Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 651: Hai yêu nghiệt quyết đấu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Sưu sưu...

Đột nhiên giữa không trung, mảng lớn tiếng xé gió truyền đến, giữa không trung có không ít thân ảnh lướt không bay tới.

Quảng trường náo nhiệt từ từ an tĩnh, từng ánh mắt nhìn lên trời.

- Mau nhìn, các Trưởng lão tới rồi.

- Mộc Hàm tiểu thư cũng tới.

- Tông chủ, Tông chủ thực sự tới rồi!

- Đó là Tông chủ Cổ Thiên Tông ta, cường giả cấp cao nhất danh chấn Trung Châu!

Từng thân ảnh hạ xuống đài cao trên quảng trường, khí tức cường đại hàng lâm, ở giữa không trung khuếch tán ra, khiến người ta không hiểu run lên, nhìn từng thân ảnh kia, mười mấy vạn ánh mắt trên Thiên Vũ quảng trường bắt đầu trở nên kính sợ, lập tức hành lễ.

- Bái kiến Tông chủ.

- Bái kiến chư vị trưởng pháp.

Bốn phía quảng trường, hết thảy đệ tử Cổ Thiên Tông vội vàng hành lễ, nào dám bất kính.

Cổ Thiên Tông Tông chủ, cường giả đứng đầu Trung Châu, giậm chân một cái đủ để Trung Châu run rẩy mấy lần, đó là tồn tại như thần trong lòng hết thảy đệ tử Cổ Thiên Tông.

Về truyền kỳ của Tông chủ Tư Mã Đạp Tinh lúc còn trẻ, hết thảy đệ tử Cổ Thiên Tông đều ít nhiều nghe nói qua, trong lòng càng kính sợ.

Trên đài cao, lúc này Hồ Tam Khôn, Hác Tông Vĩ, Khổng Chung Lôi, Minh Trạch… đều xuất hiện, đứng sau một đại hán trung niên, trên da thịt mơ hồ có quang trạch lưu động, trong ánh mắt chớp động quang mang thâm thúy.

Đại hán hơi gầy, nhưng lộ vẻ thon dài rắn chắc, mặc trường bào thanh sắc, tóc dài đen nhánh búi lên, vài sợi tóc theo bên tai buông xuống, phiêu dật, anh khí bức người, chính là Cổ Thiên Tông Tông chủ Tư Mã Đạp Tinh.

- Miễn lễ, trận chiến này sẽ cực kỳ kích liệt, các ngươi cố gắng quan sát học hỏi.

Tư Mã Đạp Tinh mở miệng nói, đứng chắp tay, âm thanh lộ vẻ cao ngất, trong hiên ngang lộ ra phiêu dật.

- Vâng!

Bốn phía tiếng gầm phập phồng.

- Cha, ta đi xuống trước.

Trên đài cao, bên cạnh Tư Mã Đạp Tinh, một bóng người xinh đẹp từ từ hạ xuống quảng trường, chân mang quyên hài, sa y màu hồng nhạt, bên hông ghim một thắt lưng màu trắng tinh, đột xuất tư thái cân xứng, eo nhỏ nhắn dịu dàng không đủ nắm chặt, tay đeo thủ trạc, càng lộ vẻ đáng yêu.

- Ủng hộ tiểu thư.

- Ủng hộ Mộc Hàm sư tỷ.

Theo Tư Mã Mộc Hàm lên đài, giữa sân truyền ra không ít tiếng hoan hô, đặc biệt đối với những nam đệ tử trẻ tuổi mà nói, tiểu thư Tư Mã Mộc Hàm tuyệt đối là đối tượng hết thảy nam đệ tử trong Cổ Thiên Tông truy cầu.

Ai cũng biết, nếu có thể làm cho tiểu thư Tư Mã Mộc Hàm lọt mắt xanh, sẽ ít phải phấn đấu 30 năm, quả thực chính là một bước lên trời, từ nay về sau ngạo nghễ cả Trung Châu.

- Tông chủ, mời ngồi trước đi, tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia còn chưa tới.

Hồ Tam Khôn nói với Tư Mã Đạp Tinh, ra hiệu Tông chủ Tư Mã Đạp Tinh ngồi trước, nhưng trong lòng thì hi vọng Đỗ Thiếu Phủ kia không đến mới tốt nhất, vạn nhất hôm nay Đỗ Thiếu Phủ kia thắng Tư Mã Mộc Hàm, vậy sẽ sẽ phải cắt thịt trả gấp đôi a.

- Sư thúc, ngươi ngồi trước đi.

Tư Mã Đạp Tinh nghe vậy, nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão ở bên người nói.

Hôm nay Cổ Thanh Dương trưởng lão rất khác thường ngày, trên lưng đeo cổ kiếm, bạch phát phiêu phiêu, vài sợi tóc mai bạch sắc theo gió phiêu phiêu, nhìn vô cùng tiên phong đạo cốt, giống như Tiên Nhân lâm thế, nhất thời nói với Tư Mã Đạp Tinh:

- Tông chủ sư điệt không cần khách khí, ngươi là Cổ Thiên Tông Tông chủ, ngươi ngồi trước đi.

- Sư thúc cùng nhau ngồi.

Tư Mã Đạp Tinh gật đầu, trong ánh mắt thâm thúy, đối với Cổ Thanh Dương trưởng lão là vô cùng kính sợ.

- Được rồi, cùng ngồi đi.

Cổ Thanh Dương trưởng lão hơi vuốt râu, khuôn mặt vui vẻ, làm cho các Trưởng lão khác cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.

Trên đài cao, mọi người ngồi ngay ngắn, Cổ Thanh Dương trưởng lão ngồi ở bên cạnh Tư Mã Đạp Tinh, trên mặt vô cùng hồng nhuận, ánh mắt trong suốt, liếc mắt nhìn các Trưởng lão một cái, sau đó hai mắt khép hờ, như Tiên Nhân dưỡng thần, khiến người ta kính trọng.

Chỉ là cảnh này rơi vào trong mắt các Trưởng lão khác, là có loại cảm giác kéo cừu hận, phải biết tuy các Trưởng lão ở đây không phải là tất cả trong Trưởng lão của Cổ Thiên Tông, nhưng những Trưởng lão ở đây, ngày hôm qua chí ít hơn chín mươi phần trăm người thua thê thảm a.

Ánh mắt Hồ Tam Khôn Hồ trưởng lão nhìn xa xa, sau đó nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão nói:

- Thanh Dương trưởng lão, đệ tử Đỗ Thiếu Phủ của ngươi đến cùng có tới hay không, không dám tới liền trực tiếp chịu thua, miễn cho Tông chủ đợi lâu.

Nghe vậy, Thanh Dương trưởng lão liếc nhìn Hồ trưởng lão sau nói:

- Sốt ruột cái gì, yên tâm đi, ngươi thua gấp đôi đã định trước là trốn không thoát đâu.

- Hừ, chờ tên kia thắng rồi hãy nói.

Hồ Tam Khôn trưởng lão bất đắc dĩ trừng Cổ Thanh Dương trưởng lão một cái.

Ánh mắt Tư Mã Đạp Tinh không lưu dấu vết nhìn thoáng qua không gian phía trước, sau đó cúi đầu nhìn Hồ Tam Khôn trưởng lão cười nói:

- Tiểu gia hỏa kia đã tới.

- Sưu...

Xa xa, có tiếng xé gió truyền ra, ở trong vô số ánh mắt chờ đợi, một bóng người lướt không bay tới, mấy cái lắc mình liền đến quảng trường.

- Mau nhìn, Đỗ sư thúc tới rồi?

- Ta nghe nói Tông chủ còn chưa quyết định đáp ứng Đỗ Thiếu Phủ bái nhập Cổ Thanh Dương trưởng lão, cho nên sư thúc hay không còn chưa nhất định.

- Sưu...

Mọi người nghị luận, ánh mắt nhìn không gian phía trước, một thân ảnh tử bào lướt không tới, khoảng 17 - 18 tuổi, sau vai vẫn cõng một thanh trường kiếm, trên gương mặt cương nghị nhuệ khí, ánh mắt thâm thúy sáng sủa.

Thanh niên áo tím này, ngoại trừ Đỗ Thiếu Phủ, tự nhiên không có người khác.

Đỗ Thiếu Phủ đến, lập tức gây nên toàn trường chú ý, trong đám người, từng tiếng reo hò vang vọng, rõ ràng còn có không ít nữ đệ tử hét lên, ánh mắt gợn sóng nhộn nhạo, phương tâm ám động.

- Hiện tại nhân khí của Đại ca không thấp, sợ là sẽ không dưới đám người Duẫn Mạc Trần, Ti Nhược Phong rồi.

Hôm nay ở hàng đầu vây xem, Hác Phán nhìn đám người Kiều Anh Mộng, Bôn Ngưu, Mục Giai Giai, Mạc Văn ở bên người nói, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ ở trên quảng trường liên tiếp phất tay ra hiệu.

- Đó là đương nhiên, nhân khí của Hội trưởng cao, Thiên Hạ Hội của chúng ta mới có thể càng ngày càng lớn mạnh, chỉ là ngày hôm qua người gia nhập cũng đã không ít.

Cố Trường Hữu gật đầu nói, ở bên cạnh đám người Hác Phán, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, cực kỳ kính sợ.

Nếu không phải thân là nhân vật Nguyên lão của Thiên Hạ Hội, hắn tự biết không có tư cách cùng những sư huynh sư tỷ này đứng chung một chỗ.

Tuy Thiên Hạ Hội mới thành lập ở trong Cổ Thiên Tông thời gian cực ngắn, nhưng Cố Trường Hữu không hề nghi ngờ chính là Nguyên lão.

Bởi vì thế, mấy ngày này ở trong ngoại tông, địa vị của Cố Trường Hữu cũng tăng mạnh, chỉ cần có hậu trường như Hác Phán, Kiều Anh Mộng, Mục Giai Giai, Mạc Văn, liền đầy đủ để Chấp sự trong tông khách khí với hắn.

- Hôm nay Hội trưởng đối mặt là một kình địch, không biết Hội trưởng có thể thắng lợi hay không?

Kiều Anh Mộng có chút lo lắng, nếu như đối phó người khác, nàng ngược lại không có lo lắng, nhưng đối mặt Tư Mã Mộc Hàm, nàng không thể không lo lắng, đặc biệt từ trong miệng sư phụ mơ hồ nghe nói một vài sự tình, thiên phú của tiểu thư Tư Mã Mộc Hàm, có thể nói yêu nghiệt, nên làm nàng càng lo lắng.

- Hội trưởng cũng không phải người yếu, sâu không lường được, sợ là ngày hôm qua căn bản không có đụng tới toàn lực chân chính, ai thắng ai thua, sợ là hiện tại còn không dám khẳng định.

Mạc Văn mở miệng nói.

- Đại ca chắc chắn sẽ không thua, ta có lòng tin.

Hác Phán gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị, như có niềm tin tuyệt đối.

- Hác Phán, nghe nói ngươi cược toàn bộ tài sản ở trên người Hội trưởng.

Mục Giai Giai ghé mắt nhìn Hác Phán cười nói:

- Chỉ mong Hội trưởng có thể thắng lợi, bằng không có người sẽ táng gia bại sản rồi.

- Ta tin tưởng đại ca nhất định có thể thắng lợi.

Hác Phán vẫn kiên nghị nói, chỉ là trong mắt có chút lo lắng.

Hác Phán đích thật là áp cả tài sản, thậm chí tăng thêm hết thảy đồng phù năng lượng lấy được ở trong Trọng Nham Không Gian, nếu như Đỗ Thiếu Phủ thua, đến lúc đó hắn cũng xong đời.

Thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ rơi xuống đất, tử bào khẽ động, hơi mang theo tro bụi, ánh mắt sáng sủa đảo qua toàn trường, nghe không ít tiếng reo hò ở bốn phía, hơi cười khổ gật đầu, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu với đám người Hác Phán, Kiều Anh Mộng.

Đột nhiên ánh mắt vẩy một cái, ngẩng đầu nhìn đi, cảm giác được cách đó không xa có một ánh mắt vẫn nhìn chăm chú lên người mình.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy Tư Mã Mộc Hàm khẽ nâng gương mặt xinh đẹp liếc mình, trong ánh mắt đầy tự tin.

Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến Tư Mã Mộc Hàm, bất quá không dám khinh thường nha đầu kia chút nào, cho rằng không nhìn thấy ánh mắt của Tư Mã Mộc Hàm, sau đó nhìn về phía đài cao ôm quyền hành lễ.

Thân là đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão, ở trong Cổ Thiên Tông địa vị không bình thường, coi như là đối mặt Tông chủ, lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng không cần đi bái kiến chi lễ.

- Hừ, lát nữa sẽ thu thập ngươi!

Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ không để ý mình, trong lòng Tư Mã Mộc Hàm không khỏi giận, miệng nhỏ vểnh lên, đầu ngón tay hơi nắm thành quyền.

- Được rồi, người đã trình diện, để bọn họ bắt đầu đi.

Tư Mã Đạp Tinh nhìn Hồ Tam Khôn trưởng lão nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)