Một lát sau, mặt trời chiều ngã về tây, quần sơn trùng điệp.
Trên một ngọn núi, mây khói lượn lờ, kèm theo mùi thịt mê người lan tỏa bốn phía.
Trên giá nướng, lúc này một Yêu thú cấp thấp không nhỏ được nướng vàng ươm, xì xì bốc lên thanh âm dầu cháy kèm theo mùi thịt, là cả sơn phong đều là hương thịt.
Đỗ Thiếu Phủ xoắn ống tay áo, giống như đầu bếp, không ít hương liệu rơi vào trên thịt nướng, hương vị toát ra, để Duẫn Mạc Trần nghẹn họng nhìn trân trối.
Yêu thú cấp thấp là Đỗ Thiếu Phủ bắt ở phụ cận, trong phạm vi Cổ Thiên Tông, quần sơn rậm rạp, Yêu thú cấp thấp chỗ nào cũng có, thậm chí còn có không ít Yêu thú Vương giả, bất quá tựa hồ đều là tọa kỵ của đệ tử Cổ Thiên Tông, Đỗ Thiếu Phủ không có biện pháp bắn ăn thịt.
- Không nghĩ tới ngươi còn có kỹ thuật này, thoạt nhìn không tệ a.
Duẫn Mạc Trần nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ quay thịt nướng, không thể không có cái nhìn khác với Đỗ Thiếu Phủ.
- Kỹ thuật này, ta từ nhỏ đã biết.
Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nhớ lúc đầu ở Thạch thành Đỗ gia, Phục Nhất Bạch mang theo mình làm không ít loại chuyện này, lúc này cũng không biết lão gia hỏa kia chạy đi đâu, nói không chừng đời này, cũng không có cơ hội tái kiến lão nhân kia rồi, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ có chút hối hận, sớm biết, lúc trước không nên để Phục Nhất Bạch chạy loạn khắp nơi.
- Ta chỉ là kỳ quái, sao ngươi còn có thể tùy thân mang theo hương liệu.
Duẫn Mạc Trần có chút nghi hoặc, lúc trước nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ từ trong Càn Khôn Đại móc ra cả đống hương liệu, liền không nhịn được nghi ngờ, cũng không có Võ giả nào sẽ để cả đống gia vị trong Càn Khôn Đại của mình a, suy cho cùng cũng không phải đầu bếp.
- Đó là sở thích mà thôi, thời điểm muốn ăn, có thể tùy thời động thủ.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói.
Duẫn Mạc Trần đứng ở trước người Đỗ Thiếu Phủ, thân là Đồng Bảng thứ nhất, trên Kim Bảng cũng có thể vào top mười, ở trong tông có địa vị cực cao, được vô số nữ đệ tử ái mộ.
Thế nhưng lúc này, đứng ở trước thịt nướng, mùi thịt bốn phía, lại chẳng biết tại sao, nhịn không được chảy nước miếng, một màn này, sợ là cả Cổ Thiên Tông, ngoại trừ Đỗ Thiếu Phủ, tuyệt đối sẽ không có những người khác nhìn thấy.
Sau khi nướng chín, Đỗ Thiếu Phủ chia thịt nướng ra, hai người cùng ăn.
- Thật ngon.
- Hảo tửu.
Trên đỉnh núi, hai người nhanh chóng cắn ăn, lang thôn hổ yết, nơi nào còn như đệ tử nội tông của Cổ Thiên Tông.
Rượu đủ thịt no, Duẫn Mạc Trần ợ một chút, vỗ bụng, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười thỏa mãn nói:
- Đã không biết bao lâu không dùng thức ăn nhân gian, cũng là lần đầu tiên ăn được thức ăn ngon như vậy.
- Sau này còn có cơ hội.
Đỗ Thiếu Phủ vỗ vỗ ống tay áo đứng dậy, mặt mỉm cười, cũng đã rất lâu không có ăn vui vẻ như thế.
Duẫn Mạc Trần cười, nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ta nói mời ngươi uống rượu, sẽ không có nuốt lời a.
- Hảo tửu.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói, rượu này đích xác rất được, so với rượu của lão cha Tửu Quỷ thì tốt hơn nhiều, chỉ là tuy hảo tửu, nhưng không cách nào sánh bằng mùi vị đó.
Rượu là ngon, nhưng mùi vị không đúng.
- Sáng mai cùng Mộc Hàm sư muội đánh một trận, ngươi chuẩn bị thế nào?
Duẫn Mạc Trần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sơn phong gió nhẹ thổi qua, quần áo khẽ động, phiêu dật xuất trần nói:
- Cẩn thận Tam Tuyệt của Mộc Hàm sư muội.
- Kiếm pháp, Võ Hồn, còn có Võ Mạch sao?
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, từ trong miệng sư phụ cùng Tam sư huynh đã nghe nói qua.
- Xem ra ngươi đã biết rồi, Mộc Hàm sư muội không dễ đối phó lắm, coi như là ta hiện tại đối mặt nàng, sợ là cũng không có bất kỳ phần thắng nào, sáng mai nỗ lực lên.
Duẫn Mạc Trần nói xong, nhìn Đỗ Thiếu Phủ cười, sau đó thả người rời đi, thân ảnh phiêu dật biến mất ở xa xa.
Đỗ Thiếu Phủ ở trên đỉnh núi một người lẳng lặng một lúc, sau đó ly khai sơn phong.
Màn đêm từ từ hàng lâm, hoàng hôn bao phủ đại địa, ánh trăng lặng yên lên cao, trăng sáng sao thưa.
- Cha, vì sao hôm nay chậm lại quyết đấu, để ta trực tiếp đánh bại tên kia không phải xong sao?
Trong tiểu viện, Tư Mã Mộc Hàm nhìn Tư Mã Đạp Tinh, trong hai con ngươi màu tím nhạt, lộ ra một chút nghi hoặc, miệng nhỏ hơi nhếch, rõ ràng là có chút bất mãn.
- Cũng không phải ta muốn trì hoãn, mà là một vị trưởng bối phát hiện trên người tiểu tử kia một chút chuyện thú vị, cho nên muốn sáng mai hảo hảo nhìn một chút, ta vừa vặn có chuyện gì, cũng đi xem náo nhiệt.
Tư Mã Đạp Tinh nhìn con gái yêu cười nói.
- Tên kia cũng không yếu, bất quá sáng mai không sửa đổi được kết quả, ta sẽ đánh bại gia hỏa đáng ghét kia.
Tư Mã Mộc Hàm vểnh miệng nhỏ nói.
- Nghe khẩu khí của ngươi, tựa hồ tiểu tử kia đắc tội ngươi a?
Tư Mã Đạp Tinh nghi hoặc hỏi.
- Chuyện này...
Tư Mã Mộc Hàm nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ, tựa hồ tên kia không có địa phương đắc tội nàng a, nhưng không biết vì sao, lại cảm giác tên kia đắc tội mình.
Thấy thế, Tư Mã Đạp Tinh mỉm cười nói:
- Ngươi vẫn là chuẩn bị tốt ngày mai quyết đấu đi, vị trưởng bối kia nói, tiểu tử kia rất không đơn giản, ngươi muốn đánh bại hắn, còn chưa nhất định sẽ quá dễ dàng.
- Sáng mai ta nhất định sẽ đánh bại tên kia.
Tư Mã Mộc Hàm chu miệng, xoay người, bóng hình xinh đẹp rời đi, trên cổ tay truyền ra thanh âm đinh đương thanh thúy.
Tư Mã Đạp Tinh nhìn bóng lưng của con gái yêu, mỉm cười, sau đó hơi ngẩn đầu, thì thào nói:
- Tiểu tử kia đến cùng từ đâu tới, thật đúng là để ta liên tiếp ngoài ý muốn a.
Trăng sáng sao thưa, quần sơn bị ánh trăng bao phủ.
Trong Cổ Thiên Tông vẫn còn có chút náo nhiệt, sáng mai Đỗ Thiếu Phủ cùng Tư Mã Mộc Hàm tiểu thư đánh một trận, làm cho cả Cổ Thiên Tông cực kỳ mong đợi.
Đặc biệt hôm nay Tư Mã Mộc Hàm tiểu thư cùng Đỗ Thiếu Phủ ở trên Thiên Vũ quảng trường biểu hiện, từng người dễ dàng đánh bại thiên tư Nhân Vương, hai người này một cái là thiên tư Nhân Vương, một cái là đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão, thân phận địa vị cực kỳ đặc thù, điều này làm cho cả tông môn đối với ngày mai hai người quyết đấu càng thêm mong đợi.
- Không biết ngày mai tiểu thư thắng lợi, hay là Đỗ sư thúc thắng lợi, thực lực của hai người bọn họ đều sâu không lường được a.
- Dù sao ta mua tiểu thư hai nghìn vạn Huyền Thạch, hy vọng có thể thắng.
- Mới hai chục triệu Huyền Thạch, ta mua 3 nghìn vạn Huyền Thạch ở trên người Đỗ sư thúc, mặt khác còn áp ba viên Đan Dược Hầu phẩm.
- ...
...
Đêm, Đỗ Thiếu Phủ về tới trong đình viện của mình, sau đó tiến vào trong Hoang Cổ Không Gian, ở dưới sự chỉ đạo của Chân Thanh Thuần, tiếp tục lĩnh ngộ Mê Hồn Huyễn Trận.
Nếu lúc này có người biết ngày mai sẽ phải quyết đấu Tư Mã Mộc Hàm, Đỗ Thiếu Phủ còn có tâm tình lĩnh ngộ Mê Hồn Huyễn Trận, sợ là không biết trong lòng sẽ cảm tưởng như thế nào.
Mà hết thảy bắt nguồn từ Chân Thanh Thuần đã đáp ứng Đỗ Thiếu Phủ, chỉ cần lĩnh ngộ Mê Hồn Huyễn Trận đến tình trạng Chân Thanh Thuần hài lòng, có thể suy nghĩ truyền thụ một loại thủ đoạn khác cho Đỗ Thiếu Phủ.
Nghe nói thủ đoạn kia cùng Mê Hồn Huyễn Trận có quan hệ không nhỏ, phải lĩnh ngộ Mê Hồn Huyễn Trận tới trình độ nhất định, mới có thể tu luyện thủ đoạn kia, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ rất mong đợi, gì đó trên người đại ca Chân Thanh Thuần, đều không phải vật phàm a.
- Tiểu tử này quả thực chính là yêu nghiệt, còn có để người khác sống hay không.
Chân Thanh Thuần ở một bên ngắm nhìn Đỗ Thiếu Phủ lĩnh ngộ, sắc mặt không ngừng biến hóa, đến cuối cùng, dứt khoát lười nhìn, miễn cho chọc tức mình.
Một đêm, ở trong Hoang Cổ Không Gian là qua năm ngày, ở dưới Chân Thanh Thuần nhắc nhở, Đỗ Thiếu Phủ đang đắm chìm trong lĩnh ngộ, cũng chỉ có thể rời Hoang Cổ Không Gian, bên ngoài còn có một trận quyết đấu đang chờ đợi.
Sáng sớm, hắc ám vừa qua, cả Thiên Vũ quảng trường đã người đông nghìn nghịt, toàn bộ chờ đợi trận quyết đấu hôm nay.
- Thấy không, Duẫn Mạc Trần, Ti Nhược Phong, Kỷ Âu Minh… đều tới quan chiến.
- Nào chỉ là cường giả trên Đồng Bảng, ta gặp được cường giả trên Ngân Bảng cũng xuất hiện.
- Đó là đương nhiên, hôm nay đại tiểu thư cùng Đỗ sư thúc quyết đấu, ngay cả Tông chủ cũng tới xem chiến.
- Không biết hôm nay ai thắng ai thua?
- ...
...
Bốn phía nghị luận ầm ĩ, thanh âm náo động, tiếng nghị luận, tiếng bàn luận xôn xao, hội tụ vào một chỗ, thanh âm vang vọng Thiên Vũ quảng trường, ở rất xa cũng có thể nghe rõ ràng.