Giữa quảng trường, 128 ánh mắt từ từ bốc lên chiến ý, các Trưởng lão hộ pháp ở trên đài cao, lúc này bắt đầu cúi đầu xì xào bàn tán.
Bốn phía người vây xem rậm rạp, ánh mắt bắt đầu hỏa nóng.
Mỗi năm một lần đại hội đã mở màn, ai có thể cuối cùng tiến vào trước 16, từ đó vượt lên một bước, chỉ nhìn thực lực của mình.
Trong đám người, Đỗ Thiếu Phủ, Hác Phán, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Mục Giai Giai, Bôn Ngưu nhìn nhau, lẫn nhau mỉm cười gật đầu.
- Hội trưởng, lần này 11 Nhân Kiệt, có chín người gia nhập Thiên Hạ Hội chúng ta, chúng ta muốn bảo đảm người của chúng ta có thể tiến vào trước 16.
Kiều Anh Mộng truyền âm cho Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi làm vung tay chưởng quỹ mấy ngày nay, hiện tại Thiên Hạ Hội chúng ta chỉ là đệ tử nội tông gia nhập liền có 170 người, ngoài ra còn có hơn 300 đệ tử ngoại tông, thế lực cũng không yếu.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, có chút ngoài ý muốn, khuôn mặt lập tức hiện ra một chút mỉm cười.
Tuy đệ tử ngoại tông mới hơn ba trăm người, đệ tử nội tông gia nhập chỉ có 170 người, đây chính là đệ tử nội tông trong Cổ Thiên Tông a, phóng ở bên ngoài, bất kỳ một cái nào cũng là phượng mao lân giác.
- Oanh...
Đồng thời, giữa sân đã có người nhịn không được xuất thủ, dắt một phát mà động toàn quân, nhất thời không ít đệ tử huyền khí dũng động, Phù Văn ngất trời, một trận đối kháng hỏa nóng lập tức bạo phát.
Náo động ngất trời, huyền khí đối kháng, Phù Khí lướt động, âm thanh năng lượng trầm đục truyền khắp.
Trong quảng trường, đại chiến hết sức căng thẳng, lần lượt có từng thân ảnh lóe ra, thanh âm đối kháng kèm theo Phù Văn vỡ vụn, giống như pháo hoa nổ sáng.
Hỗn chiến như vậy, từ vừa ra tay chính là hỏa bạo, không người nào dám không toàn lực ứng phó, đều tận hết sức lực, bằng không sẽ bị đào thái.
Lần lượt từng đạo thân ảnh đối kháng giao thủ, nhưng đối với đám người thiên tư Nhân Kiệt cùng thiên tư Nhân Vương mà nói, lại không có bao nhiêu người dám trêu chọc, bất quá cũng không đại biểu không ai trêu chọc.
Có vài đệ tử nội tông liên thủ, tựa hồ đã sớm chuẩn bị, trực tiếp đánh về phía Mạc Văn, Hác Phán, Bôn Ngưu...
- Ầm ầm...
Hác Phán, Mạc Văn, Bôn Ngưu xuất thủ, từng cái khí thế mạnh mẽ bạo phát, triển khai công thế, huyền khí gào thét liên miên bất tuyệt, Phù Văn ngất trời, giống như diệu nhật.
Kiều Anh Mộng, Mục Giai Giai… cũng xuất thủ, tư thái mạn diệu ở giữa không trung xẹt qua từng độ cong mê hoặc, hung hăng càn quét về phía đối thủ.
Thân là thiên tư Nhân Kiệt, Hác Phán, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn… xuất thủ, đích xác không phải đệ tử bình thường có thể đụng vào, chỗ đi qua, đánh bại đệ tử nội tông dễ như trở bàn tay.
- Động thủ!
Phong Tường Vũ, Hứa Sở Vân, Thư Dương, Thi Vân Thăng… cũng bắt đầu động thủ, khí thế bạo phát, thế công bài sơn đảo hải, chấn tâm phách người.
Trên quảng trường hỗn chiến, làm cho đệ tử ngoại tông bốn phía nhìn không chuyển mắt, không ít tiếng reo hò phấn chấn truyền ra, không ít người còn gọi khàn cả giọng, âm thanh ở trên quảng trường quanh quẩn không ngớt.
Chỉ là ở trong hỗn chiến, không ai nhìn thấy có người xuất thủ với Tư Mã Mộc Hàm cùng Đỗ Thiếu Phủ, trong 128 người, duy nhất không có xuất thủ, cũng chỉ có hai người này rồi.
Bốn phía đại chiến, gió nổi mây phun, năng lượng càn quét khuếch tán.
Tư Mã Mộc Hàm cùng Đỗ Thiếu Phủ đứng ở giữa sân, căn bản không có người dám xuất thủ với hai người này, cũng là làm người xem chung quanh cùng các Trưởng lão hộ pháp xì xào bàn tán.
Thời gian không lâu, trong 128 người, liền bắt đầu có người trọng thương rời khỏi, không dám dây dưa quá nhiều.
- Phanh phanh phanh...
Thanh âm trầm đục như sấm, người rời thi đấu càng ngày càng nhiều, người còn có thể lưu lại càng ngày càng ít.
- Xem ra có thể tiến vào trước 16, cũng chỉ có thiên tư Nhân Kiệt cùng thiên tư Nhân Vương rồi, những người khác khó mà chống lại.
Trên đài cao, có Trưởng lão mỉm cười gật đầu, đối với trước 16, trong lòng không ít Trưởng lão Hộ pháp đều sớm có định liệu.
Thời gian từ từ trôi qua, khi 128 người hỗn chiến, chỉ còn lại mười bảy người cuối cùng, trên quảng trường, đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Mười mấy người cuối cùng, không hề nghi ngờ là còn dư lại 11 thiên tư Nhân Kiệt, bốn thiên tư Nhân Vương, cộng thêm Tư Mã Mộc Hàm cùng Đỗ Thiếu Phủ.
17 người, cuối cùng chỉ 16 người mới có thể tiến vào mật địa tu luyện, nhất định phải có 1 người bị loại.
Mười bảy người hai mặt nhìn nhau, từng cái ánh mắt biến hóa vô cùng phức tạp.
- Ha ha, cũng nên có một người bị loại.
Hứa Sở Vân nói xong, không gian xung quanh run lên, một đạo chưởng ấn mang khí thế hung hãn đánh về phía Mục Giai Giai cách đó không xa, dĩ nhiên trực tiếp xuất thủ với Mục Giai Giai.
Đối mặt Hứa Sở Vân bất ngờ xuất thủ, Mục Giai Giai biến sắc, thân thể mạn diệu cấp tốc rút lui, ở giữa không trung xẹt qua đường cong mỹ lệ, đồng thời có sóng năng lượng càn quét ra, đầu ngón tay bao quanh Phù Văn, chống đỡ ở trước người.
Đây hết thảy phát sinh quá nhanh, hai người nháy mắt giao thủ, làm cho mọi người bốn phía biến sắc.
- Ầm!
Ở dưới thanh âm trầm đục, hai người đụng chạm, năng lượng càn quét, thân thể mềm mại của Mục Giai Giai bị đẩy lui.
Linh Phù Sư trực tiếp đối kháng Võ giả, căn bản chỉ có phần thua thiệt.
- Phốc xuy...
Trong miệng Mục Giai Giai phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt nghiêm túc, chính diện đối kháng, nàng tự biết khó là đối thủ của Hứa Sở Vân.
- Sưu!
Tiếng xé gió vang lên, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trước người Mục Giai Giai, chính là Kiều Anh Mộng, hai tay nắm chặt loan đao.
- Anh Mộng sư muội, chẳng lẽ ngươi muốn liên thủ với Mục Giai Giai?
Hứa Sở Vân nhìn Kiều Anh Mộng, ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Không phải nàng, mà là chúng ta!
Hác Phán hét lớn, theo phía sau Bôn Ngưu, Mạc Văn… tổng cộng bảy Nhân Kiệt, đồng thời đến bên cạnh Kiều Anh Mộng.
Bọn họ đều gia nhập Thiên Hạ Hội, loại thời điểm này tự nhiên phải liên thủ, tuy Hứa Sở Vân thiên tư Nhân Vương, nhưng chín người liên thủ, tuyệt đối không sợ Hứa Sở Vân.
- Các ngươi có ý gì?
Đối mặt đám người Hác Phán, Hứa Sở Vân biến sắc.
- Muốn đụng người của Thiên Hạ Hội ta, ngươi nói chúng ta có ý gì!
Lúc này Bôn Ngưu cũng không sợ, mắt hiện lên vui vẻ, huyền khí ba động, tính toán động thủ, dù sao lúc này chín đánh một, hắn không sợ.
- Thế nào, không sao chứ?
Thanh âm nhàn nhạt của Đỗ Thiếu Phủ truyền tới, chẳng biết lúc nào, Đỗ Thiếu Phủ đã đến trước người Mục Giai Giai.
- Không sao, một chút thương nhỏ mà thôi.
Mục Giai Giai gật đầu nói.
- Vậy là tốt rồi.
Đỗ Thiếu Phủ cười, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt sáng sủa rơi vào trên người Hứa Sở Vân, sau đó nghiêng người nói với đám người Kiều Anh Mộng:
- Giao cho ta tới đi.
Đám người Kiều Anh Mộng, Hác Phán gật đầu, trực tiếp lui ra phía sau.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi có ý gì?
Hứa Sở Vân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt cười lạnh, nhưng ánh mắt rõ ràng rất khó coi.
Có lẽ Hứa Sở Vân không nghĩ tới, vì Mục Giai Giai, dĩ nhiên rước lấy tám Nhân Kiệt khác, ngay cả Đỗ Thiếu Phủ cũng bị trêu chọc tới.
- Không có ý gì, chỉ muốn đánh ngươi một trận mà thôi.
Đỗ Thiếu Phủ cười nhạt, ở trong Trọng Nham Không Gian, đã có chút không thích Hứa Sở Vân này, hiện tại Mục Giai Giai gia nhập Thiên Hạ Hội, Hứa Sở Vân này động Mục Giai Giai, dù sao cũng phải có một người bị loại, đương nhiên phải ra sức bảo vệ Mục Giai Giai, cho nên tự nhiên là không thể thả Hứa Sở Vân rồi.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Hứa Sở Vân hơi dừng lại một lát, ánh mắt không có bất kỳ tức giận nào, ngược lại lộ ra cười lạnh, hơi lắc đầu, cười lạnh nói:
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi cũng chỉ có thể dựa vào Phù Trận mà thôi, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể làm gì ta, ta thiên tư Nhân Vương, không phải ngươi muốn động là có thể động, ngươi đã nhảy ra ngoài, vậy hôm nay liền sớm giải quyết đi!
Mắt nhìn Hứa Sở Vân, ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ động, mơ hồ có chút chán ghét, hàn ý không lưu dấu vết lướt qua ở trong hốc mắt, sau đó bờ môi lộ ra vui vẻ, khẽ ngẩng đầu nói:
- Cho ngươi xuất thủ trước, bằng không ta sẽ bố trí Phù Trận.
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, trong trào phúng mang lãnh ý, sắc mặt của Hứa Sở Vân âm trầm, nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ, cũng thật là lo lắng Đỗ Thiếu Phủ sẽ trước bố trí ra Phù Trận.
- Được, ta thành toàn ngươi, nhìn xem ngoại trừ Phù Trận, ngươi dựa vào cái gì đấu với ta!
Theo Hứa Sở Vân nói xong, từng cỗ khí tức bàng bạc kèm theo Phù Văn chói mắt, khí thế như núi lửa từ trong cơ thể phun trào ra.
- Ầm!
Chỉ một thoáng, quảng trường run lên ầm ầm, khí tức hạo đãng càn quét thiên không.
- Vũ Vương Huyền Diệu Sơ Đăng cảnh, tu vi chân chính của Hứa Sở Vân là Vũ Vương Huyền Diệu Sơ Đăng cảnh!
- Nguyên lai Hứa Sở Vân đã đến Vũ Vương Huyền Diệu Sơ Đăng cảnh!
Theo khí tức trên người Hứa Sở Vân lan tràn ra, lập tức làm cho người xem bốn phía, các Trưởng lão hộ pháp ở trên đài cao cũng kinh ngạc không ngớt.
- Không nghĩ tới tên này vẫn giấu giếm thực lực.
Phong Tường Vũ, Kiều Anh Mộng, Thi Vân Thăng, Thư Dương, Hác Phán… thời khắc này cảm nhận được khí tức trên người Hứa Sở Vân, cũng rất ngoài ý muốn.
- Ha ha, Đỗ Thiếu Phủ, ta đã đột phá Vũ Vương Huyền Diệu cảnh, ngươi nghĩ rằng có thể làm gì ta sao!
Khí tức Vũ Vương Huyền Diệu cảnh của Hứa Sở Vân càn quét, trên không quảng trường gió nổi mây phun, khí thế hạo hãn làm cho người vây xem bốn phía quảng trường run rẩy, khí tức khiến người ta run sợ.