Sáng sớm hôm sau, trên đỉnh núi, từng đạo khí tức thức tỉnh, không ít ánh mắt có chút ngưng trọng.
Hôm nay là ngày cuối cùng, một canh giờ trên Trọng Nham quảng trường, đối với mọi người mà nói, có lẽ đến lúc đó đều là một khảo nghiệm.
Thời gian từ từ trôi qua, trên đỉnh núi, mọi người đều đang đợi, đợi thanh niên áo tím kia xuất hiện.
- Người này đang làm cái gì, còn bố trí Phù Trận, không biết hôm nay là ngày thứ bảy rồi sao?
Trên đỉnh núi, Tư Mã Mộc Hàm bĩu môi, hai mắt trợn nhìn Phù Trận trên đỉnh núi nói.
Đám người Hác Phán, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Bôn Ngưu, Mục Giai Giai đều ở một bên chờ đợi.
- Xuy lạp...
Cũng không biết qua bao lâu, cơ hồ là thời điểm sắp đến hoàng hôn, Phù Trận trên đỉnh núi mới hiện lên ba động, sau đó thanh niên áo tím mọi người quen thuộc kia hiện thân, ngày hôm qua gương mặt còn tái nhợt, nay đã một mảnh hồng hào.
- Khôi phục thật nhanh, quá biến thái a.
Cảm giác khí tức trên người Đỗ Thiếu Phủ, Tư Mã Mộc Hàm rất kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm hắn, miệng nhỏ hơi vểnh lên nói:
- Phỏng chừng sắp đến Trọng Nham quảng trường rồi, ngươi có tính toán gì không.
- Không có, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn.
Đỗ Thiếu Phủ cười nói.
- Không sao, ta phỏng chừng Mạc Trần sư huynh cùng Kỷ Âu Minh có hứng thú nhất là ngươi, ta không vội.
Tư Mã Mộc Hàm miệng nhỏ cong lên, xoay người rời đi, để Đỗ Thiếu Phủ ở tại chỗ ngạc nhiên, sau đó đuổi theo nói:
- Ta nói tiểu chất nữ... Không, Mộc Hàm muội muội, chúng ta thương lượng một chút đi, ngày hôm qua ngươi cũng thanh toán Ti Nhược Phong, sợ là đám người Duẫn Mạc Trần sẽ không bỏ qua cho ngươi, chúng ta là trên một cái thuyền...
…
Quảng trường bát ngát, xa xa nham thạch cao vút lan tràn, giống như là thạch lâm.
Không gian hoang vắng, trên quảng trường, bày khắp đá vụn lộn xộn.
Giữa quảng trường, trên một tảng đá, lúc này xung quanh nham thạch, xúm lại không ít thanh niên nam nữ, ước chừng không dưới bảy mươi tám mươi người.
Đám thanh niên nam nữ này quần áo bất phàm, đầu vai mỗi người đều đeo huy hiệu giống nhau như đúc.
Lúc này ước chừng có năm mươi người huy hiệu ảm đạm, chứng minh bên trong một tấm đồng phù năng lượng cũng không có.
Lúc này sắc mặt của mấy người đó cũng rất ảm đạm, từng cái hơi cúi đầu, lộ vẻ uể oải không biết làm sao.
Ở trung tâm nham thạch, có chừng 20 thanh niên nam nữ, lúc này từng cái huy hiệu minh phát sáng, nhãn thần rạng rỡ, nhìn mấy người xung quanh huy hiệu ảm đạm kia, từng cái còn vết thương chồng chất, đều rất cảm thán, trong mắt cũng nhiều ra một loại ngạo nghễ.
- Không nghĩ tới lúc này đây Đồng Bảng chúng ta té ngã nặng như vậy, trọng thương nhiều người như thế, còn bị cướp sạch, nếu như truyền ra ngoài, sau này Đồng Bảng sợ là chỉ còn danh nghĩa.
Trước đoàn người, một nam tử trẻ tuổi đứng đó, ngũ quan vô cùng lập thể, vài sợi tóc dài đen nhánh theo gió dật động, khí chất rất không tầm thường, chân mày khẽ động, nhìn thanh niên tuấn mỹ ở bên cạnh nhẹ giọng nói:
- Đỗ Thiếu Phủ kia, lát nữa ngươi xuất thủ hay ta xuất thủ? Ở trước khi Trọng Nham Không Gian mở ra, Đồng Bảng vẫn là Đồng Bảng, hết thảy không thể thay đổi.
Thanh niên tuấn mỹ yên tĩnh mà đứng, ngũ quan như đao khắc, cả người lộ ra một loại khí tức phiêu dật xuất trần, nhìn quảng trường nham thạch phía trước nói:
- Đỗ Thiếu Phủ kia giao cho ta đi, Mộc Hàm sư muội cũng ở nơi đây, tùy ngươi xuất thủ.
- Được, Đỗ Thiếu Phủ giao cho ngươi.
Nam tử áo đỏ nói.
- Được rồi, một canh giờ cuối cùng đã tới, bọn họ cũng nên đi ra a.
Đột nhiên, trên khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ hơi lộ ra nụ cười phóng đãng không câu nệ, ánh mắt nhìn về phía nham thạch.
- Xùy xùy...
Trong rừng nham thạch, một mảnh an tĩnh, sau đó truyền đến không ít tiếng bước chân.
Vô số ánh mắt xung quanh quảng trường nham thạch ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên trái, có chừng 20 đạo thân ảnh từ từ đi tới, từng cái cúi đầu chậm rãi, khí tức vô cùng uể oải.
Bạch Phù Dung cùng đám người Ti Nhược Phong.
Xung quanh quảng trường nham thạch, lập tức có người nhận ra người tới, sau đó từng ánh mắt kinh ngạc.
- Bọn họ giống như không đúng.
- Sao từng cái uể oải tả tơi, lẽ nào...
Nhìn thấy thần sắc, khí tức của đám người Ti Nhược Phong cùng Bạch Phù Dung, mọi người kinh ngạc, trong lòng đều nghi hoặc, con mắt chăm chú rơi vào trên thân đám người Ti Nhược Phong cùng Bạch Phù Dung.
Ti Nhược Phong từ từ đi tới, lộ vẻ có chút trầm trọng, sau một lát mới đi đến giữa quảng trường nham thạch.
Thanh niên phiêu dật cùng nam tử áo đỏ cũng nhìn về phía Ti Nhược Phong.
- Cũng là Đỗ Thiếu Phủ kia làm?
Nam tử áo đỏ cảm giác được khí tức của Ti Nhược Phong, rõ ràng là bị thương không nhẹ, ánh mắt rốt cục nổi lên chút ba động.
- Đỗ Thiếu Phủ cùng Mộc Hàm sư muội liên thủ.
Ti Nhược Phong khẽ ngẩng đầu, ánh mắt uể oải nhìn nam tử áo đỏ cùng thanh niên tuấn mỹ nói:
- Ta cảm giác, Đỗ Thiếu Phủ kia cùng Mộc Hàm sư muội còn không có chân chính vận dụng toàn lực, bọn họ đều rất mạnh.
Nghe Ti Nhược Phong nói, rất nhiều ánh mắt rung động.
Ti Nhược Phong cũng thất bại, đây chính là tồn tại thứ ba trên Đồng Bảng, thiên tư Nhân Vương, hắn cũng thất bại, Đỗ Thiếu Phủ kia quá kinh khủng đi.
Bỗng nhiên, trong lòng không ít người âm thầm thăng bằng một chút, ngẫm lại xem, ngay cả Ti Nhược Phong thiên tư Nhân Vương cũng thua, còn bị cướp sạch.
Bọn họ bị cướp cũng là đương nhiên rồi.
- Lẽ nào lúc này đây đệ tử nội tông mới mạnh mẽ đến trình độ như vậy sao.
Không ít thanh niên nam nữ ở sau lưng nam tử áo đỏ, thời khắc này đều khẽ nhíu mày, nhãn thần có chút hoảng hốt.
- Thời gian không sai biệt lắm, bọn họ cũng nên tới rồi, kế tiếp để ta xem một chút, Đỗ Thiếu Phủ kia đến cùng có chỗ bất phàm gì.
Thanh niên phiêu dật nói, hơi dãn người, khuôn mặt mỉm cười, làm cho ánh mắt vài nữ tử ở xung quanh hiện lên gợn sóng.
- Ầm ầm...
Thời điểm thanh niên tuấn mỹ nói xong, trong rừng nham thạch bốn phía, truyền ra không ít âm thanh.
- Tới rồi, đã tới canh giờ cuối cùng.
Nam tử áo đỏ nói, khí tức hơi nhộn nhạo, có từng cỗ lực lượng vô thanh vô tức chậm rãi lan tràn ra.
Trên quảng trường, từng ánh mắt lập tức quan sát bốn phía.
Ở dưới mọi người quan sát, sau một lát, trong rừng nham thạch, vô số phương hướng, sóng người dũng động, có thân ảnh lóe ra.
Sau một lát, thì có thân ảnh xuất hiện ở biên giới quảng trường.
Thân ảnh càng ngày càng nhiều, từng đội ngũ xuất hiện, khí tức đều uể oải, bộ dáng vô cùng chật vật, huy hiệu trên người ảm đạm.
- Sưu sưu...
Trong rừng rậm nham thạch, bắt đầu có thân ảnh lướt ra, nhiều đội ngũ trực tiếp xuất hiện ở trước quảng trường, đầu lĩnh là một thanh niên hắc sam, tướng mạo anh tuấn, mặt mũi rõ ràng, hai mắt đen như nước sơn.
Phía sau thanh niên hắc sam, có một thanh niên khí chất xuất chúng, ánh mắt lộ ra chút tự ngạo, bên cạnh còn có chừng 20 thanh niên nam nữ bất phàm.
Huy hiệu trên đầu vai những người này, còn đang tràn ngập quang mang, chứng minh đồng phù năng lượng còn hoàn hảo vô khuyết, bảy ngày này đều tránh thoát người Đồng Bảng cướp đoạt.
- Sưu sưu!
Sau đó, lại có chừng ba mươi người hạ xuống, thanh niên trước nhất mặc nho phục, thân hình thon dài, ánh mắt không linh.
Huy hiệu trên đầu vai của chừng ba mươi người kia, lúc này lóe ra quang mang, đồng phù năng lượng ở trong huy hiệu hoàn hảo vô khuyết.
- Sưu sưu!
Cơ hồ là theo sát chừng ba mươi người này, có hơn 20 nam nữ lao tới.
Đi đầu là một thanh niên cường tráng, chừng 22 - 23 tuổi, mặc chiến bào màu vàng nhạt, khí vũ hiên ngang, vô cùng khí phách.
Trên người bọn hắn, huy hiệu cũng lóe ra ánh sáng, cho tới bây giờ còn bảo vệ được đồng phù năng lượng trên người.
- Hưu...hưu...
Giữa không trung phía bên phải, mười mấy đạo thân ảnh lướt không bay đến, trước nhất là một thanh niên khoảng 23-24 tuổi, mặc lam y, mày kiếm, đôi mắt tựa như xuân thủy, khóe miệng hơi câu lên, thân ảnh hạ xuống, đánh giá bốn phía.
Sau khi thanh niên hắc sam, thanh niên nho phục, thanh niên mặc chiến bào, sau cùng thanh niên mặc áo lam hạ xuống, nhìn đám người Đồng Bảng giữa quảng trường, sắc mặt lập tức âm thầm, như lâm đại địch.
Sau đó bốn người cũng theo bản năng dựa vào nhau, đề phòng đệ tử trên Đồng Bảng ra tay.
Trên quảng trường thân ảnh càng ngày càng nhiều, thời gian ngắn đã tụ tập không dưới năm trăm người.
Các thanh niên nam nữ xuất hiện ở trên quảng trường, đều theo bản năng hội tụ cùng nhau.
Lấy thanh niên hắc sam, thanh niên nho phục, thanh niên mặc chiến bào, thanh niên mặc áo lam kia dẫn đầu, mọi người dựa vào ở phía sau bốn người này.
- Ầm ầm...
Bỗng dưng, ngay phía trước, âm thanh vô cùng lớn, trong rừng nham thạch thỉnh thoảng truyền ra thanh âm nham thạch lăn rơi, sau đó thân ảnh hạo hạo đãng đãng đi ra, xa xa nhìn tới, nhân số không ít, chí ít cũng hơn trăm người, từ từ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
- Hẳn là Đỗ Thiếu Phủ kia tới!
Thanh niên phiêu dật chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người thanh niên hắc sam, thanh niên mặc áo một cái, liền nhìn phía trước nói:
- Có thể tụ tập được nhiều người như vậy, này cũng là bản lãnh, đích xác không tầm thường!
- Coi như có chút thủ đoạn.
Nam tử áo đỏ không có phản đối thanh niên tuấn mỹ, hắn biết rõ, người có thể trở thành đệ tử nội tông, mỗi một người đều có ngạo khí của mình, ở bên ngoài đều là thiên tài.
Muốn hội tụ đám người tự cho mình siêu phàm, đều mang theo ngạo khí kia vào một chỗ, còn có thể lãnh đạo, thật đúng là không có mấy người có thể làm được.
Loại bản lãnh này, có đôi khi cũng không phải đơn thuần dựa vào thực lực có thể làm được, nhân cách mị lực cùng năng lực lãnh đạo, ở trong đó phát huy tác dụng rất lớn.