- Lương Thanh, ngươi cũng thua ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ, một chiêu bại?
Một thanh niên bộ dáng hai mươi tuổi nhìn thanh niên bên người hỏi.
- Bẩm thiếu quận chủ, chính là Đỗ Thiếu Phủ kia, đồn đãi hắn mười năm giả vờ ngớ ngẩn, nhưng không nghĩ tới thực lực sẽ cường hãn như thế.
Thanh niên rất cung kính, sắc mặt có chút trắng bệch, nếu Đỗ Thiếu Phủ nhìn thấy người nọ, nhất định có thể nhận ra, người này đúng là đế quốc kỵ sĩ vài ngày trước ở Đỗ gia bị mình đánh, cũng là biểu ca của Đỗ Hạo.
- Nói rồi, ở ngoài đừng gọi ta là thiếu quận chủ, ta chỉ là đội trưởng của các ngươi mà thôi.
Thanh niên cười nhẹ, thân hình thon dài phối hợp khuôn mặt có chút tuấn lãng, làm cho người ta nhìn cực kì thoải mái.
- Vâng, đội trưởng, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lương Thanh khom người gật đầu, trong mắt tràn đầy kính sợ đối với thanh niên.
- Diệp gia không đồng ý hợp tác, Ngạn gia mưu đồ rất sâu a, nha đầu Bạch gia kia không tệ, so với Diệp Tử Câm cũng không kém, chỉ tiếc là hoa hồng có gai, cần tốn chút thời gian từ từ sẽ đến, để sớm được đến sở muốn, xem ra cũng chỉ có thể tìm Tần gia.
Thanh niên nhìn Tần Tiểu Lộ ở trong đám người, trong ánh mắt hiện lên nụ cười âm tà, nói:
- Nữ nhân Tần gia này cũng coi như không tệ, ít nhất có chút tiểu thông minh, chỉ cần đến lúc đó được mong muốn, mặc kệ là nữ nhân Diệp gia kia hay nữ nhân Tần gia, đến lúc đó còn có thể trốn đi nơi nào.
- Lúc này đây có đội trưởng tự thân xuất mã, tất nhiên dễ như trở bàn tay, chỉ tiếc Diệp gia không biết điều, Đỗ gia cũng không biết điều.
Khuôn mặt của Lương Thanh âm trầm, hắn vốn đi Đỗ gia là có nhiệm vụ trong người, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ, ở trước mặt thiếu quận chủ nhất định sẽ càng thêm được coi trọng. Chỉ tiếc ở trước mặt Đỗ Thiếu Phủ lại gặp hạn, hắn cũng nói sự tình này với dượng, nhưng lập tức bị phủ quyết, nếu lúc trước hắn có thể thu thập Đỗ Thiếu Phủ, có lẽ kết quả liền không giống.
- Chúng ta đi thôi, có một số việc cũng cần chuẩn bị.
Thanh niên mỉm cười, áo choàng che đầu, không lưu dấu vết ly khai đám người, mấy người phía sau luôn lẳng lặng theo đuôi...
Trong sơn cốc phía sau núi Đỗ gia, trước người Đỗ Thiếu Phủ có hai cái Túi Càn Khôn, vật phẩm đều bị đổ xuống đất, cau mày, thần sắc rõ ràng là có chút thất vọng, kiểm tra một phen, nhẹ giọng nói:
- Trong Túi Càn Khôn của hai gia hỏa này không có gì đáng giá.
- Tiểu tử ngươi kiếp trước đến cùng làm cái gì a, gió qua muốn lưu ngân, nhạn qua cũng nhổ lông, Túi Càn Khôn trên người hai tiểu tử Tiên Thiên cảnh cũng không buông tha, này nếu truyền ra ngoài, mặt ta cũng bị ngươi làm mất hết.
Thân ảnh hư ảo của Chân Thanh Thuần trừng Đỗ Thiếu Phủ, hiện tại hắn đối với người này chỉ còn lại có im lặng, quả thực chính là một cường đạo chuyển thế.
- Không quản gia không biết củi gạo quý, ngươi để ta mua dược liệu cũng không phải loại bình thường, nếu không phải lần trước ở trong Man Thú sơn mạch có chút thu hoạch, ta căn bản mua không nổi, hiện tại không nghĩ biện pháp, lần sau ngươi để ta mua cái gì, ta cũng chỉ có thể đi đoạt.
Đỗ Thiếu Phủ trừng Chân Thanh Thuần một cái, mình lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, nhưng Túi Càn Khôn của Bạch Thiên Minh cùng Tần Tiểu Lộ so với Sấu Hổ và nữ nhân kia thì kém hơn nhiều lắm, bất quá bán hai cái Túi Càn Khôn này cũng được không ít tiền a.
- Ngươi thích mua thì mua, là ngươi tu luyện chứ không phải ta tu luyện.
Chân Thanh Thuần nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong lòng âm thầm quyết định, một khi chờ hắn khôi phục, nhất định phải cách tiểu tử này càng xa càng tốt, miễn cho đến lúc đó hỗn đản này đi ra ngoài đánh nát thanh danh của hắn.
Đỗ Thiếu Phủ thuần thục thu hai cái Túi Càn Khôn vào trong ngực, mỉm cười nói với Chân Thanh Thuần:
- Ta mạnh lên, ngươi mới có thể sớm ngày khôi phục, đừng làm giống như tất cả đều vì ta, huống chi hiện tại ngươi là đại ca của ta, ngươi có nghĩa vụ chiếu cố ta, che chở ta, ngươi là muốn vi phạm lời thề sao?
- Lấy ra Linh Dược đi, hôm nay chính thức dạy ngươi luyện dược.
Chân Thanh Thuần không muốn cùng Đỗ Thiếu Phủ vô nghĩa, một câu cũng không muốn nhiều lời, miễn cho mình lại bị nghẹn khuất.
- Đều chuẩn bị tốt.
Đỗ Thiếu Phủ cười hì hì lấy ra dược liệu đã sớm chuẩn bị tốt trong Túi Càn Khôn, nhất thời trở nên hưng phấn lên, ánh mắt chờ mong nhìn Chân Thanh Thuần, yếu ớt hỏi:
- Thanh Thuần ca, chừng nào ngươi dạy ta phù trận, còn có luyện khí ngươi có biết hay không, ta còn muốn thử luyện khí một chút.
- Tham nhiều ăn không hết, ngươi còn phải tu luyện võ đạo, đừng đến lúc đó mọi thứ đều thông, nhưng không tinh cái nào, không biết bao nhiêu hạng người phong hoa tuyệt đại, chính là tâm cao khí ngạo, muốn đọc lướt qua tất cả, đến cuối cùng không tinh một đạo, ngược lại hại mình.
Chân Thanh Thuần nghiêm túc nói với Đỗ Thiếu Phủ.
Đỗ Thiếu Phủ nghe vậy, cũng nghiêm túc nói:
- Ta minh bạch, trong lòng ta hiểu rõ.
- Ân, biết là tốt rồi, nếu ngươi qua được cửa luyện dược, ta tự nhiên sẽ dạy ngươi phù trận, có thể từ trên người ta học bao nhiêu, hết thảy xem bản sự của ngươi.
Chân Thanh Thuần nói.
- Chỉ sợ ngươi không đủ dạy.
Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc.
- Hừ, đừng kích ta, nếu ngươi có bản lĩnh học, toàn bộ dạy ngươi lại như thế nào.
Chân Thanh Thuần trừng Đỗ Thiếu Phủ, bĩu môi nói:
- Hiện tại bắt đầu dạy ngươi tri thức luyện dược, tuy đại ca của ngươi chủ tu phù trận phụ tu luyện dược, nhưng ở luyện dược, không dám nói đạt tới trình độ khai tông lập phái, nhưng cũng không phải Dược Phù sư bình thường có khả năng so sánh, luyện dược trọng yếu nhất là khống chế Linh Lô Phù Đỉnh cùng tinh thần lực, hiểu biết tập tính cùng dược lý của dược liệu cũng cực kỳ trọng yếu, hai người thiếu một thứ cũng không được.....
Trong sơn cốc, một thân ảnh hư ảo cùng thân ảnh tử bào khoanh chân mà ngồi, Đỗ Thiếu Phủ hết sức chăm chú nghe Chân Thanh Thuần giảng giải, khi thì gật đầu, khi thì đặt câu hỏi, một cái truyền thụ, một cái dốc lòng học tập, thời gian cũng từ từ mà qua.
Cách đó không xa, Vương Lân Yêu Hổ lười biếng ghé vào trên tảng đá, ngẫu nhiên mở mắt nhìn hai người trong sơn cốc, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Mưa phùn phất phơ, rơi trên mặt hồ, gợn sóng bắn tung tóe, khung cảnh rất say lòng người.
Trong lương đình bên hồ, một thiếu nữ quần áo phiêu động, thanh lệ tú nhã, dung sắc cực mĩ, ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặc quần áo màu tím nhạt, ở trong lương đình cứ đứng như vậy, cùng với đạm yên sơ vũ, phảng phất như Lăng Ba tiên tử, làm người tâm thần nhộn nhạo.
- Muội muội, ngươi nhất định phải báo thù cho ta, Đỗ Thiếu Phủ kia khinh người quá đáng, rất không để ta ở trong mắt.
Phía sau thiếu nữ, sắc mặt của Bạch Thiên Minh tái nhợt, vẻ mặt ủy khuất nhìn thiếu nữ nói.
Bạch Thải Y quay đầu, ánh mắt nhìn Bạch Thiên Minh, khe khẽ thở dài nói:
- Đại ca, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra sao, ngươi chính là bị Tần Tiểu Lộ lợi dụng, tâm của Tần Tiểu Lộ lại ở trên người Ngạn Long, loại nữ nhân này không thích hợp ngươi, có bản lĩnh ngươi theo đuổi Diệp Tử Câm đi, nếu ngươi có thể nhập pháp nhãn của nàng, hiện tại Bạch gia ta sẽ không bị động như vậy.
Khuôn mặt của Bạch Thiên Minh bỏ bừng, nhìn Bạch Thải Y, không cam lòng nói:
- Muội muội, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha Đỗ Thiếu Phủ kia sao, nếu truyền đi ra ngoài, Bạch gia ta chịu thiệt cũng bất vi sở động, người khác còn tưởng rằng Bạch gia ta sợ Đỗ gia, đối với thanh danh của Bạch gia cũng không có lợi.
- Có người hi vọng chúng ta làm như vậy, hi vọng chúng ta xuất đầu.
Bạch Thải Y nhìn mặt hồ, khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói:
- Cuối cùng mới có thể chứng minh hết thảy, thắng thua nhất thời lại có quan hệ gì.
- Muội muội, ngươi là cố ý nhìn tiểu Lộ không thoải mái mới không ra tay a, ta đi tìm cha.
Bạch Thiên Minh thấy muội muội mình bất vi sở động, vung tay áo, không cam lòng mà đi.
- Ai...
Bạch Thải Y hơi than nhẹ một tiếng, tiếp tục nhìn mặt hồ gợn sóng, sau một lát, thì thào nói:
- Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ, mười năm là cố ý ẩn nhẫn, hay bị Đỗ gia ẩn tàng, hay gần đây đã xảy ra biến hóa gì, không biết so với Ngạn Long thì như thế nào? Xem ra lúc này đây đại tái sẽ rất náo nhiệt.
...
Mưa phùn mênh mông, vào đêm một mảnh tối đen, tiếng mưa rơi tí tách, giống như ở trong đêm tối soạn một khúc trường ca.
- Ngạn gia Ngạn Long, Bạch gia Bạch Thải Y, hai vị này che dấu rất sâu a.
Trong đình viện, một bóng hình xinh đẹp dựa vào lan can, váy dài buộc vòng quanh đường cong chưa thành thục của thiếu nữ, cũng đã ẩn ẩn thành hình, độ cong mạn diệu động lòng người, lộ ra khí tức thanh xuân rực rỡ.