Ầm!
Một quyền như vẫn thạch, tầng tầng lớp lớp chém ra, Phong Tường Vũ lấy khí thế như sấm vang chớp giật, một quyền vung về phía Đỗ Thiếu Phủ, trên nắm tay mang theo khí thế đáng sợ, tựa như muốn chấn vỡ không gian.
- Lăng Ba Tiêu Diêu Bộ!
Ngay lúc một quyền lôi đình vạn quân xuất hiện ở trước người, tử bào vù vù, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ phiêu hốt như thần, biến hoá thất thường, nháy mắt đã biến mất.
Quyền ấn đáng sợ đánh nổ không gian, giống như muốn oanh ra lỗ đen.
Lực lượng cùng kình khí làm người ta run rẩy, uy áp cuồn cuộn, phù văn chói mắt ngất trời.
Cùng lúc đó, theo thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ biến mất, ánh mắt xích hồng của Phong Tường Vũ bỗng nhiên nhấc lên, trong mắt hiện lên ba động, tựa hồ cảm thấy khí tức đáng sợ gì.
- Phần phật...
Ở trên không Phong Tường Vũ, một đạo kim mang chói mắt bộc phát ra, kim mang rạng rỡ, như thái dương lên cao, kim quang vạn trượng.
Chỉ sát na, tia sáng chói mắt tàn phá bừa bãi trời cao, một cỗ uy áp bá đạo giống như Chí Tôn trực tiếp hàng lâm, làm cho đám Hộ pháp Trưởng lão trên đài cao kia, ánh mắt bỗng nhiên đại biến.
Kim quang vạn trượng, thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện, sau lưng có một đôi hai cánh kim sắc khuếch trương, một cỗ uy thế bá đạo như núi lửa đè nén dâng lên, làm cho trên không run rẩy, gió nổi mây phun.
- Bằng Lâm Cửu Thiên!
Tiếng rống từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ quát ra, hai cánh phù văn vỗ mạnh, phù văn kim sắc chói mắt như quang vũ vung vãi trời cao, vỗ cánh khuếch trương, như Đại Bàng bay lượn cửu thiên, tung hoành ngang dọc tứ hải.
Ầm ầm...
Đại Bàng giương cánh, ẩn chứa ý chí bá đạo của Kim Sí Đại Bàng Điểu, lấy tư thế vương giả, đại khai đại hợp, trấn áp Phong Tường Vũ.
- Hống...
Ánh mắt xích hồng của Phong Tường Vũ lóe ra quang mang, trong miệng rít gào như thú hống, cả người bao trùm từng phù văn, khí thế khủng bố phun trào, muốn tránh thoát Đỗ Thiếu Phủ trấn áp.
Chỉ là ở dưới Kim Sí Đại Bàng Điểu trấn áp, kim quang vạn trượng, uy áp xung thiên hách địa, vô luận Phong Tường Vũ giãy giụa như thế nào, cũng không thể tránh thoát phù văn kim sắc trấn áp.
- Khí tức thật đáng sợ!
- Khí tức của Kim Sí Đại Bàng Điểu, tiểu tử này đến cùng là thú hay người?
Trên đài cao, ánh mắt của vô số Trưởng lão bỗng nhiên run rẩy, thời khắc này từ trên người Đỗ Thiếu Phủ bạo phát ra uy thế cường đại, kia rõ ràng là khí tức của Kim Sí Đại Bàng Điểu chân chính.
Nhân loại lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, tuyệt đối khó có uy áp của chân thân, như Kim Sí Đại Bàng Điểu chân chính hàng lâm, nhưng tiểu tử kia, lại là Nhân tộc không sai được a.
- Áp lực thật đáng sợ, Mạch Hồn của ta bị ảnh hưởng.
- Trên người Đỗ Thiếu Phủ kia là Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu chân chính sao, sao đáng sợ như thế!
Vô số người xem ở bốn phía, lúc này tu vi thấp một chút, toàn thân không khỏi run rẩy, ánh mắt hiện ra vẻ chấn động.
Mạch Hồn trong cơ thể người vây xem đều không cách nào khống chế chịu ảnh hưởng, phàm là Yêu thú Mạch Hồn, tất cả đều bị áp chế.
- Các ngươi có cảm giác được không, khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ, chỉ là Vũ Hầu cảnh viên mãn, quá cường hoành rồi.
- Vũ Hầu cảnh viên mãn đối kháng Phong Tường Vũ tu vi Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, tiểu tử này là cố ý che giấu tu vi, hay thật biến thái như vậy.
Có Trưởng lão sợ hãi than, tu vi của Đỗ Thiếu Phủ là Vũ Hầu cảnh viên mãn, dĩ nhiên có thể đối kháng Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, quá khiến người ta rung động rồi.
Vẫn không thể tránh thoát Đỗ Thiếu Phủ áp chế, Phong Tường Vũ rít gào như thú điên, quanh người lan tràn phù văn, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, phù văn ở giữa không trung diễn hóa xếp đặt, làm cho thân thể tiếp tục bành trướng thêm một chút, dường hung thú điên cuồng, lăng không cúi nhìn đại địa, uy áp có một không hai!
- Phá!
Phong Tường Vũ điên cuồng rít gào, rung động tứ phương, phù văn rực rỡ chói mắt, thời khắc này khuôn mặt hắn dữ tợn, khiến người ta nhìn vô cùng chấn động sợ hãi.
- Trấn áp!
Hào quang kim sắc nở rộ, Đỗ Thiếu Phủ toàn lực thúc giục Bằng Lâm Cửu Thiên, như Kim Sí Đại Bàng Điểu chân chính hàng lâm, ẩn chứa ý chí bá đạo của Kim Sí Đại Bàng Điểu nhất tộc, như Kim Sí Đại Bàng Điểu vỗ cánh bay ra, cường thế bá đạo, khí tức kinh khủng ngập trời, dễ như trở bàn tay trấn áp hết thảy.
Ầm ầm!
Đối kháng như vậy, bầu trời của quảng trường giống như có lôi minh, bắn ra quang mang chói mắt liên tiếp, nổ vang rung trời, vùng không gian này giống như muốn chấn vỡ.
Chỗ trấn áp, có thể thấy rõ ràng không gian nhộn nhạo, giống như gợn sóng phập phồng, năng lượng phô thiên cái địa khuếch tán.
Thời khắc này, Đỗ Thiếu Phủ cũng ra tay toàn lực, đoạn thời gian này ở trong Hoang Cổ Không Gian lĩnh ngộ Thú Năng của Kim Sí Đại Bàng Điểu, liều chết trấn áp Phong Tường Vũ, vô luận Phong Tường Vũ giãy giụa như thế nào, cũng gắt gao trấn áp.
Trên đài cao, hết thảy Trưởng lão Hộ pháp chấn kinh, một Vũ Hầu cảnh viên mãn, dĩ nhiên có thể chống lại Vũ Vương Huyền Diệu cảnh kịch liệt như thế, này là chấn động bực nào, thậm chí còn chiếm cứ thượng phong.
- Xùy xùy!
Kim quang vạn trượng, Phong Tường Vũ từ từ bị trấn áp, sau đó thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ phiêu hốt bá đạo xuất hiện ở trước người Phong Tường Vũ.
Phù văn kim sắc dũng động, quanh người Đỗ Thiếu Phủ bao phủ vòng sáng màu vàng, tựa như có một Kim Sí Đại Bàng muốn lao ra.
- Cuồng Hóa Võ Mạch đích xác rất cường đại, nhưng ngươi vẫn bại!
Thanh âm bình tĩnh nhưng bá đạo từ trong miệng Đỗ Thiếu Phủ phun ra, phất tay, phù văn kim sắc lướt ra, rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, giống như Kim Sí Đại Bàng vỗ cánh, trực tiếp càn quét lên người Phong Tường Vũ.
- Phần phật...
Khí thế bá đạo phun trào, năng lượng trùng kích không gian xung quanh, không gian rung động, thân thể của Phong Tường Vũ lập tức bay ra, ước chừng hơn mười trượng mới đứng vững thân thể.
- Phốc xuy...
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Phong Tường Vũ phun ra, phù văn trên người rạn nứt vỡ vụn, sắc mặt trắng bệch như tro, thân thể bành trướng trở về hình dáng ban đầu, khí tức toàn thân uể oải không chịu nổi.
- Đỗ Thiếu Phủ thắng lợi rồi, tiến vào trước hai!
Trên đài cao, nhất thời không ít Trưởng lão Hộ pháp sắc mặt chấn kinh, có chút bất đắc dĩ.
Phong Tường Vũ đã thất bại, rõ ràng là không thể đối kháng Đỗ Thiếu Phủ, nửa tháng trước không ít Trưởng lão Hộ pháp cược Đạo Khí cùng Đan Dược Vương phẩm đã nhất định phải thua.
- Tiểu tử này đến cùng ở đâu ra, quá biến thái rồi.
Hác Tông Vĩ Trưởng lão không biết làm sao thở dài, lúc trước là hắn giựt giây kích mọi người đặt cược, ai biết Đỗ Thiếu Phủ kia biến thái như vậy.
- Ai...
Minh Trạch trưởng lão, Hồ Tam Khôn trưởng lão… nhìn nhau, sau đó thở dài, đối với bọn hắn mà nói, vốn là biết thực lực của Đỗ Thiếu Phủ, nhưng nghe nói trong Trọng Nham Không Gian, đám người Ti Nhược Phong sẽ gây sự với Đỗ Thiếu Phủ, lúc này mới nhịn không được quyết định đặt cược.
Ai biết trong Trọng Nham Không Gian, ngay cả Duẫn Mạc Trần cũng không làm gì được Đỗ Thiếu Phủ, đến lúc này, bọn họ hối hận cũng không kịp rồi.
- Tiểu sư đệ khá lắm.
Vạn Lý lau mồ hôi lạnh, trên khuôn mặt lập tức lộ ra vui vẻ, đánh bại Phong Tường Vũ, sư phụ không chỉ không táng gia bại sản, còn có thể kiếm một món hời.
- Hắc hắc, nhanh, mau giao đặt tiền cược cho ta, một cái cũng trốn không thoát, cũng đừng nghĩ quỵt nợ, bằng không đừng trách ta.
Cổ Thanh Dương trưởng lão cười như hoa hướng dương nở rộ, không khách khí bắt đầu thu tiền đặt cược, lúc này đây thắng tiền cược không ít, tuyệt đối là đại phát tài.
- Đây!
Có Trưởng lão gương mặt đau lòng, nhưng cũng biết không ai có thể xù nợ Cổ Thanh Dương trưởng lão cả, cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ giao Đạo Khí cùng Đan Dược Vương phẩm cho Cổ Thanh Dương trưởng lão.
Hồ Tam Khôn trưởng lão, Minh Trạch trưởng lão, Hác Tông Vĩ Trưởng lão… cũng chỉ có thể bất đắc dĩ móc ra Đạo Khí cùng Đan Dược Vương phẩm, gương mặt cực kỳ đau lòng.
- Hồ Tam Khôn, đệ tử của ngươi thật bất tranh khí a.
Hác Tông Vĩ Trưởng lão không khỏi trừng Hồ Tam Khôn trưởng lão một cái.
Hồ Tam Khôn trưởng lão tức giận trừng lại, hừ nói:
- Nếu đệ tử của ngươi giỏi, vậy bảo hắn đi lên thử một chút.
- Không nghĩ tới Hội trưởng cường hãn đến trình độ này.
Ở biên giới quảng trường, đám người Kiều Anh Mộng, Hác Phán, Mục Giai Giai, Mạc Văn đứng chung một chỗ, lúc này trong mắt cực kỳ chấn động.
- Ngươi đắc ý không được bao lâu, ở trong hàng đệ tử nội tông tân tấn cường thịnh trở lại thì có ích lợi gì!
Trong đám người, nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ đánh bại Phong Tường Vũ, trên khuôn mặt Chu Oánh lướt qua hàn ý.
- Ngươi thắng, ta bại, ta đích xác không bằng ngươi.
Trên quảng trường, Phong Tường Vũ đứng dậy, ống tay áo lau chùi vệt máu ở khóe miệng, nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt lộ ra có chút tịch mịch.
Phong Tường Vũ biết mình thất bại, tu vi Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, nhưng không thể làm gì Vũ Hầu cảnh viên mãn.
- Cuồng Hóa Võ Mạch đích xác rất cường đại, ta chỉ là có chút thủ đoạn đặc biệt, bằng không muốn áp chế ngươi cũng khó khăn.
Đỗ Thiếu Phủ nói với Phong Tường Vũ, Cuồng Hóa Võ Mạch đích xác rất cường đại, vừa rồi uy năng khủng bố kia, làm cho trong lòng Đỗ Thiếu Phủ rất rõ ràng, uy năng kia giống như muốn là tiên huyết trong cơ thể mình sôi trào, huyết quản bạo liệt, căn bản không có cách chống đỡ.
Nếu không phải mình dựa vào lực phòng ngự vô cùng cường hãn, sợ là căn bản không thể chống đỡ Cuồng Hóa Võ Mạch của Phong Tường Vũ.
Cuồng Hóa Võ Mạch vô cùng bá đạo, nhưng mình tu luyện Công pháp Kim Sí Đại Bàng Điểu càng bá đạo hơn.
Nếu không phải hai người này tương khắc, chiếm cứ không ít tiện nghi, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ phỏng đoán, mình muốn triệt để trấn áp Phong Tường Vũ, sợ là cũng cần toàn lực ứng phó.