Bất quá thời điểm ngũ đại gia tộc tuổi trẻ đại tái sắp bắt đầu, trong Thạch Thành cũng bộc phát ra một tin tức làm không ít người kinh ngạc, đầu tiên là Đỗ gia chỉ có một người tham gia tuổi trẻ đại tái, tên là Đỗ Thiếu Phủ, thiếu niên ngốc tử kia sớm đã danh chấn Thạch Thành.
Tin tức thứ hai làm người ta kinh ngạc là Tần gia đính hôn, Tần gia tiểu thư Tần Tiểu Lộ, cùng một thanh niên tên là Tào Khải Thái đính hôn.
Nghe nói ngày đính hôn, có không ít Kỵ Sĩ đế quốc tụ tập thủ hộ ở ngoài Tần gia, gia chủ các đại gia tộc cùng thành chủ cũng đích thân tới Tần gia, ngoại nhân cũng không khó biết, sợ là thanh niên tên Tào Khải Thái kia lai lịch tuyệt đối không bình thường.
Càng làm người ta không ngờ là, có tin tức truyền ra, Tào Khải Thái này cùng Tần Tiểu Lộ đính hôn, tính lên cũng là nửa người Tần gia, bởi vậy ngũ đại gia tộc tuổi trẻ đại tái, Tào Khải Thái cũng sẽ đại biểu Tần gia tham gia.
Đứng ở trên lầu các nhìn ra xa, núi cao mông lung bao phủ một tầng lụa mỏng, lờ mờ, ở trong mây phiêu miểu như gần như xa, giống như là vài nét bút ở chân trời màu lam.
Tần Tiểu Lộ đứng ở trên lầu các, lẳng lặng nhìn ra xa, trên khuôn mặt có chút mỹ mạo, trong mắt chảy ra nước mắt, như thực như ảo, ánh mắt ướt át.
- Ta hận!
Thật lâu sau, khóe môi của Tần Tiểu Lộ khẽ nhếch, trong miệng phun ra hai chữ ngắn gọn, dùng ống tay áo lau đi nước mắt, hết thảy sự tình, nàng biết nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhận.
- Một người đứng ở đây làm gì vậy?
Một giọng nam có chút tươi mát, làm cho người ta mê muội truyền đến, sau đó một thanh niên xuất hiện ở phía sau Tần Tiểu Lộ, thân hình thon dài, lại phối hợp khuôn mặt tuấn lãng, làm cho người ta nhìn cực kì thoải mái.
- Tào Khải Thái, ngươi tới làm gì?
Tần Tiểu Lộ xoay người, nhìn thanh niên phía sau, trong mắt có một chút không vui, thậm chí mang theo vẻ oán hận.
Tào Khải Thái nhìn Tần Tiểu Lộ, khuôn mặt vẫn mang ý cười, loại ý cười này đủ để vô số thiếu nữ thất thần, nói:
- Ngươi là vị hôn thê của ta, ta đến xem ngươi, chẳng lẽ không thể sao?
- Ngươi hẳn nên biết, ta là thân bất do kỷ.
Tần Tiểu Lộ cắn răng, không biết vì sao, ở trước mặt thanh niên này, nàng cảm giác được một cổ áp lực vô hình, loại áp lực này làm trong lòng nàng không thoải mái.
- Ta đương nhiên biết ngươi thân bất do kỷ, nhưng ta cũng biết, hiện tại ngươi là vị hôn thê của Tào Khải Thái ta, không phải sao?
Tào Khải Thái mỉm cười nói.
- Này không phải là lựa chọn của ta, ta đi trước, không cần tiễn.
Tần Tiểu Lộ cắn răng, muốn vượt qua Tào Khải Thái rời đi.
- Vị hôn phu vừa đến, ngươi muốn đi, chẳng lẽ có ý kiến đối với ta?
Trên khuôn mặt Tào Khải Thái vẫn mang nụ cười mê người, bước chân khẽ dời, cố ý chắn ở phía trước Tần Tiểu Lộ.
- Tào Khải Thái, ngươi cho rằng là vị hôn phu của ta, có thể hạn chế ta sao, ngươi còn chưa đủ!
Khuôn mặt của Tần Tiểu Lộ nhất thời trầm xuống, ngọc thủ cấp tốc biến ảo ra các độ cong làm người ta hoa mắt, tựa như hai linh xà, chỉ nháy mắt, liền ngưng tụ ra một đạo chưởng ấn trực tiếp phách về phía Tào Khải Thái.
- Tiên Thiên Huyền Diệu cảnh, thiên phú không tệ.
Khi nói chuyện, sắc mặt của Tào Khải Thái thoáng âm trầm, thủ ấn biến ảo, tay phải nhẹ nhàng vung, năng lượng nhàn nhạt phụt ra, nhìn như thong thả, kì thực nhanh như tia chớp, năng lượng chấn động mang theo khí tức âm hàn, nháy mắt vỗ vào trên chưởng ấn của Tần Tiểu Lộ.
- Phanh!
Hai đạo công kích đối kháng, không gian chấn động nhộn nhạo, thân ảnh của Tần Tiểu Lộ lập tức bị đánh bay, thân hình hung hăng rơi ở ngoài xuống mấy thước.
- Phốc xuy!
Trong đôi môi đỏ mọng mềm mại, nhất thời phun ra máu tươi, thời điểm Tần Tiểu Lộ ngẩng đầu nhìn Tào Khải Thái, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin, ánh mắt phức tạp, kinh ngạc, có kinh hãi, cũng có thất thố.
- Ta không phải Bạch gia Bạch Thiên Minh, ngươi tốt nhất thấy rõ ràng vị trí của mình, ngươi đính hôn với ta, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, đều là Tần gia ngươi cầu Tào gia ta, ngươi không thể lựa chọn, vậy thì nhận kết quả. Ta đính hôn với ngươi, nói thật là ngươi có vài phần tư sắc, Tần gia ngươi cũng có chút tác dụng, việc này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nếu không, loại nữ nhân như ngươi ta cũng không thiếu.
Tào Khải Thái cao cao tại thượng nhìn Tần Tiểu Lộ, thần sắc không có chấn động gì, phảng phất như vừa rồi nữ nhân bị mình đánh bay căn bản không có quan hệ gì tới hắn, trong ánh mắt thậm chí có hàn ý khởi động, nhẹ giọng nói:
- Ta cũng biết ngươi đối với Ngạn gia Ngạn Long có chút ý tưởng, bất quá đừng trách ta không có nhắc đến ngươi, nếu về sau ta nghe được cái gì, đến lúc đó ngẫm lại hậu quả, toàn bộ Tần gia cũng không chịu nổi, ngươi không phải nhân xuẩn nữ, ta tin tưởng ngươi sẽ biết nên làm như thế nào.
Tần Tiểu Lộ đứng lên, nhìn Tào Khải Thái, thân hình run lên, giờ phút này nàng mới biết được, nam nhân trước mắt này là loại người nào, hắn chính là một Ác Ma, lúc trước tao nhã đều là giả vờ.
- Xem ra ngươi đã minh bạch, minh bạch là tốt rồi, dù sao về sau chúng ta sẽ là vợ chồng, là người một nhà.
Âm trầm trên khuôn mặt của Tào Khải Thái nháy mắt biến mất không thấy, nhẹ nhàng đi tới trước Tần Tiểu Lộ, cầm khuôn mặt mỹ mạo kia, nâng ống tay áo, nhẹ nhàng lau vết máu, ôn nhu đau lòng nói:
- Thực xin lỗi tiểu Lộ, ta xuống tay nặng một ít, tha thứ ta, lần sau ta không bao giờ sẽ động thủ với ngươi, lần trước Đỗ Thiếu Phủ kia đánh ngươi bị thương, đến lúc đó, ta sẽ giúp ngươi để hắn trả giá.
Tần Tiểu Lộ ngơ ngác, trong ánh mắt có chút bất an, tùy ý Tào Khải Thái bài bố, cuối cùng bị Tào Khải Thái nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, nhìn từ xa, như là một đôi tình lữ đang nùng tình mật ý.
Đích xác, hiện tại bọn họ so với tình lữ chỉ có hơn chớ không kém.
Đỗ gia, mỗi ngày Đỗ Thiếu Phủ đều đi sớm về trễ, có đôi khi thậm chí là mấy ngày không thấy được thân ảnh xuất hiện, không sai biệt lắm trong một tháng, Đỗ Thiếu Phủ chín thành thời gian đều ở hậu sơn.
Gần một tháng này đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói cũng có thu hoạch to lớn, không chỉ ở luyện dược cùng tu luyện tinh thần lực có tiến bộ thực chất, ở võ đạo cũng thu hoạch không ít.
Chỉ là mặc kệ ở tu luyện võ đạo hay Linh Phù Sư, Chân Thanh Thuần đều áp chế tốc độ tiến bộ của Đỗ Thiếu Phủ.
Dựa theo Chân Thanh Thuần nói, mặc kệ là võ đạo hay Linh Phù Sư, căn cơ mới là chuyện trọng yếu nhất, căn cơ quyết định độ cao sau này.
Đồn đãi hậu bối của các thế lực lớn, hay Cổ Tộc có được truyền thừa xa xưa, đều ở lúc mới đầu tận lực đè nén tu vi của mình, để căn cơ càng vững chắc càng viên mãn, loại nhân vật khủng bố này một khi đi ra, ở đồng cảnh giới là tồn tại vô địch, dù vượt cấp đánh chết đối thủ cũng có thể làm được.
Điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ cực kì rung động, trong lòng không khỏi hướng về, không biết nếu mình cùng đệ tử trong các thế lực lớn kia so sánh sẽ như thế nào, đến lúc đó mình có thể so sánh với đám thiên chi kiêu tử kia hay không.
Từ trong miệng Chân Thanh Thuần, cũng chiếm được không ít tri thức về phương diện Linh Phù Sư, làm tầm mắt của Đỗ Thiếu Phủ xa hơn.
Ngẫu nhiên tầm đó, Chân Thanh Thuần còn giảng giải một ít chuyện tình bên ngoài, biết càng nhiều, càng để trong lòng Đỗ Thiếu Phủ minh bạch, thực lực tuyệt đối ở trên đời này trọng yếu bao nhiêu.
Trên tảng đá, Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân mà ngồi, trong tay có một đạo thủ ấn huyền ảo biến hóa, giờ phút này quanh thân có quang mang quanh quẩn, một tia năng lượng cực kì đặc biệt chấn động từ trong mi tâm của Đỗ Thiếu Phủ lan tràn ra, loại chấn động này cũng càng ngày càng đậm.
- Hỗn đản biến thái này có thể thành công sao?
Cách đó không xa, Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ khoanh chân mà ngồi, giờ phút này thần sắc cũng cực kì khẩn trương cùng chờ mong.