tức bá đạo ác liệt.
Thời gian gấp mười lần, đủ để Đỗ Thiếu Phủ khôi phục thương thế.
Tu luyện công pháp của Kim Sí Đại Bàng Điểu, cộng thêm bản thể cường hãn, 20 ngày, Đỗ Thiếu Phủ ở trong Hoang Cổ Không Gian, còn tăng thêm không ít Đan Dược trị thương, không chỉ thương thế khôi phục hoàn hảo, ngay cả khí tức cũng mạnh mẽ hơn không ít.
Thủ ấn thu liễm, vòng sáng kim sắc xung quanh Đỗ Thiếu Phủ từ từ thu liễm, khi một tia năng lượng cuối cùng như linh xà, huyền ảo chui vào trong cơ thể, hai mắt bỗng nhiên mở ra.
- Xùy xùy...
Hai cỗ tinh mang bắn ra, khí tức bá đạo càn quét ra, không gian chấn động.
Hô!
Phun ra một ngụm trọc khí, tinh mang thu liễm, sau đó trở nên sáng sủa thâm thúy.
- Rốt cục khôi phục...
Cảm giác hết thảy trong cơ thể, Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, hơi dãn người, cốt cách toàn thân rung động, trong Thần Khuyết, huyền khí no đủ, thoải mái không nói ra được.
- Lúc này thương thế của ngươi không nhẹ a, gặp phải đối thủ rất mạnh sao?
Lúc này, thanh âm của Chân Thanh Thuần truyền ra, cách đó không xa, một Tiểu Tháp nổi lên lưu quang, khói sương ba động từ trong Tiểu Tháp lan tràn ra, cuối cùng ngưng tụ thành thân ảnh của Chân Thanh Thuần.
Nói xong, Chân Thanh Thuần bay đến trước người Đỗ Thiếu Phủ.
Gương mặt tròn trịa, lông mi đảo bát tự, mắt tam giác, bất quá Đỗ Thiếu Phủ nhìn quen, lại càng xem càng lộ ra một loại cảm giác thân thiết.
- Nha đầu kia quá kinh khủng, Mạch Hồn là một cây cỏ, Võ Mạch có sinh cơ bừng bừng, uy năng khủng bố...
Đỗ Thiếu Phủ kể cho Chân Thanh Thuần tình huống của Tư Mã Mộc Hàm.