Con mắt đám người Bôn Ngưu run rẩy, đặc biệt là nhìn thấy thanh niên áo tím kia, cực kỳ cường thế, giống như một Hung thú hình người, bễ nghễ tứ phương.
Sau khi Từ Thanh bị bắt, thanh niên áo tím kia vọt thẳng vào vòng chiến, lấy tư thế dễ như trở bàn tay, trong lúc giơ tay nhấc chân, trước sau giải quyết hai cường giả Đồng Bảng, đánh đối phương từ rơi xuống mặt đất, không bò dậy nổi.
Một thanh niên bạch y kinh hoàng thúc giục Mạch Hồn, dĩ nhiên là Yêu thú Mạch Hồn ở trên Thiên Thú Bảng.
Nhưng ở trước mặt thanh niên áo tím, thú hồn ở trên Thiên Thú Bảng kia bị một tát đập tan, kết cục của thanh niên mặc áo trắng tự nhiên rất thê thảm.
Sau đó ở trong ánh mắt run rẩy của Bôn Ngưu, hắn nhìn thấy thanh niên áo tím kia một người trọng thương bốn cường giả Đồng Bảng.
Hác Phán cùng Mạc Văn liên thủ, hai Nhân Kiệt trấn áp, cộng thêm Mạch Hồn Phù Khí, trọng thương một đối thủ.
Kiều Anh Mộng cùng Mục Giai Giai, hai Nhân Kiệt một cái vận dụng Phù Trận, một cái vận dụng Phù Khí, đối thủ bị cấm chế ở tại chỗ.
Hai cường giả Đồng Bảng sau cùng, ở dưới đệ tử nội tông khác đồng thời trấn áp, 100 đệ tử nội tông áp chế một cường giả Đồng Bảng, tuy cường giả Đồng Bảng kia rất mạnh, nhưng cũng gánh không được trấn áp, cuối cùng ôm hận bị bắt, bị chà đạp vô cùng thê thảm.
Hai cường giả Đồng Bảng sau cùng càng khóc không ra nước mắt, đường đường hai Vũ Vương cảnh, dĩ nhiên bị một đám Võ Hầu cảnh cấm chế, mặt mũi mất hết.
Bất quá trên 200 Võ Hầu cảnh hùng hổ, cơ hồ là liều mạng vây công hai người bọn họ, kết cục của bọn họ cũng chỉ có thể như vậy.
- Đó là Đỗ Thiếu Phủ, ta ở trên Thiên Vũ quảng trường gặp qua hắn, một chiêu đánh bại Dịch Hiên… Đỗ Thiếu Phủ.
- Chính là hắn, nghe nói là đệ tử mới của Cổ Thanh Dương trưởng lão.
Sau Bôn Ngưu, có người nhận ra Đỗ Thiếu Phủ.
- Hắn chính là Đỗ Thiếu Phủ sao!
Bôn Ngưu chấn kinh, lúc trước náo nhiệt trên Thiên Vũ quảng trường, hắn cũng không có đi, nhưng nghe nói qua, bởi vậy còn từng hoài nghi thực lực của Đỗ Thiếu Phủ, không quá tin tưởng đồn đãi.
- Vù vù...
Lúc này Bôn Ngưu chỉ có thể hít vào khí lạnh.
Đại chiến kết thúc, sắc trời cũng đã hôn ám.
Sau đó mọi người thuần thục cướp sạch đồng phù năng lượng, có Đỗ Thiếu Phủ cùng Hác Phán, cũng không sợ những người Đồng Bảng kia không đàng hoàng giao ra đồng phù năng lượng, cuối cùng chính là mọi người chia của.
Trên người đám người Từ Thanh, tổng cộng tìm ra một ngàn một trăm tấm đồng phù năng lượng.
Đỗ Thiếu Phủ một người cầm hai trăm tấm, Mục Giai Giai, Hác Phán, Mạc Văn, Kiều Anh Mộng bốn người mỗi người cầm tám mươi tấm.
Còn dư lại chừng bảy trăm tấm đồng phù năng lượng, Đỗ Thiếu Phủ phân cho gần hai trăm đệ tử nội tông, mỗi người cũng chia được ba tấm.
Còn đám người Bôn Ngưu, tự nhiên là một tấm cũng không có, chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn mọi người phân phối đồng phù năng lượng.
Ở trong lòng đám người Bôn Ngưu, bọn họ thật chưa từng nghĩ đến, đồng phù năng lượng trên người đệ tử trên Đồng Bảng, cũng có thể bị bọn họ cướp đoạt.
Đỗ Thiếu Phủ một người đối phó bốn cường giả Đồng Bảng, nhưng chỉ cầm hai trăm tấm đồng phù năng lượng, điều này làm cho hơn 200 đệ tử nội tông càng ủng hộ Đỗ Thiếu Phủ.
Cuối cùng Từ Thanh cũng được Đỗ Thiếu Phủ thả ra Thiên Võng, kết cục giống Phùng Ngọc Đường như đúc, trong vòng bảy ngày, căn bản là không thể vận dụng huyền khí.
Đám người Bôn Ngưu từ đầu tới đuôi đờ đẫn nhìn hết thảy, đám người trước mắt quả thực giống như thổ phỉ, trực tiếp chà đạp cướp đoạt cường giả Đồng Bảng, này ở trong Cổ Thiên Tông, trong Trọng Nham Không Gian, cho tới bây giờ là chưa từng nghe nói a.
- Mập mạp, có thể giúp ta nói một chút hay không, ta cũng muốn gia nhập các ngươi?
Bôn Ngưu lặng lẽ kéo Hác Phán, cũng muốn gia nhập đội ngũ.
- Được, ta giúp ngươi nói một chút, bất quá sau này ngươi nợ ta một ân tình.
Hác Phán giả vờ do dự, sau đó mới gật đầu.
- Được, coi như ta thiếu ân tình của ngươi.
Bôn Ngưu cắn răng gật đầu, lấy hắn lý giải Hác Phán, thiếu mập mạp chết bầm này một cái nhân tình, đây tuyệt đối là xuất huyết, cũng không có dễ trả như vậy.
- Được, bao ở trên người ta.
Nhìn thấy Bôn Ngưu gật đầu, Hác Phán hài lòng cười, vỗ ngực bảo chứng.
Cuối cùng, Bôn Ngưu tự nhiên là được như nguyện gia nhập mọi người, còn vô cùng cảm tạ Hác Phán, thật không biết bị đối phương bán còn thay hắn đếm tiền.
Từ trong miệng Hác Phán, Đỗ Thiếu Phủ biết được Bôn Ngưu cũng không phải tên Bôn Ngưu, mà là Tiết Man Ngưu, chỉ là không biết thế nào, biệt hiệu đã bị Hác Phán kêu thành Bôn Ngưu.
Tiết Man Ngưu ở trong Cổ Thiên Tông cũng không phải hạng người bình thường, tương tự có thiên tư Nhân Kiệt, Vũ Vương Sơ Đăng cảnh.
Vào đêm, mọi người thổ nạp trị thương, hoàn toàn không cần ẩn dấu, thứ nhất là không cần ẩn dấu, còn tìm đệ tử trên Đồng Bảng khắp nơi.
Thứ hai là hơn hai trăm người, không có địa phương ẩn dấu a.
Vào đêm, không gian biến hóa, mà lúc này, đã coi như là ngày thứ năm trong Trọng Nham Không Gian.
Không gian u ám, trong ngày thứ 5, đoàn người hạo hạo đãng đãng lần thứ hai mở rộng đến hơn 300 người, cũng gặp phải một đội đệ tử trên Đồng Bảng.
Chỉ là đáng tiếc, đội đệ tử trên Đồng Bảng kia là đám người Phùng Ngọc Đường ngày hôm trước bị Đỗ Thiếu Phủ cướp sạch.
Ngày thứ 5, mọi người không có thu hoạch gì, ngoại trừ đám người Phùng Ngọc Đường, thì không có gặp phải những cường giả Đồng Bảng khác.
Thẳng đến hoàng hôn, 300 người hạo hạo đãng đãng, lúc này mới không thể không tiếp tục tìm địa phương thổ nạp điều tức, có thương thế thì tiếp tục trị thương.
Nham thạch giăng đầy, sơn phong cao vót.
Trong sơn cốc mờ tối, mấy chục đạo thân ảnh khí tức uể oải, thần thái tả tơi, đứng lẳng lặng, không nói một lời.
- Lại bị một đám thái điểu cướp sạch, các ngươi coi như là tăng thể diện cho Đồng Bảng rồi!
Một thanh niên tuấn lãng nhìn mười mấy người ủ rũ, hình dạng tả tơi thê thảm, còn kém chỉ vào mũi mắng to.
- Đỗ Thiếu Phủ kia thật sự là quá mạnh mẽ, còn tụ tập một nhóm lớn thái điểu vây công chúng ta, chúng ta không cách nào chống đỡ.
Một thanh niên ngẩng đầu, mắt nhìn thanh niên tuấn lãng kia nói, thái độ cung kính, nhưng không phải với thanh niên trước mắt này, mà là đối với thanh niên phiêu dật xuất trần vẫn không nói gì kia.
- Đỗ Thiếu Phủ, một tiểu thái điểu mà thôi, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay sao!
Sắc mặt của thanh niên tuấn lãng hơi trầm xuống.
- Từ Thanh, thực lực của Đỗ Thiếu Phủ kia, ngươi cảm giác thế nào?
Thanh niên phiêu dật xuất trần kia xoay người, nhìn thanh niên vừa mới nói chuyện hỏi, khoảng 25 - 26 tuổi, lúc này trong không gian u ám, cũng có thể mơ hồ thấy ngũ quan lập thể, trên người lộ ra một loại khí tức phiêu dật xuất trần.
Vừa rồi nói chuyện chính là Từ Thanh hôm qua bị đám người Đỗ Thiếu Phủ cướp sạch, nghe vậy, thần sắc hơi kính sợ một chút, nhìn thanh niên phiêu dật xuất trần trả lời.
- Đỗ Thiếu Phủ kia rất cường đại, Linh Hồn công kích rất khó phòng ngự, Thiên Võng ở trong tay hắn, phòng ngự vô cùng cường hãn, ta chính là té ngã ở trong tay của hắn.
- Xem ra tiểu tử kia, so với chúng ta tưởng tượng còn mạnh hơn a.
Mạc Trần nói.
- Theo ta được biết, tựa hồ không chỉ ba đội chúng ta bị cướp sạch, còn có đội ngũ khác, phỏng chừng gặp gỡ bọn họ, cũng lọt vào tẩy cướp.
Do dự một chút, Từ Thanh nói với thanh niên phiêu dật.
Thanh niên phiêu dật nhạt nhạt ngẩng đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi ngậm lấy nụ cười, nói:
- Phỏng chừng Đỗ Thiếu Phủ kia nghe được tiếng gió, biết đệ tử trên Đồng Bảng chúng ta muốn đối phó hắn, cho nên mới tính toán tiêu diệt từng bộ phận, miễn cho đến lúc đó ở trên Trọng Nham quảng trường bị vây công, thật rất cơ trí.
- Mạc Trần sư huynh, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Thanh niên tuấn lãng hỏi, thần sắc hơi trầm xuống.
- Tùy duyên đi, dù sao ngày mai là ngày thứ 6 rồi, trên Trọng Nham quảng trường, cuối cùng sẽ gặp phải, Kỷ Âu Minh cùng Ti Nhược Phong ở bên ngoài, cũng không phải hắn có thể đối.
Mạc Trần thấp giọng nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ, có tự tin vốn nên như vậy.
...
Thung lũng nham thạch, như một mãng xà cự đại uốn lượn xoay quanh, trong quang mang mờ tối, mơ hồ có thể thấy được dấu vết trắng xám.
Trên tảng đá, có tám người đứng thẳng, bảy nam một nữ.
Trong tầm mắt, nữ tử có chút lười biếng tựa vào vách núi.
Nữ tử mặc váy dài, sa y màu hồng nhạt khoác lên trên vai, bên hông ghim một thắt lưng màu trắng, tư thái cân xứng, hơi nghiêng người dựa vào, càng làm thân thể lung linh.
- Tựa hồ có chút kỳ quái, sao những tên trên Đồng Bảng kia càng ngày càng ít, một ngày cũng không gặp một đội, ngay cả đệ tử nội tông cũng rất ít gặp.
Lúc này tựa hồ nữ tử đang suy tư điều gì, khoảng 18 - 19 tuổi, trong sóng mắt linh động, hai mắt hiện lên tử sắc, mái tóc tùy ý phiêu tán ở bên hông, tăng thêm một loại ngây ngô xinh đẹp, đủ để cho người ái mộ.
- Tiểu sư tỷ, dù sao cũng là hai ngày cuối cùng rồi, lấy thực lực của tiểu sư tỷ, chúng ta muốn an toàn đi ra ngoài không khó lắm.
Một thanh niên mở miệng nói, ánh mắt thâm thúy, khí chất hiên ngang.
- Những người khác uy hiếp không lớn, bất quá Ti Nhược Phong, Kỷ Âu Minh, còn có Mạc Trần sư huynh, thì phải chú ý nhiều.
Nữ tử nhíu mày, mắt lộ ra lo lắng, thì thào nói:
- Nếu như bọn họ liên thủ, vậy thì có chút không dễ làm rồi, trên Trọng Nham quảng trường, mới là chiến trường sau cùng.