Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 649: Lâm thời quy tắc.

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Phong Tường Vũ nhìn qua, trên mặt trắng bệch có chút vui vẻ nói:

- Thất bại chính là thất bại, không có nhiều lý do như vậy, bất quá vậy cũng xem như kết thúc một cái khúc mắc trong lòng ta, sau này cũng không có gì có thể không bỏ xuống được, sau này có cơ hội, ta tự nhiên sẽ thắng trở về.

Đỗ Thiếu Phủ cười, không nói gì thêm, hơi ghé mắt nhìn vòng chiến cách đó không xa, vừa vặn nhìn thấy một cỗ phù văn chói mắt giống như pháo hoa nở rộ, nhưng ở dưới hào quang lộng lẫy, ẩn chứa là năng lượng hủy diệt.

- Phốc xuy...

Thân thể Thư Dương từ giữa không trung rơi xuống đất, sau khi rơi xuống, phù văn trên người vỡ vụn, uy áp cuồn cuộn tiêu tán.

Trường bào vù vù, Thư Dương cấp tốc ổn định thân thể, lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới hoàn toàn ổn định thân thể.

- Nhân Vương Võ Mạch của ngươi tựa hồ còn chưa đủ, thúc giục Mạch Hồn đi, bằng không ngươi không phải đối thủ của ta.

Bóng hình xinh đẹp của Tư Mã Mộc Hàm rơi xuống đất, y phục phiêu phiêu, trang sức phát ra thanh âm đinh đương thanh thúy rung động, môi đỏ mọng hơi nhếch, càng thêm đáng yêu.

Chỉ là ở trong mắt Thư Dương, nữ nhân này cùng đáng yêu không có chút quan hệ nào, đây chỉ là một yêu nghiệt mà thôi, yêu nghiệt được công nhận trong Cổ Thiên Tông, vừa rồi hắn giao thủ, càng có thể cảm giác được yêu nghiệt này đáng sợ cường hãn bực nào.

- Thúc giục Mạch Hồn ta cũng không phải đối thủ, ta chịu thua.

Thư Dương lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói, hắn biết rõ Mạch Hồn của yêu nghiệt kia là cái gì, nếu hắn thúc giục Mạch Hồn, vậy cũng chỉ có tìm ngược, huống chi yêu nghiệt kia cường hãn, không chỉ là Mạch Hồn đơn giản như vậy.

- Tiểu chất nữ này, vẫn chưa từng dùng qua toàn lực, khiến người ta nhìn không thấu a.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ nhìn Tư Mã Mộc Hàm, trong hai con ngươi hơi nghi hoặc một chút, thực lực của nha đầu kia tuyệt đối là không đơn giản.

- Đỗ Thiếu Phủ, Tư Mã Mộc Hàm thắng lợi, Phong Tường Vũ, Thư Dương thất bại.

Trên đài cao, Hồ Tam Khôn trưởng lão nói, trong thanh âm, mơ hồ lộ ra một loại cảm giác nhức nhối.

- Ủng hộ Đỗ sư thúc.

- Ủng hộ tiểu thư.

- ...

Bốn phía Thiên Vũ quảng trường, từng tiếng reo hò xông thẳng lên trời, thế giới tôn trọng thực lực, cường giả vi tôn, cường giả, mặc kệ ở nơi nào, đều được người tôn kính cùng hướng tới.

Thời khắc này Tư Mã Mộc Hàm cùng Đỗ Thiếu Phủ thắng lợi, lập tức làm cho bốn phía sôi trào gào thét.

Giữa sân, Thư Dương và Phong Tường Vũ đạp nhẹ, thân ảnh nhất thời lui ra quảng trường.

- Hừ!

Tư Mã Mộc Hàm nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, trong yết hầu nhẹ nhàng hừ một tiếng, hai mắt nhíu lại, miệng nhỏ vểnh lên, tăng thêm vài phần hờn dỗi đáng yêu.

- Nha đầu kia, sợ là rất khó đối phó a.

Con mắt của Đỗ Thiếu Phủ nháy động, cảm giác nha đầu Tư Mã Mộc Hàm kia, sợ là rất khó đối phó.

- Vòng cuối cùng, Đỗ Thiếu Phủ quyết đấu Tư Mã Mộc Hàm tranh đoạt thứ nhất.

Ánh mắt của Hồ Tam Khôn trưởng lão nhìn vô số người xem, thanh âm ẩn chứa huyền khí quanh quẩn nói:

- Quy tắc của trận thi đấu này lâm thời biến hóa, chậm lại đến sáng mai bắt đầu.

- Cái gì, phải đến sáng mai sao?

- Sao lại lâm thời thay đổi quy tắc, trước đây mỗi một lần không phải một ngày kết thúc sao?

Theo Hồ Tam Khôn trưởng lão nói xong, tiếng bàn luận xôn xao truyền ra.

Không ít đệ tử có chút nghi hoặc, dĩ vãng mỗi một lần quyết đấu, đều là một ngày kết thúc, năm nay dĩ nhiên lại dùng hai ngày.

Trên quảng trường, Tư Mã Mộc Hàm cùng Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút kỳ quái.

- Sáng mai tranh đoạt thứ nhất, đến lúc đó Tông chủ sẽ đích thân tới, hai vị quyết đấu chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại mọi người đều lui ra đi.

Hồ Tam Khôn trưởng lão tiếp tục nói.

Theo Hồ Tam Khôn trưởng lão nói xong, cả quảng trường nhất thời sôi trào, từng tiếng gầm vang vọng.

- Không nghĩ tới sáng mai Tông chủ sẽ đích thân đến.

- Xem ra Tông chủ rất lưu ý tiểu thư cùng Đỗ sư thúc, cho nên mới đích thân tới, dĩ vãng loại quyết đấu này, Tông chủ là chưa từng đích thân tới qua.

- Không biết sáng mai đại tiểu thư cùng Đỗ sư thúc ai có thể thắng lợi.

- Tiểu thư thiên phú yêu nghiệt, Đỗ sư thúc rất mạnh, nhưng phỏng chừng so sánh với tiểu thư còn có chút không đủ.

- Vậy cũng không nhất định, Đỗ sư thúc tuyệt đối không phải người yếu.

- Ai thắng ai thua, ai có thể đoạt được thứ nhất, sáng mai sẽ biết.

- ...

Bốn phía từng tiếng bàn luận xôn xao vang vọng quảng trường, có nghi hoặc, cũng có mong đợi.

Hoàng hôn, chiều tà nghiêng nghiêng, mây đỏ che trời.

Trên Thiên Mục Phong, trong đình viện, khuôn mặt của Cổ Thanh Dương trưởng lão vui vẻ dạt dào, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, càng xem càng hài lòng, cầm một đống Đan Dược nhét vào trong tay Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Sáng mai ngươi phải cùng Mộc Hàm nha đầu kia đánh một trận, những thứ này đều là Đan Dược bổ sung huyền khí, đối với ngươi khôi phục có trợ giúp rất lớn, mau dùng Đan Dược thổ nạp điều tức.

- Sư phụ, tiểu sư đệ vẫn chỉ là Vũ Hầu cảnh viên mãn, ngươi cho đều là Đan Dược Vương phẩm, sợ là sau khi tiểu sư đệ uống sẽ có chút phiền phức.

Vạn Lý nhìn thấy sư phụ đưa một đống Đan Dược đều là Vương phẩm, tràn ngập hào quang, năng lượng kinh người, nhất thời thiện ý nhắc nhở.

Vũ Hầu cảnh viên mãn, nếu phục dùng Đan Dược Vương phẩm, đích thật là sẽ có phiền phức rất lớn.

- Hừ, sư đệ của ngươi phục dùng Đan Dược Vương phẩm cũng không vấn đề, nhìn dáng vẻ của ngươi, thật là không hăng hái, chưa bao giờ để sư phụ tăng thể diện qua.

Cổ Thanh Dương trưởng lão quay đầu lại trừng Vạn Lý một cái, lúc trước tam đồ đệ này để hắn thua không ít Đạo Khí cùng Đan Dược, cũng may lúc này đây coi như lấy lại cả vốn lẫn lãi.

Còn Đan Dược Vương phẩm, Cổ Thanh Dương trưởng lão đã sớm biết Đỗ Thiếu Phủ dùng qua, sẽ không có vấn đề quá lớn.

Có thể dùng Vũ Hầu cảnh viên mãn đánh bại Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, thời điểm ở Ốc Dã Thành, thậm chí có thể tru diệt Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh, há là Vũ Hầu cảnh viên mãn có thể định luận.

Thấy sư phụ nhìn chằm chằm, Vạn Lý không dám nói thêm gì nữa, trong tay xuất hiện một viên Đan Dược Hầu phẩm, kín đáo đưa cho Đỗ Thiếu Phủ, thấp giọng nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi đừng nghe sư phụ nói bậy, tự mình xem xét dùng Đan Dược a.

- Đa tạ Tam sư huynh.

Đỗ Thiếu Phủ không có cự tuyệt Đan Dược của Tam sư huynh Vạn Lý, nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão cùng Tam sư huynh, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.

- Coi như ngươi thức thời, đối xử tốt với tiểu sư đệ của ngươi một chút.

Đây hết thảy Cổ Thanh Dương trưởng lão đều nhìn ở trong mắt, lúc này mới hài lòng nhìn Vạn Lý một cái, sau đó nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:

- Thiếu Phủ, ngươi tu luyện Minh Thánh Kiếm Phổ như thế nào?

- Thưa sư phụ, đã hơi có tâm đắc.

Đỗ Thiếu Phủ trả lời.

- Vậy là tốt rồi, có chỗ nào không hiểu, có thể tùy thời tới hỏi ta, Minh Thánh Kiếm Phổ ở trong Cổ Thiên Tông, cũng là bí mật bất truyền, uy năng vô cùng cường đại.

Cổ Thanh Dương trưởng lão nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Sáng mai ngươi và Mộc Hàm nha đầu kia đánh một trận, nghìn vạn lần phải chú ý Tam Tuyệt của Mộc Hàm nha đầu kia.

- Tam Tuyệt gì?

Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ rất tò mò hỏi.

Trên khuôn mặt Vạn Lý lộ ra có chút cười khổ, trong mắt có vẻ chấn động, nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Tiểu sư đệ, Mộc Hàm sư điệt cực kỳ bất phàm, thiên tư được xưng yêu nghiệt, Tam Tuyệt của nàng chính là kiếm pháp, Mạch Hồn, còn có Võ Mạch, sáng mai ngươi đánh với nàng một trận, nhất định phải cẩn thận.

- Kiếm pháp, Mạch Hồn, Võ Mạch.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ hơi ba động, sáng mai nha đầu Tư Mã Mộc Hàm kia đích thật là một đối thủ mạnh mẽ, nhưng nếu mình không thể thắng lợi, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

- Mộc Hàm nha đầu kia có chút biến thái, sáng mai ngươi tận lực là tốt rồi.

Cổ Thanh Dương trưởng lão nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Coi như sáng mai thua cũng không sao, có chuyện gì, sư phụ gánh cho ngươi.

- Đệ tử sẽ hết sức.

Đỗ Thiếu Phủ cười khổ, xem ra sư phụ đối với mình tựa hồ cũng không có quá nhiều lòng tin.

- Được rồi, trở về chuẩn bị cẩn thận đi, sáng mai tông chủ sư huynh của ngươi cũng sẽ tự mình qua chiến, nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

Cổ Thanh Dương trưởng lão đột nhiên nghiêm nghị nói với Đỗ Thiếu Phủ:

- Ngươi phải nhớ kỹ, có đôi khi tuy phải biết thu liễm, nhưng có đôi khi, phải toàn lực ứng phó, ngươi càng bất phàm, ở trong Cổ Thiên Tông mới có thể có được càng nhiều tài nguyên tu luyện, đối với ngươi sau này chỗ tốt càng lớn, coi như là Cổ Thiên Tông ta, tài nguyên tốt nhất cũng có hạn, chỉ có thể giao cho những đệ tử thiên tư cao nhất, ngươi có hiểu không?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Cổ Thanh Dương trưởng lão, gật đầu nói:

- Đệ tử minh bạch, sáng mai sẽ toàn lực ứng phó.

- Được, có những lời này của ngươi, vi sư an tâm, dù sáng mai thất bại cũng không sao cả, ngươi đã thay sư phụ tăng thể diện rồi, sư phụ vẫn hi vọng ngươi có thể thắng lợi, không chỉ vì vẻ vang tăng thể diện, còn vì ngươi có thể một bước lên trời, ngạo thị cùng thế hệ.

Cổ Thanh Dương trưởng lão nói, giọng nói leng keng hữu lực, trong ánh mắt hiện lên quang hoa ba động.

Đỗ Thiếu Phủ dùng sức gật đầu, không nói gì thêm, sư phụ Cổ Thanh Dương trưởng lão nói, trong lòng tự nhiên đều rất rõ ràng.

Bất kể ở nơi nào, chỉ có người thiên phú mạnh nhất, mới có thể được tài nguyên tốt nhất, cho dù lúc trước ở Thiên Vũ Học Viện cũng như vậy, cường giả vi tôn, người yếu đào thái, này là đạo lý không đổi.

Theo Thiên Mục Phong rời đi, Đỗ Thiếu Phủ liền trở về đỉnh núi của mình, phải chuẩn bị trận chiến ngày mai thật tốt.

Chỉ là vừa trở lại sơn phong, Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy một thân ảnh bất ngờ, phiêu dật xuất trần, tuấn mỹ đủ để cho hết thảy nữ tử phương tâm rung động, chính là Đồng Bảng thứ nhất Duẫn Mạc Trần.

Nhìn thấy Duẫn Mạc Trần, Đỗ Thiếu Phủ còn chưa mở lời, liền nhìn thấy trong tay Duẫn Mạc Trần móc ra một vò rượu, uy uy uy phất tay, mùi rượu theo gió phiêu tán.

- Thuần hương xông vào mũi, hảo tửu.

Tuy Đỗ Thiếu Phủ không hiểu nhiều về rượu, bất quá từ nhỏ ở dưới lão cha Tửu Quỷ ảnh hưởng, đối với mùi rượu có khứu giác đặc biệt, ngay lập tức có thể cảm giác được, trong vò rượu kia, tuyệt đối là hảo tửu.

Đương nhiên, có thể làm cho Duẫn Mạc Trần lấy ra, rượu này lại kém, sợ là cũng kém không đi nơi nào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)