Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 646: Tiến vào trước 8.

Chương Trước Chương Tiếp

- Hóa giải phù văn, trực tiếp phá trận, không nghĩ tới tiểu tử này lĩnh ngộ Phù Trận mạnh như thế.

Trên đài cao, trong đội hình Trưởng lão Hộ pháp, một phụ nhân khí chất cao quý đoan trang, sắc mặt chấn động, nhịn không được kinh ngạc lên tiếng.

Các Trưởng lão khác cũng kiến thức rộng rãi, nhãn lực bất phàm, thủ đoạn trực tiếp hóa giải Phù Trận của Đỗ Thiếu Phủ, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra được, càng thêm minh bạch trong này cần tạo nghệ với Phù Trận bao sâu mới có thể làm được.

- Tiểu tử kia thật đúng là biến thái, Võ Đạo kinh khủng như vậy, không nghĩ tới lĩnh ngộ Phù Trận còn cường hãn như thế.

Minh Trạch trưởng lão cực kỳ chấn động.

- Hắc hắc.

Cổ Thanh Dương trưởng lão cười đắc ý, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng có một đệ tử để cho hắn tăng thể diện.

- Ngươi vốn tiêu hao quá nhiều, tuy Tinh Thần Lực đã có thể thúc giục Phù Trận lục tinh Huyền Diệu cảnh, nhưng ngươi lĩnh ngộ Phù Trận hơi thiếu hỏa hầu, cưỡng ép bố trí Phù Trận lục tinh Huyền Diệu cảnh, coi như thành công, đối với ngươi nguy hại lại vô cùng lớn, lần sau nghìn vạn lần phải chú ý, không thể cưỡng ép bố trí Phù Trận còn không thể chưởng khống, bằng không gặp gỡ người có tạo nghệ Phù Trận mạnh hơn của ngươi, sẽ rất dễ dàng trọng thương ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Mục Giai Giai, đưa cho nàng một viên Đan Dược nói:

- Vừa rồi ngươi bố trí phù văn lĩnh ngộ còn chưa đủ, đến lúc đó tìm hiểu một chút, nếu vừa rồi ta không hóa giải Phù Trận của ngươi, một khi bố trí thành, ngươi trả giá còn lớn hơn bây giờ.

- Đa tạ Hội trưởng, ta hiểu.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Mục Giai Giai lộ ra dáng tươi cười, gật đầu, nhận Đan Dược không khách khí nhét vào trong miệng, trong mắt hiện lên một tia gợn sóng.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, ánh mắt nhìn về bốn phía, vừa vặn thấy một ánh mắt nhìn đến, chủ nhân ánh mắt có hai con ngươi màu tím nhạt, chính là Tư Mã Mộc Hàm, lúc này cũng đánh bại một đối thủ Nhân Kiệt.

Hai mắt màu tím nhạt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, Tư Mã Mộc Hàm hơi nhíu mày, ánh mắt liếc liếc, miệng nhỏ hơi vểnh lên, tựa hồ có chút khiêu khích.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, không biết nơi nào lại đắc tội tiểu nha đầu này rồi.

Sau đó ánh mắt nhìn bốn phía, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện rất nhiều người đã kết thúc thi đấu.

Thư Dương, Phong Tường Vũ, Thi Vân Thăng đều là người thắng trận, Mạc Văn cùng Hác Phán cũng kết thúc thi đấu, từng người hiểm hiểm thắng lợi, đều thúc giục Phù Khí cùng Mạch Hồn, nhưng chỉ là thắng hiểm, sắc mặt trắng bệch, bỏ ra không ít trả giá.

Bôn Ngưu thua ở trong tay Thư Dương, cuối cùng chỉ còn lại Kiều Anh Mộng cùng một Nhân Kiệt quyết đấu, hai người khó phân thắng bại, huyền khí kích đãng bốn phía.

- Đại ca, nam kia gọi là Đái Thương Dương, cũng là thiên tư Nhân Kiệt, ngươi nghĩ hắn và Kiều Anh Mộng ai thắng ai thua?

Hác Phán đến bên cạnh Đỗ Thiếu Phủ, nhìn Kiều Anh Mộng cùng thanh niên kia giao thủ, hỏi.

- Hai người tu vi chênh lệch không bao nhiêu, Phù Khí cũng không sai biệt nhiều, muốn phân ra thắng bại, sợ là phải xem lá bài tẩy sau cùng.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai người cuối cùng nói.

Hai người quyết đấu lúc này đã đến thời gian kịch liệt nhất, Kiều Anh Mộng xuất thủ nhanh chóng, giống như Liệp báo.

Đái Thương Dương xuất thủ vô cùng ổn trọng, huyền khí hùng hồn liên tục không dứt, phòng thủ cẩn thận chặt chẽ.

Theo thời gian đi qua, công kích của Kiều Anh Mộng càng thêm lăng lệ, từng đạo công kích liên miên, năng lượng kình phong liên miên bất tuyệt, thân ảnh mạn diệu ở giữa không trung họa lên từng đường cong, liên tiếp đánh về phía Đái Thương Dương.

Đái Thương Dương ở dưới Kiều Anh Mộng liên tiếp công kích, vẫn vô cùng ổn trọng, huyền khí phòng ngự, không có hỗn loạn cùng biến sắc chút nào, sắc mặt trầm ổn chống đỡ, nhìn như bị Kiều Anh Mộng công kích chỉ có thể phòng thủ, nhưng không có bị hoàn toàn áp chế.

Trong người vây xem bốn phía, không ít đệ tử đều hô lớn tên Kiều Anh Mộng cùng Đái Thương Dương, xem ra hai người ở trong tông được ủng hộ cũng không ít.

- Kiều Anh Mộng tựa hồ sẽ thua, công thế quá mau, luống cuống trận tuyến, một khi bắt được cơ hội, sợ sẽ là thời điểm Đái Thương Dương kia phản kích.

Tựa hồ Hác Phán nhìn thấu một chút, không khỏi lo lắng thay Kiều Anh Mộng.

- Không nhất định, ai thắng ai bại, có lẽ còn rất khó nói.

Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, tuy thế công của Kiều Anh Mộng quá mau, nhưng vẫn như cũ thiên hướng Kiều Anh Mộng một chút.

- Oanh...

Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ nói xong, hai người kịch chiến giữa sân đột nhiên xảy ra biến hóa, Đái Thương Dương vẫn bị Kiều Anh Mộng đè đánh, bắt được một sai lầm của Kiều Anh Mộng, bỗng nhiên bộc phát ra công kích vô cùng ác liệt, huyền khí trong tay cuồn cuộn, phù văn bạo phát, một chưởng ấn ngưng tụ, cuối cùng như Lôi Đình bạo kích ra, nhanh như tia chớp đánh về phía Kiều Anh Mộng .

- Xì xì xì...

Chưởng ấn cường hãn càn quét, nháy mắt liền rơi vào đầu vai của Kiều Anh Mộng.

Đúng lúc này, bóng hình xinh đẹp của Kiều Anh Mộng ở dưới chưởng ấn hóa thành mảnh vụn, nhưng không có bất kỳ tiên huyết tràn ra.

- Không tốt, là tàn ảnh!

Sắc mặt của Đái Thương Dương đại biến, tựa hồ dự cảm được cái gì, thân ảnh vội vàng rút lui.

- Không được nhúc nhích, bằng không ngươi không chết cũng sẽ trọng thương.

Cơ hồ là ngay lúc ấy, một thanh truyền vào trong tai Đái Thương Dương, loan đao hình Thái Cực Đồ bao vây lấy phù văn chói mắt, gác ở trên cổ Đái Thương Dương, bóng hình xinh đẹp của Kiều Anh Mộng xuất hiện.

Sắc mặt của Đái Thương Dương hơi ngây dại, sau đó gượng cười nói:

- Hiện tại một đao này còn không lấy được mạng của ta, nhưng nếu sinh tử tương bính, vừa rồi ngươi căn bản không cần mở miệng nhắc nhở, ta đích xác không chết cũng sẽ trọng thương, ta thua, tốt một chiêu cố ra vẻ sai lầm, kỳ địch lấy yếu, ta thua không oan.

- Đa tạ.

Kiều Anh Mộng thu loan đao, bóng hình xinh đẹp lui ra phía sau, trong ánh mắt bén nhọn lộ ra vui vẻ.

- Đại ca, sao ngươi biết Kiều Anh Mộng sẽ thắng?

Nhìn kết quả trong sân, Hác Phán vô cùng khiếp sợ, có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi.

Đỗ Thiếu Phủ mỉm cười, nói với Hác Phán:

- Lẽ nào ngươi không có nhìn ra sao, tuy Kiều Anh Mộng không có lưu thủ, thế nhưng ở phương diện tốc độ, nàng ở trong Trọng Nham Không Gian biểu hiện, so với hiện tại thì nhanh hơn nhiều, nàng một mực cố ý thả chậm tốc độ, cố lộ sơ hở, chỉ là dẫn địch thâm nhập, chờ đợi một kích trí mạng cuối cùng, kết quả nàng thành công.

- Này cũng nhìn ra được, ngươi thật trâu bò.

Hác Phán liếc Đỗ Thiếu Phủ một cái, sau đó sắc mặt không quá dễ nhìn, hắn đột nhiên nghĩ đến, vòng kế tiếp, hắn phải đối mặt Đỗ Thiếu Phủ a, kết cục có thể nghĩ.

16 người quyết đấu, ở dưới bốn phía gào thét trợ uy, vòng thứ nhất triệt để kết thúc, cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ, Tư Mã Mộc Hàm, Thư Dương, Phong Tường Vũ, Thi Vân Thăng, Mạc Văn, Hác Phán, Kiều Anh Mộng tám người thắng lợi.

- Đều không kém a, so với lần trước càng mạnh hơn.

Trên đài cao, có Trưởng lão lên tiếng khen ngợi, đệ tử nội tông lần này, so với năm ngoái thì mạnh hơn không ít.

Tám người vào vòng thứ hai quyết đấu, ở trong tiếng reo hò của người xem bắt đầu, vòng này, Tư Mã Mộc Hàm đấu với Thi Vân Thăng, Thư Dương đấu với Mạc Văn, Phong Tường Vũ đấu với Kiều Anh Mộng, còn Hác Phán, tự nhiên là đấu với Đỗ Thiếu Phủ.

- Oanh...

Không có chút thăm dò, Thư Dương, Mạc Văn, Phong Tường Vũ, Kiều Anh Mộng đã trực tiếp tiến vào quyết đấu, sau đó Thi Vân Thăng chủ động công kích Tư Mã Mộc Hàm.

- Không cho phép ngươi chịu thua.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn sáu người khác đã giao thủ, không khỏi nhìn Hác Phán cười nói.

- Ta căn bản đánh không lại ngươi nha.

Hác Phán có chút bất đắc dĩ nói.

- Ngươi không phải nói, đánh không lại cũng phải đánh sao?

Đỗ Thiếu Phủ cười.

- Biết rõ đánh không lại còn đánh, đó chính là tìm ngược.

Hác Phán rất nghiêm túc nói, nếu như thực lực chênh lệch nhỏ tí tẹo còn chưa tính, hết lần này tới lần khác chênh lệch một đoạn lớn, hoàn toàn không phải một tầng thứ, chuyện này căn bản là không có biện pháp động thủ, hoàn toàn chỉ có phần tìm ngược.

- Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?

Lúc này Đỗ Thiếu Phủ cũng có chút không biết làm sao.

- Ta đầu hàng, ngươi giữ sức đi đối phó người khác đi.

Trong lòng Hác Phán rất rõ ràng, dù sao mình cũng đánh không lại, tới làm gì chứ.

- Tùy ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ cười, sau đó đứng chắp tay, bắt đầu ngắm nhìn sáu người khác quyết đấu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)