Một hồi vây công hỗn chiến bộc phát, cuồng bạo ngập trời.
- Bảo trì đội hình phòng ngự, trước đột phá vòng vây!
Phù Dung khẽ kêu một tiếng, cổ tay trắng run run, Phù Văn phun trào, bóng hình xinh đẹp ở trong huyền khí ngập trời càn quét, tại chỗ có mấy người bị chấn miệng phun tiên huyết, thân thể từ giữa không trung rơi xuống.
Phù Dung rất mạnh, tu vi ở Vũ Vương Huyền Diệu cảnh trung kỳ, còn mạnh hơn Phùng Ngọc Đường cùng Từ Thanh không ít, một đám đệ tử nội tông mới vây công, dĩ nhiên không thể ngăn cản được nàng.
- Thực lực không yếu, trấn áp, hết thảy trấn áp!
Một thanh niên áo tím hoành không lao ra, ngao...o...o kêu to, trực tiếp xông về phía Phù Dung, lấy tay chém ra, ngũ chỉ hơi uốn lượn, một đạo trảo ấn bạo phát quang mang kim sắc, trực tiếp chộp tới Phù Dung.
- Tiểu tử ở đâu ra, hôm nay sư tỷ hảo hảo điều giáo ngươi!
Khuôn mặt của Phù Dung trở nên lạnh, tóc đen bay lượn, phất tay chấn động, tựa hồ cảm thấy khí tức trên người thanh niên áo tím vô cùng cường hãn bá đạo, trong tay dĩ nhiên có hư ảnh Cự Mãng xuất hiện.
- Tê tê...ê...eeee!
Trên hư ảnh Cự Mãng có Phù Văn lóe ra, óng ánh sáng long lanh, có quang mang bay lượn xuyên qua, mở miệng rộng, trực tiếp công kích về phía thanh niên áo tím.
- Dám bất kính với sư thúc, trấn áp ngươi!
Thanh niên áo tím ngao...o...o kêu to, trảo ấn biến đổi, hóa thành một đạo thủ ấn, từng đạo Phù Văn càn quét, còn ngưng tụ thành một Đại Bàng vũ dực, khí tức như núi lửa từ trong cơ thể càn quét ra, trực tiếp đụng vào Cự Mãng.
- Phần phật...
Hư ảnh Cự Mãng ở dưới thủ ấn, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, tựa hồ cảm thấy uy áp lớn lao, sau đó trực tiếp bị đập tan.
Năng lượng kinh khủng càn quét, không ít người ở xung quanh bị liên lụy, truyền ra tiếng kêu rên, cuối cùng bị dư uy chấn bay ra ngoài.
- Thật mạnh!
Phù Dung chấn kinh, tiểu tử áo tím kia mạnh mẽ đáng sợ, cổ tay trắng lần thứ hai biến hóa, tay ngọc biến hoá thất thường, dĩ nhiên dùng trường kiếm Đạo Khí.
- Hưu...hưu...
Trường kiếm lướt động, kiếm quang rậm rạp, như muốn xé nát không gian, trực tiếp bao phủ càn quét về phía thanh niên áo tím.
- Hừ, sư thúc cũng không phải dễ trêu.
- Kinh Đào Hải Lãng Chưởng!
- Ba Động Quyền!
- Huyền Hồn Đồng!
- Nếm thử Thiên Võng của sư thúc ngươi!
Thanh niên áo tím tự nhiên chính là Đỗ Thiếu Phủ, trong đại chiến, tru lên liên tục, quả thực chính là thổ phỉ đầu thai.
Phù Dung đích xác rất lợi hại, bất quá Đỗ Thiếu Phủ bằng vào phòng ngự đáng sợ, giống như Hung thú tuyệt thế, điên cuồng tấn công mạnh, cuối cùng ở dưới Huyền Hồn Đồng cùng Thiên Võng, kết cục của Phù Dung cũng giống như Phùng Ngọc Đường và Từ Thanh.
- Trấn áp! Trấn áp!
Thiên Võng trói buộc Phù Dung, Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục vọt vào vòng chiến, đi ngang đi dọc, nhấc tay ném ra, công kích ngập trời, vài nữ tử bài danh cao trên Đồng Bảng, một cái tiếp một cái bị Đỗ Thiếu Phủ lạt thủ tồi hoa oanh xuống.
- Người này rốt cuộc là ai?
Lúc này nữ tử 18 - 19 tuổi kia còn chấn động, thiếu niên kia thật đáng sợ, đối với nữ nhân cũng không thương hương tiếc ngọc chút nào, hung tàn cường hãn.
- Tiểu sư tỷ, hắn chính là Đỗ Thiếu Phủ, nghe nói là đệ tử mới thu của Cổ Thanh Dương trưởng lão.
Có một thanh niên nói, hắn ở trên Thiên Vũ quảng trường thấy qua thanh niên áo tím kia, một chiêu đánh bại Dịch Hiên, rất chấn động.
- Hắn chính là Đỗ Thiếu Phủ sao.
Nghe vậy, ánh mắt thiếu nữ 18 - 19 tuổi kia càng nghiêm túc đánh giá Đỗ Thiếu Phủ, miệng nhỏ vểnh lên nói:
- Tên kia thật đúng là không phong độ, dĩ nhiên không thương hương tiếc ngọc với nữ sinh, nhất định là từ trong rừng đi ra.
- Ầm ầm...
Theo Đỗ Thiếu Phủ nhúng tay gia nhập vòng chiến, toàn thân bao quanh kim quang, như Hung thú tuyệt thế hoành không, không để ý hết thảy công kích, nhất thời đánh trọng thương mấy cường giả Đồng Bảng.
Cuối cùng ở dưới Hác Phán, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Bôn Ngưu, Mục Giai Giai vây công, cộng thêm còn có mấy trăm người trấn áp, kết cục của mấy cường giả Đồng Bảng còn dư lại rất thê thảm, bị chà đạp.
Hết thảy dẹp loạn, mấy trăm người ngao...o...o quái khiếu, làm cho tám cường giả Đồng Bảng trọng thương sắc mặt khó coi.
- Giao ra đồng phù năng lượng, không giao ra, trói nam cùng nam vào một chỗ, bốn mắt nhìn nhau, ẩn tình đưa tình, tương thân tương ái.
Đỗ Thiếu Phủ hét lớn, lúc này thật không khác đầu lĩnh thổ phỉ, ngao...o...o quái khiếu.
- Đỗ sư thúc, vậy nữ nhân thì làm sao bây giờ?
Có đệ tử nội tông hỏi, trong tám người này, là nữ nhiều nam ít, có sáu nữ, từng cái còn thanh tú xinh đẹp, khí chất bất phàm.
- Đại ca, dẫn đầu gọi là Bạch Phù Dung, chính là cường giả Đồng Bảng bài danh thứ tám, nghe nói còn là đệ tử thân truyền của Tông chủ.
Mập mạp trời không sợ đất không sợ có chút bận tâm, đầu lĩnh bị Thiên Võng trói buộc kia là đệ tử của Tông chủ a.
- Đệ tử Tông chủ, không phải là sư chất nữ của ta sao.
Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc, sau đó lơ đễnh, kêu gào nói:
- Không giao ra đồng phù năng lượng, đến lúc đó nữ liền khiêng về nhà làm vợ cho các ngươi, ai muốn vợ thì tự mình khiêng về.
- Cưới vợ, cưới vợ!
Trong nháy mắt, từng đệ tử nội tông như lang như hổ reo hò, có thể khiêng một nàng dâu bài danh trên Đồng Bảng trở về, đây tuyệt đối là mộng tưởng của hết thảy đệ tử nội tông.
Chỉ là lời này rơi vào trong tai mấy nữ đệ tử Đồng Bảng kia, từng cái hoa dung thất sắc.
Nhìn thấy một đoàn thanh niên ngao...o...o quái khiếu, như lang như hổ, những nữ đệ tử này nơi nào còn dám không giao ra đồng phù năng lượng, ngay cả một tấm đồng phù năng lượng cuối cùng cũng ngoan ngoãn giao ra, từng cái bị cướp sạch.
Bạch Phù Dung bài danh thứ tám trên Đồng Bảng, cũng không tránh được Đỗ Thiếu Phủ cướp sạch, cuối cùng huyền khí bị Đỗ Thiếu Phủ phong ấn, từng cái tả tơi rời đi.
- Đại chất nữ, gặp lại.
Cuối cùng nhìn đám người Bạch Phù Dung rời đi, Đỗ Thiếu Phủ còn rất nhiệt tình hiếu khách phất phất tay, kém chút để Bạch Phù Dung tức đến phun máu.
Sau đó mọi người quang minh chính đại bắt đầu chia tang vật, Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên là không khách khí cầm nhiều nhất.
Thứ hai là đám người Hác Phán, Kiều Anh Mộng, lúc này đây Bôn Ngưu cũng lấy được không ít đồng phù năng lượng, khuôn mặt vui vẻ, càng cảm tạ Hác Phán.
Cuối cùng tự nhiên là tất cả mọi người đều có thu hoạch, từng cái cười ngao...o...o quái khiếu.
- Đây thật là đệ tử nội tông, mà không phải thổ phỉ xuống núi?
Nữ tử 18 - 19 tuổi kia nghẹn họng trố mắt nhìn một màn trước mắt, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Bọn người kia, dĩ nhiên đoạt cường giả Đồng Bảng, mỗi một người đều giống như thổ phỉ, nơi nào còn như đệ tử nội tông của Cổ Thiên Tông.
Tựa hồ cảm thấy ánh mắt cô gái kia một mực ngắm nhìn, Đỗ Thiếu Phủ chia của xong, nhìn tới nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi nhìn đủ chưa?
- Ngươi kêu ta cái gì?
Nghe vậy, nữ tử liền trừng Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ kia so với mình tựa hồ còn nhỏ hơn một chút, cũng dám gọi nàng tiểu nha đầu, đây chỉ có cha cùng ngoại công mới có thể gọi như vậy.
- Đại ca, nàng chọc không được a, nàng gọi là Tư Mã Mộc Hàm, hòn ngọc quý trên tay Tông chủ, trong tông không người nào dám chọc a.
Hác Phán nhìn thấy nữ tử kia không khỏi biến sắc, lập tức nhắc nhở Đỗ Thiếu Phủ, đây chính là nữ nhi của Tông chủ, hòn ngọc quý trên tay Tông chủ, hắn trời không sợ đất không sợ, cũng không dám trêu chọc.
- Nữ nhi của Tông chủ, không phải là tiểu chất nữ của ta sao.
Nghe vậy, Đỗ Thiếu Phủ cười, nhìn Tư Mã Mộc Hàm lớn tiếng nói:
- Tiểu nha đầu, không, tiểu chất nữ, ta là tiểu sư thúc của ngươi a, có người khi phụ ngươi hay không, nếu có, sư thúc nhất định giúp ngươi hết giận!
- Tiểu tử thối, hôm nay bổn tiểu thư không đánh ngươi răng rơi đầy đất, ta sẽ không kêu Tư Mã Mộc Hàm!
Tư Mã Mộc Hàm nổi giận, mặt đẹp biến sắc, nũng nịu quát lên, sau đó bóng hình xinh đẹp lướt không dựng lên, thân thể thon dài, phong thái tuyệt thế, tuy còn mang theo chút ngây ngô, nhưng đã rất mê người.
- Ầm!
Cùng lúc đó, trong tay phải của Tư Mã Mộc Hàm xuất hiện một cung nỏ cổ lão, tạo hình như Giao Long xoay quanh, Loan Phượng vỗ cánh, trên cung nỏ, Phù Văn lưu động, khí tức cổ lão nhộn nhạo không ngớt, làm cho hư không bạo động, mơ hồ vang vọng tiếng sấm nổ.
- Đạo Khí, Đạo Khí trung phẩm!
Cảm giác được cung nỏ trong tay Tư Mã Mộc Hàm, Đỗ Thiếu Phủ cũng biến sắc, cung nỏ kia tuyệt đối bất phàm, sau đó trong hai con ngươi lộ ra vẻ tham lam, Đạo Khí trung phẩm, giá trị không nhỏ a, cho dù là Đỗ Tiểu Yêu kia phá sản hiêu ngạo, cũng cực kỳ thích ăn.
Sát na ngắn ngủi, Phù Văn ngất trời, huyền khí dũng động, tia sáng chói mắt như quang vũ vung vãi trời cao, quanh thân có Tư Mã Mộc Hàm khí tức cổ lão ba động, làm cho thân thể mạn diệu bao vây lấy quang mang thánh khiết, trên cung nỏ, một đạo quang tiễn trực tiếp bắn về phía Đỗ Thiếu Phủ.
- Xuy lạp!
Quang tiễn lướt ra, bốn phương tám hướng có Phù Văn vô tận dũng động, uy áp rung động thiên địa, làm cho mấy trăm đệ tử nội tông hãi hùng khiếp vía.
- Tiểu chất nữ thật hung hãn!
Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy uy áp kinh người, lúc này mới thu hồi vẻ tham lam, cũng không dám có chút sơ suất, sắc mặt hơi biến, quanh thân nhất thời có quang mang kim sắc chói mắt phun trào.
Kim mang còn như diệu nhật kim sắc, bao phủ quanh người Đỗ Thiếu Phủ, chặn lại quang tiễn.
- Hừ, nhìn ngươi làm sao chặn!
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ chặn lại một mũi tên của nàng, còn không có mượn dùng bất luận ngoại lực gì, trong mắt Tư Mã Mộc Hàm nổi lên gợn sóng, Phù Văn lướt động, trên cung nỏ, đạo quang tiễn thứ hai trực tiếp lướt không ra.
- Ầm ầm!
Mũi tên này, so với mũi tên thứ nhất, uy năng không biết mạnh hơn bao nhiêu, chỗ đi qua, không gian như bị đánh xuyên.
Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy mũi tên thứ hai này uy áp tăng lên, sắc mặt hơi ngưng, sau đó khí tức khủng bố dũng động, vô cùng kinh khủng, toàn thân có quang mang kim sắc phóng lên trời, sau đó một đạo thủ ấn đánh ra.