- Thả Phùng sư huynh ra đi!
Trong 11 thanh niên Đồng Bảng bị cướp sạch đồng phù năng lượng, một thanh niên cao gầy nhìn Đỗ Thiếu Phủ quát, chỉ là trong ánh mắt rõ ràng là lòng còn sợ hãi, nhìn Đỗ Thiếu Phủ lấm la lấm lét.
- Ngươi có thể giao đồng phù năng lượng ra chứ?
Đỗ Thiếu Phủ không để ý đến thanh niên kia, mà đi thẳng đến trước người Phùng Ngọc Đường bị Thiên Võng trấn áp hỏi.
- Cho ngươi, Phùng Ngọc Đường ta nhận tài!
Phùng Ngọc Đường cắn răng, tình thế này hắn làm sao không nhìn ra, lúc này đây bọn họ đã triệt để té ngã, không chỉ bị thái điểu giày xéo một hồi, ngay cả đồng phù năng lượng trên người cũng bị cướp sạch, đây quả thực là sỉ nhục, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
- Được.
Đỗ Thiếu Phủ hài lòng cười, ngưng kết thủ ấn, hóa thành từng đạo Phù Văn năng lượng, xuyên qua Thiên Võng cách trở, rơi thẳng vào trên người Phùng Ngọc Đường.
- Phốc xuy...
Từng đạo Phù Văn hạ xuống, trong miệng Phùng Ngọc Đường phun ra máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Tiểu tử, ngươi làm gì với Phùng sư huynh?
Một thanh niên hét lớn, con mắt mọi người run rẩy giận dữ, nhưng không người nào dám chân chính tiến lên ngăn cản Đỗ Thiếu Phủ.
- Yên tâm, không có lấy mạng của hắn, chẳng qua là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, trong vòng bảy ngày không thể vận dụng huyền khí, trong vòng bảy ngày, một khi vận dụng huyền khí, huyết dịch nghịch chuyển, huyền khí hỗn loạn, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì Thần Khuyết nổ tung.
Đỗ Thiếu Phủ nói với mọi người.
Ngày cuối cùng trong Trọng Nham Không Gian, đến lúc đó mọi người sẽ xuất hiện ở trên Trọng Nham quảng trường.
Vì đề phòng hết thảy đệ tử trên Đồng Bảng liên thủ đối phó mình, Đỗ Thiếu Phủ không thể không như vậy.
Phong ấn huyền khí của Phùng Ngọc Đường, đến lúc đó liền không có biện pháp đối phó mình.
Loại thủ đoạn nhỏ này, sau khi Đỗ Thiếu Phủ dung hợp Hoang Cổ Không Gian, trong Hoang Cổ Không Gian có rất nhiều thủ đoạn, lúc Đỗ Thiếu Phủ rãnh rỗi, cũng lĩnh ngộ nghiên cứu một chút, chỉ là vẫn không có gặp phải cơ hội thích hợp thi triển.
Nghe vậy, đám người Phùng Ngọc Đường giận dữ, nhưng lúc này bọn hắn đều là cá nằm trên thớt, căn bản không có cách làm gì Đỗ Thiếu Phủ.
- Người này thật âm hiểm.
Kiều Anh Mộng bĩu môi thầm mắng một tiếng, mọi người đều không khó phỏng đoán mục đích Đỗ Thiếu Phủ phong ấn huyền khí của Phùng Ngọc Đường, sợ là vì loại bỏ một đối thủ mạnh mẽ khi lên Trọng Nham quảng trường a.
- Tiểu tử, hảo thủ đoạn, Phùng Ngọc Đường ta triệt để nhận tài, có thể nói cho ta biết, ta đến cùng té ngã ở trong tay người nào hay không?
Khóe miệng Phùng Ngọc Đường chảy ra tiên huyết, mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi, ánh mắt có chút tịch mịch.
- Có gì không được, đi không đổi danh ngồi không đổi họ, sư thúc Đỗ Thiếu Phủ của ngươi chính là ta.
Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc, thu hồi Thiên Võng, thả Phùng Ngọc Đường ra, chẳng biết xấu hổ nói:
- Kỳ thực ngươi thua ở trong tay sư thúc, cũng không có gì mất mặt.
- Ngươi chính là Đỗ Thiếu Phủ...
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, từng thanh niên Đồng Bảng sắc mặt đặc sắc lên, bọn họ còn khắp nơi tìm Đỗ Thiếu Phủ trong truyền thuyết, ai biết bây giờ lại bị Đỗ Thiếu Phủ thu thập thê thảm như thế.
Một lát sau, trong huy hiệu của Phùng Ngọc Đường ước chừng có 400 tấm đồng phù năng lượng, toàn bộ thu vào trong ngực của mình, đám người Đỗ Thiếu Phủ nghênh ngang rời đi.
Trong quần phong hỗn độn, đám người Phùng Ngọc Đường uể oải dắt dìu nhau, nhìn đám người nghênh ngang mà đi kia, tựa hồ còn có chút không tin, 12 người trên Đồng Bảng bọn họ, dĩ nhiên bị một thái điểu giày xéo, đồng phù năng lượng trên người còn bị cướp sạch.
- Tìm, tìm những tên trên Đồng Bảng kia!
- Có thù báo thù, có oán báo oán, làm chết bọn hắn a!
- Đỗ sư thúc uy vũ!
Trong không gian u ám, từng tiếng hét lớn vang vọng, từng đệ tử nội tông không chỉ lần nữa đoạt lại đồng phù năng lượng, còn tăng thêm gấp bội.
Cướp cường giả trên Đồng Bảng, còn chà đạp một đội cường giả, điều này làm cho hết thảy đệ tử nội tông mới, lúc này sợ hãi đối với cường giả Đồng Bảng không còn nhiều như trước, từng cái không có ẩn nấp, ngược lại một đường hét lớn tru lên, tìm cường giả Đồng Bảng khắp nơi.
Loại cảm giác này, giống như một đám chuột đi trên đường phố, khắp nơi ngao...o...o trực khiếu hô muốn đánh mèo.
Ven đường đi qua, gặp được không ít đệ tử nội tông đã bị cướp đoạt không còn, từng cái nhìn thấy cảnh này, đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Đệ tử nội tông lẫn nhau trong lúc đó vốn quen biết, nghe nói Đỗ Thiếu Phủ mang mọi người giày xéo đám người Phùng Ngọc Đường, còn đoạt lại đồng phù năng lượng.
Từng đệ tử nội tông bị cướp đoạt không còn, nhất thời ánh mắt sáng choang, từng cái như thấy được hi vọng, nhao nhao khẩn cầu Đỗ Thiếu Phủ mang theo, bọn họ cũng muốn đi tìm những gia hỏa trên Đồng Bảng kia báo thù tính sổ.
Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đến lúc xế chiều, đội ngũ khổng lồ này đã ước chừng hơn 120 người.
Thậm chí có hai đội đệ tử nội tông mới, còn không có bị cường giả Đồng Bảng tìm được, nhưng thấy đội ngũ bên người Đỗ Thiếu Phủ người đông thế mạnh, ngay cả Mục Giai Giai, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Hác Phán… cũng ở bên trong, liền khẩn cầu gia nhập.
Đối với người muốn gia nhập, Đỗ Thiếu Phủ không có quá nhiều yêu cầu, nhưng không phải là không có yêu cầu, đầu tiên chính là phải nghe mình, bằng không đừng trách mình không khách khí.
Thời điểm hoàng hôn, trong không gian u ám bắt đầu tối mờ.
Mà mọi người la hét như vậy, rốt cục đưa tới một đội cường giả trên Đồng Bảng.
Đám người Đồng Bảng này, tổng cộng chỉ có chín người, hai nữ bảy nam, khí chất không tầm thường, đều là nhân trung long phượng.
Chín cường giả trên Đồng Bảng này, nhìn thấy một nhóm lớn thái điểu xuất hiện, đang âm thầm vui vẻ có đại thu hoạch, sau đó một màn để cho bọn họ khiếp sợ đời này khó quên xuất hiện.
- Gia hỏa trên Đồng Bảng, xông a!
- Rốt cục tìm được, làm tiên sư bà ngoại nhà nó!
- Đừng khách khí, có thù báo thù, có oán báo oán!
Trong sát na, hơn một trăm đệ tử nội tông mới, phô thiên cái địa trực tiếp đánh về phía chín người kia.
Từng Mạch Hồn trực tiếp thúc giục, Phù Khí thi triển, năng lượng công kích ngập trời, càn quét tứ phương!
- Gào gừ...
- Ầm ầm...
Trong sát na, đất rung núi chuyển, không gian run rẩy, trầm đục như sấm.
Tràng diện hơn một trăm người vọt thẳng về phía chín người, đồng thời toàn lực công kích, thật sự là quá mức rung động, làm cho chín cường giả Đồng Bảng kia đời này khó quên.
Kết quả cuối cùng có thể nghĩ, có gia hỏa vô sỉ như Đỗ Thiếu Phủ, cộng thêm Mục Giai Giai, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Hác Phán… cơ hồ là mấy phút, chín cường giả Đồng Bảng liền thê thảm nằm ở trên mặt đất.
Chín người ánh mắt run rẩy, còn có chút khó mà tĩnh thần lại, thậm chí còn cho là mình đang nằm mơ.
Kết cục cuối cùng, tự nhiên không cần nói.
Chín cường giả Đồng Bảng này, trên người tổng cộng có gần ngàn tấm đồng phù năng lượng, Đỗ Thiếu Phủ không khách khí cầm hai trăm tấm.
Kiều Anh Mộng, Hác Phán, Mục Giai Giai, Mạc Văn từng người hài lòng cầm 100 tấm, còn dư lại gần 500 tấm, thì chia đều cho hơn 120 đệ tử nội tông, mỗi người cũng được bốn năm tấm đồng phù năng lượng.
Lúc này, đối với những đệ tử nội tông kia mà nói, phân nhiều ít đồng phù năng lượng đã là thứ yếu, quan trọng nhất là trong lòng thoải mái a.
Nhìn các cường giả trên Đồng Bảng bị chà đạp thê thảm, đám đệ tử nội tông mới không khỏi cảm giác hưng phấn kích động.
Trong Cổ Thiên Tông, chưa từng nghe nói qua có đệ tử nội tông mới chà đạp cường giả Đồng Bảng như vậy, bọn họ tuyệt đối là nhóm đầu tiên, đây là đang sáng tạo lịch sử, ở trong lòng không khỏi thật tự hào.
- Đỗ sư thúc uy vũ!
- Đỗ sư thúc uy vũ!
Từng tiếng reo hò vang vọng không gian, thời khắc này Đỗ Thiếu Phủ thành linh hồn của các đệ tử nội tông.
- Đầu lĩnh thổ phỉ.
Kiều Anh Mộng liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ bị mọi người bao quanh vung tay gào thét, trong ánh mắt hiện lên chút dị sắc, môi đỏ mọng mềm mại khẽ nhếch, thì thào cười nói:
- Bất quá như vậy chơi rất vui.
...
Vào đêm, quần phong cao vút, chúng sơn lượn quanh.
Hạo Nguyệt trên không, bốn phía sơn phong mây mù lượn quanh.
- Tông chủ, thực sự náo loạn rồi.
Trong thiên điện, Hạo hộ pháp nhìn Tư Mã Đạp Tinh, trong yết hầu nuốt nước miếng nói:
- Đỗ Thiếu Phủ kia, tụ tập hơn một trăm đệ tử, cả ngày hôm nay lại quét sạch hai đội đệ tử trên Đồng Bảng, không chỉ giày xéo những đệ tử Đồng Bảng kia một hồi, còn cướp sạch đồng phù năng lượng, Đồng Bảng thứ mười Phùng Ngọc Đường, vừa đối mặt đã bị Đỗ Thiếu Phủ dùng Thiên Võng trong tông giải quyết.
Nghe vậy, Tư Mã Đạp Tinh đang bưng một chén trà uống, kém chút phun hết ra ngoài, sau đó trên mặt từ từ lộ ra vui vẻ nói:
- Có ý tứ, càng ngày càng có ý tứ rồi.
- Tông chủ, nếu để cho tiểu tử Đỗ Thiếu Phủ kia tiếp tục nháo như thế, sợ là Trọng Nham Không Gian sẽ náo loạn, đám người Mộc Hàm nha đầu kia, hôm nay cũng giải quyết được một đội đệ tử trên Đồng Bảng, bất quá không có đoạt đồng phù năng lượng của đệ tử trên Đồng Bảng a.
Hạo hộ pháp thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Tổng cộng mười đội đệ tử trên Đồng Bảng, hiện tại đã giải quyết năm đội, cũng chỉ còn lại một nửa a.
- Không sao, nói cho Tam trưởng lão, tuyệt đối không được nhúng tay.
Tư Mã Đạp Tinh cười nói:
- Mặt khác phong tỏa tin tức, tạm thời không cho các Trưởng lão khác biết tình huống bên trong.
- Vâng.
Hạo hộ pháp không biết làm sao, cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi.
Sau khi Hạo hộ pháp rời đi, Tư Mã Đạp Tinh hơi ngẩn đầu, nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay lên bàn, ánh mắt híp lại, cười thì thào nói:
- Trong Cổ Thiên Tông, đã lâu không có náo nhiệt qua như thế.