Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 634: Không đủ tư cách.

Chương Trước Chương Tiếp

Phía trước có mấy trăm đạo thân ảnh đi đến, trùng trùng điệp điệp, đều vây quanh mười mấy người ở trước nhất.

Mười mấy người kia, đi trước nhất là một nam một nữ, làm cho không người nào không ghé mắt.

Nam tử mặc trường bào tử sắc, cương nghị nhuệ khí, để người ta chú ý nhất là đầu vai như vĩnh viễn đeo trường kiếm.

Nữ tử cực kỳ mê người, bóng hình xinh đẹp mạn diệu, khoảng 18 - 19 tuổi, mặc vái dài bằng gấm, thắt lưng trắng tinh buộc ra độ cong mê người.

Mà khi thấy một nam một nữ này, đệ tử nội tông mới cùng đệ tử bài danh trên Đồng Bảng trước quảng trường, đều không khỏi biến sắc.

- Lão đại, trong bốn gia hỏa bao quát cả Hứa Sở Vân kia, chính là bốn Nhân Vương trong các đệ tử nội tông tân tấn, ngoại trừ Hứa Sở Vân, người hắc sam gọi Phong Tường Vũ, hình như ở khu thứ tám. Lúc trước quán quân khu thứ tám bị ngươi cầm, bằng không khẳng định là của hắn, mặc chiến bào gọi Thư Dương, mặc nho phục là Thi Vân Thăng.

Bên tai Đỗ Thiếu Phủ truyền đến thanh âm của Hác Phán, theo ánh mắt của Hác Phán, Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua, ở đó đại bộ phận đều là đệ tử nội tông mới bị cướp đoạt đồng phù năng lượng, Đỗ Thiếu Phủ thấy được Hứa Sở Vân, bên cạnh còn có ba thanh niên khác, đều có thiên tư Nhân Vương.

Điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ có chút kỳ quái, nghe nói trong hàng đệ tử nội tông tân tấn, ước chừng có bốn người thiên phú Nhân Vương.

Nguyên bản Đỗ Thiếu Phủ tưởng rằng Tư Mã Mộc Hàm coi như một cái, nhưng không nghĩ tới Tư Mã Mộc Hàm vẫn không tính là một trong bốn thiên tư Nhân Vương.

- Cẩn thận một chút, thấy hai người ở trước nhất không, một tên là Kỷ Âu Minh, một tên là Duẫn Mạc Trần, theo thứ tự là Đồng Bảng thứ hai cùng thứ nhất, thực lực rất cường hãn.

Tư Mã Mộc Hàm từ từ đi về phía quảng trường, ánh mắt linh động, hai mắt hiện lên tử sắc, nhìn thanh niên phiêu dật phía trước kia, mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Đi lên quảng trường, Đỗ Thiếu Phủ đứng thẳng, theo ánh mắt của Tư Mã Mộc Hàm nhìn về đám người giữa quảng trường nham thạch.

Không ít thân ảnh đối với Đỗ Thiếu Phủ mà nói, đều rất tinh tường rồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào nam tử áo đỏ cùng thanh niên phiêu dật.

- Thật mạnh!

Khi ánh mắt nhìn chăm chú hai thanh niên kia, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ âm thầm run lên, trên hai người kia rõ ràng không có khí tức ba động gì, khiến người ta nhìn một cái, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, tu vi như thế, quá khiến người ta sợ hãi.

- Đó chính là Duẫn Mạc Trần, Kỷ Âu Minh sao?

Đỗ Thiếu Phủ nhìn qua, sau đó trong mắt chuyển động, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Chẳng qua lúc này, không ít ánh mắt rơi vào trên người Đỗ Thiếu Phủ, tuyệt đối là cực kỳ khó coi.

Nhớ tới tiểu tử vô sỉ kia, trong lòng không ít người mắng to, nhưng trong lòng lại còn sợ hãi.

Tư Mã Mộc Hàm đi ra, bước liên tục nhẹ nhàng, thân thể mạn diệu, tuy trong lúc mơ hồ còn có ngây ngô, nhưng đã rất mê người, nhìn thanh niên phiêu dật trên tảng đá, hé miệng cười, dáng tươi cười đủ có thể khuynh thành nói:

- Mạc Trần sư huynh, một canh giờ cuối cùng, ngươi coi như không nhìn thấy ta được không, ta cũng không muốn cùng ngươi động thủ.

Thanh niên phiêu dật nhìn Tư Mã Mộc Hàm, nở nụ cười nhàn nhạt nói:

- Mộc Hàm, sư phụ đã thông báo ta, cho nên ta không có biện pháp coi như không nhìn thấy ngươi, bất quá ngươi đã nói như vậy, ta tự nhiên nghe lời ngươi, ta sẽ không động thủ với ngươi.

- Đa tạ Mạc Trần sư huynh, ta biết ngươi tốt nhất với ta.

Tư Mã Mộc Hàm vui vẻ, ghé mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ làm một cái mặt quỷ, tựa hồ đang dương dương đắc ý thị uy.

- Ta sẽ không động thủ với ngươi, nhưng Kỷ Âu Minh sẽ, ta có người khác cần xuất thủ.

Duẫn Mạc Trần nói xong, thanh âm vô cùng bình tĩnh.

Chỉ là nghe Duẫn Mạc Trần nói, vẻ mặt của Tư Mã Mộc Hàm liền khó coi, ánh mắt hung hăng trừng Duẫn Mạc Trần một cái.

- Ha ha, Mạc Trần sư huynh của ngươi thật tốt với ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, không khỏi cười khom lưng, động tác này cũng lập tức rước lấy ánh mắt căm hận của Tư Mã Mộc Hàm.

Tiếng cười của Đỗ Thiếu Phủ còn chưa dứt, Duẫn Mạc Trần khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, đảo qua đám người Bạch Phù Dung, Phùng Ngọc Đường, Từ Thanh hỏi:

- Đều là ngươi làm?

- Ta là bị bức nha.

Đỗ Thiếu Phủ vẫy vẫy tay, thần sắc không biết làm sao, nếu không phải biết được đệ tử trên Đồng Bảng đối phó hắn, mình cũng không tìm đệ tử trên Đồng Bảng phiền phức.

- Ta lý giải ngươi, nói thật, nếu ta là ngươi, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, ta khẳng định sẽ làm như vậy.

Duẫn Mạc Trần gật đầu, tựa hồ rất tán thành cách làm của đối phương, nói:

- Bất quá, có một số việc lập trường của chúng ta không giống nhau, sự tình rất khó nói đúng sai, đều là lập trường không giống mà thôi, đứng ở lập trường của ngươi, ngươi tiên hạ thủ vi cường, tự nhiên là thiên kinh địa nghĩa.

Tiếng nói dừng lại một hồi, Duẫn Mạc Trần tiếp tục nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Bất quá ta cũng có lập trường của ta, thân là đệ tử trên Đồng Bảng, ta phải giữ gìn mặt mũi của Đồng Bảng, ta cũng không làm khó những người khác, ta đại biểu Đồng Bảng, ngươi đại biểu hết thảy thái điểu, chúng ta đánh một trận, nếu ta thua, người trên Đồng Bảng còn dư lại đồng phù năng lượng giao cho ngươi, nhưng nếu ngươi thua, đồng phù năng lượng của hết thảy thái điểu giao cho ta, như thế nào?

Nghe Duẫn Mạc Trần nói, mọi người bốn phía biến sắc, người trên Đồng Bảng không có kì dị gì, nhưng các đệ tử nội tông mới, có không ít thanh âm xôn xao truyền ra.

- Duẫn Mạc Trần là Đồng Bảng đệ nhất, Đỗ Thiếu Phủ không phải là đối thủ, đến lúc đó năng lượng đồng phù của chúng ta liền thua.

- Duẫn Mạc Trần ra tay với Đỗ Thiếu Phủ, chúng ta không phải nhất định phải thua sao.

- ...

...

Trong đám người, trong mắt, Hứa Sở Vân nhìn Đỗ Thiếu Phủ có chút hàn ý âm trầm, sau đó ngẩng đầu nhìn Duẫn Mạc Trần, có chút kính sợ nói:

- Doãn sư huynh, Đỗ Thiếu Phủ không có quyền lợi đại biểu mọi người chúng ta, hắn không có tư cách đại biểu.

Duẫn Mạc Trần nhìn Hứa Sở Vân, đạm mạc liếc mắt một cái mới nói:

- Nếu như hắn không có tư cách, vậy ngươi càng không đủ tư cách rồi, có đôi khi thiên tư Nhân Vương đối với Võ giả mà nói, trợ lực, cơ duyên, quan tâm, nhưng có đôi khi đối với Võ giả cũng là tai họa, là hạn chế, đừng tưởng rằng có thiên tư Nhân Vương liền rất giỏi, một lòng tu luyện mới là vương đạo.

Nghe Duẫn Mạc Trần nói, nhất thời sắc mặt của Hứa Sở Vân lúc trắng lúc xanh, vô cùng khó coi.

Nhưng ở trước mặt Duẫn Mạc Trần, Hứa Sở Vân không dám phản bác nửa chữ, chỉ hơi cúi đầu, dư quang nhìn Đỗ Thiếu Phủ ở cách đó không xa, càng thêm âm trầm.

- Đỗ sư thúc, chúng ta ủng hộ ngươi.

Phía sau Đỗ Thiếu Phủ, từng tiếng reo hò vang vọng, đều là hỗ trợ gào thét.

- Được rồi, không nói nhãm nữa, động thủ đi!

Kỷ Âu Minh từ từ đi xuống, hai mắt nhìn Tư Mã Mộc Hàm nói:

- Mộc Hàm sư muội, nghe nói ngươi cũng không tầm thường, động thủ đi.

- Ngươi đã muốn động thủ, vậy động thủ đi!

Tư Mã Mộc Hàm hít sâu một hơi, thần sắc không sợ, trong mắt thậm chí có chút vui vẻ, từ từ đi ra, mái tóc tùy ý phiêu tán, tăng thêm một loại xinh đẹp ngây ngô, làm cho không ít thanh niên si mê.

- Mộc Hàm sư muội, ta liền không khách khí, vì Đồng Bảng, ta chỉ có trấn áp ngươi!

Nói xong, khí tức quanh người Kỷ Âu Minh bạo phát, làm cho không gian xung quanh run lên, như muốn lật ngược cả không gian, trực tiếp xuyên qua quảng trường, giống như thiểm điện, xuất thủ cường hãn ác liệt, trong lúc giơ tay nhấc chân, khí tức khủng bố, trảo ấn nắm về phía Tư Mã Mộc Hàm.

Kỷ Âu Minh xuất thủ, khí thế khiếp sợ sơn hà, trong ác liệt lộ ra cường thế, trảo ấn đi qua, ven đường tựa như muốn phá nát tất cả.

Tư Mã Mộc Hàm nhíu mày, đầu ngón tay di động, Phù Văn hội tụ, hóa thành một quyền ấn, trực tiếp đối kháng trảo ấn của đối phương.

- Ầm!

Hai người đối kháng, bắn ra quang mang chói mắt, giống như pháo hoa nổ tung, khí tức uy áp lan tràn khuếch tán, thực lực thấp một chút, chỉ có thể run rẩy.

- Hiện tại nên đến chúng ta, ngươi xuất thủ trước đi, mặc kệ lát nữa ai thắng ai bại, ta cũng mời ngươi uống rượu, ngươi người bạn này, Duẫn Mạc Trần ta muốn giao!

Duẫn Mạc Trần nói xong, khí tức trên người bắt đầu nhộn nhạo ra, có một cỗ lực lượng cường hãn ở trong người còn chưa bạo phát, nhưng đã bắt đầu bốc lên.

Khí tức lan tràn hạ, người thực lực thấp đã vô cớ cảm thấy bị áp bách không hiểu.

Cảm thụ được khí tức của Duẫn Mạc Trần lan tràn ra, sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ khẽ ngưng trọng, khó trách Tư Mã Mộc Hàm nói, người này rất khó đối phó.

Sau đó, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, ngưng kết thủ ấn, nhanh chóng ngưng kết biến ảo ra từng đạo thủ ấn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)