- Người này muốn làm gì?
Nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Mục Giai Giai lộ ra nghi hoặc.
Xa xa 21 người nhìn nhau, có người ánh mắt bắt đầu hiện lên đỏ hồng, có ai bị chỉnh mà không tức giận.
Chỉ là trong lòng mọi người rõ ràng, nếu muốn báo thù, thực lực của bọn họ là tuyệt đối không đủ.
Một thanh niên tục tằng đi ra, dùng ống tay áo lau vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nói với Đỗ Thiếu Phủ:
- Đỗ Thiếu Phủ sư thúc, chúng ta không muốn bị chỉnh, chúng ta muốn báo thù, nhưng thực lực của chúng ta không đủ, nếu không cũng sẽ không bị bọn họ thu thập thảm như vậy.
- Sư thúc?
Đỗ Thiếu Phủ sững sờ, nhất thời mắt lộ ra nghi hoặc, nhìn Hác Phán hỏi:
- Mập mạp, tại sao tên kia gọi ta sư thúc?
Hác Phán sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Thiếu Phủ hỏi:
- Ngươi không biết?
- Không biết.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, có chút không nghĩ ra, sao thanh niên kia sẽ xưng mình là sư thúc.
Kiều Anh Mộng không nhịn được, hai mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Phủ nói:
- Ngươi là đệ tử của Cổ Thanh Dương trưởng lão?
- Đó là đương nhiên, này có chuyện gì sao?
Đỗ Thiếu Phủ nghi hoặc hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi không biết thân phận của Cổ Thanh Dương trưởng lão?
Kiều Anh Mộng hung hăng liếc Đỗ Thiếu Phủ một cái, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, hỗn đản này không phải cố ý giả vờ ngây ngốc chứ, làm sao ngay cả thân phận của sư phụ mình ở trong tông cũng không biết.
- Sư phụ ta Cổ Thanh Dương trưởng lão, không phải là Trưởng lão của Cổ Thiên Tông sao?
Đỗ Thiếu Phủ trả lời, tuy biết sư phụ mình Cổ Thanh Dương, địa vị ở trong Cổ Thiên Tông có chút cao, nhưng hắn thật đúng là không rõ lắm, cũng không có hỏi qua sư phụ.
- Cổ Thanh Dương trưởng lão không chỉ là Trưởng lão trong tông, còn là sư thúc của Tông chủ, tông chủ và các Trưởng lão trong tông là cùng thế hệ, đệ tử nội tông hầu như đều là đệ tử của các đại Trưởng lão, cho nên tính bối phận, tự nhiên phải gọi ngươi là sư thúc.
Kiều Anh Mộng nhìn Đỗ Thiếu Phủ bất đắc dĩ giải thích.
- Sư phụ ta là sư thúc của Tông chủ, vậy ta chính là sư đệ của Tông chủ, nói như vậy, ta chính là sư đệ của Cổ Thiên Tông Tông chủ, hắc hắc...
Đỗ Thiếu Phủ nở nụ cười, trên khuôn mặt toát ra vui vẻ, mỉm cười, nghĩ mình đường đường là sư đệ của Cổ Thiên Tông Tông chủ, nhất thời cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên.
- Đại ca, ngươi không sao chứ...
Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ cười ngây ngô, Hác Phán nghi ngờ hỏi.
- Ta không sao.
Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu, sau đó vẻ mặt tự tiếu phi tiếu nhìn Kiều Anh Mộng, Mục Giai Giai, Mạc Văn cùng Hác Phán, ánh mắt lưu chuyển nói:
- Vậy các ngươi không phải cũng gọi ta là sư thúc chứ?
- Nằm mơ.
Kiều Anh Mộng không chút khách khí trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái nói:
- Có bản lĩnh ngươi bảo đám gia hỏa trên Kim Bảng cùng Ngân Bảng gọi ngươi là sư thúc đi, sợ là đám người Duẫn Mạc Trần cùng Kỷ Âu Minh, Ti Nhược Phong trên Đồng Bảng cũng không gọi ngươi là sư thúc, nhìn thấy ngươi, chuyện thứ nhất nhất định là chỉnh ngươi.
- Được rồi, các ngươi có thể không gọi ta sư thúc.
Đỗ Thiếu Phủ có chút thất vọng, trong lòng thầm nghĩ, xem ra mặc dù mình ở trong tông bối phận rất cao, bất quá nơi này thực lực vi tôn, chỉ dựa vào bối phận cao, hù dọa một chút đệ tử bình thường còn tạm được.
Đối với những đệ tử trên Kim Bảng, Ngân Bảng còn có Đồng Bảng, căn bản không có bao nhiêu tác dụng, thực lực mới là trọng yếu nhất.
- Khục...
Đỗ Thiếu Phủ hắng giọng một cái, tiếp tục nhìn về kia 21 đệ tử nội tông mới kia, thanh âm kèm theo một chút huyền khí, giương giọng quát lên:
- Những gia hỏa trên Đồng Bảng kia khinh người quá đáng, ỷ vào thực lực cường đại hơn chúng ta một chút, liền không coi ai ra gì, khi nhục đệ tử mới chúng ta.
- Lẽ nào chúng ta có thể tùy ý bọn họ khi nhục sao? Tùy ý bọn họ coi thường chà đạp sao? Chúng ta cũng là đệ tử Cổ Thiên Tông, chúng ta cũng là mẹ sinh cha dưỡng, tuyệt đối không cho phép có người ức hiếp ở trên đầu chúng ta như thế, các ngươi nói có đúng hay không?
Thanh âm của Đỗ Thiếu Phủ cuồn cuộn quanh quẩn sơn cốc, tuyệt đối là có tính kích động, trong nháy mắt, ánh mắt từng cái đã bị Đỗ Thiếu Phủ kích động đến hoàn toàn đỏ ngầu, ánh mắt kích xạ tinh mang.
- Chúng ta muốn báo thù, để cho bọn họ biết chúng ta cũng không phải dễ trêu.
- Báo thù, tìm về mặt mũi, để cho bọn họ biết, chúng ta không phải dễ trêu.
- ...
- ...
Từng tiếng hét lớn truyền đến, các thanh niên nam nữ bị kích động đến nhiệt huyết sôi trào, rất có xung động ngay lập tức đi tìm những cường giả trên Đồng Bảng kia báo thù.
- Chỉ cần các ngươi muốn báo thù, muốn tìm về mặt mũi là được, theo ta, ta mang bọn ngươi đi báo thù, ta mang bọn ngươi cầm lại đồng phù năng lượng, bất quá có một yêu cầu, các ngươi theo ta, vậy phải nghe ta, chúng ta nhất định phải đoàn kết nhất trí, mới có thể lực kháng cường địch!
Đỗ Thiếu Phủ bất thình lình vung tay hét lớn.
- Chúng ta nguyện ý theo Đỗ Thiếu Phủ sư thúc!
- Đoàn kết nhất trí, đoạt lại hết thảy của chúng ta!
- ... ...
Mọi người nhiệt huyết sôi trào, tiếng reo hò không ngừng, từng cái kích động không thôi.
Thực lực của Đỗ Thiếu Phủ bọn họ cũng thấy được, ngay cả Nhân Vương Hứa Sở Vân cũng bị đánh bại, lúc này làm cho bọn họ thấy được hi vọng, nếu thật sự có thể đoạt lại đồng phù năng lượng, như vậy bọn họ liền có cơ hội tiến vào trước 128.
- Được, mọi người trước trị thương, ta giúp các ngươi hộ pháp, chờ các ngươi khôi phục một chút, chúng ta sẽ đi tìm những tên kia báo thù.
Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc, ánh mắt hiện lên vui vẻ.
- Người này, đến cùng muốn làm gì a?
Nhìn thấy trận thế này, Kiều Anh Mộng, Mục Giai Giai, Mạc Văn âm thầm biến sắc.
- Hắc hắc, muốn chơi lớn rồi sao.
Chỉ có Hác Phán là gương mặt hưng phấn không thôi.
... ... ... ... ... ...
- Oanh...
Thời gian từ từ trôi qua, nửa đêm giờ tý, trong Trọng Nham Không Gian lần thứ hai phát sinh biến hóa, thanh âm ầm ầm vang vọng, đất rung núi chuyển, cũng không bao lâu, hết thảy liền khôi phục bình tĩnh.
Mà lúc này địa hình trước mặt mọi người lần thứ hai phát sinh biến hóa, sơn cốc tiêu thất, đổi thành một mảnh nham thạch rậm rạp.
Trong hai mươi mốt người kia có người kinh ngạc, nhưng Đỗ Thiếu Phủ giải thích mới biết được, mỗi ngày giờ tý, không gian sẽ phát sinh biến hóa, khó trách buổi tối hôm qua cũng như vậy.
Trong không gian mờ tối, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, phụ cận cũng không có bất kỳ người nào.
Hai mươi mốt người tiếp tục dùng Đan Dược, từng cái dùng tốc độ nhanh nhất trị thương khôi phục.
... ... ... ... ... ... ...
Màn đêm treo cao, trăng sáng sao thưa, núi non hiểm trở, vách đá dốc đứng, nước sông dâng trào.
Đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, dưới màn đêm, vẫn là rừng cây rậm rạp.
Quần sơn xa xa, sương mù dày đặc, ở trong đêm trăng, phảng phất như Thiên Địa trở thành một khối.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy trong đêm tối, thấp thoáng không ít kiến trúc cổ xưa, cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm, như tuyên cổ trường tồn.
Một ngọn cô phong sừng sững, ở dưới ánh trăng, một bóng người xinh đẹp đứng đó.
Bóng hình xinh đẹp này khoảng 17 - 18 tuổi, y phục màu xanh theo gió lay động, mái tóc dài trút xuống, chạm đến eo thon, ở dưới ánh trăng phản chiếu ra màu sắc tĩnh mịch.
Gương mặt nàng tinh xảo, siêu phàm thoát tục, xuất trần như Tiên!
- Cha, ca ca, ta nhất định sẽ đi tìm các ngươi.
Nữ tử hé môi, thì thào nói, ánh mắt sáng ngời.
Gió đêm nhẹ phẩy, quần áo của nữ tử theo gió phiêu đãng, phảng phất như tiên tử hạ phàm, siêu tục ngạo thế!
... ... ... ... ... ... ...
Quần sơn liên miên, màn đêm mênh mông, ánh trăng sáng tỏ điểm tô bầu trời đêm, làm cho bầu trời đêm an tĩnh, bao la, thần bí.
Dãy núi trùng điệp, như trong giấc ngủ u tĩnh, khoác lên sa mỏng màu bạc của màn đêm.
Đình viện cổ lão, lịch sự tao nhã, cũng không biết này là nơi nào.
Trước đình viện, dưới một gốc cây cổ thụ , một nữ tử khoảng 17 - 18 tuổi yên tĩnh mà đứng.
Nữ tử tinh xảo giống như tinh linh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ, mày như lá liễu, da tuyết trắng, tóc đen thành búi trút ở sau ót, mặc trang phục bó sát người, phác họa thân thể cao gầy mạn diệu, khiến người ta xem một chút, đủ để câu hồn đoạt phách.
- Không biết ngươi bây giờ thế nào, có lẽ, ngươi đã quên mất ta a...
Trên mặt nữ tử có chút ưu sầu, trong mắt hơi thoáng có lệ mang, làm cho người ta thấy mà đau lòng.
... ... ... ...
Sáng sớm, bình minh qua đi, trong Trọng Nham Không Gian, vẫn âm trầm u tối.
- Hô...
Đỗ Thiếu Phủ nhắm mắt dưỡng thần mở hai mắt ra, trong mắt lóe ra quang mang kin sắc, sau đó thu liễm hóa thành sáng sủa, phun ra một ngụm trọc khí, khẽ ngẩng đầu nhìn xa xa, mở miệng nói:
- Tất cả mọi người chuẩn bị, chúng ta có con mồi rồi.
- Vù vù...
Nhất thời trong sơn cốc, từng cỗ khí tức thức tỉnh, hai mắt mở ra, có tinh mang kích xạ.
- Sưu sưu...
Giữa không trung, có 12 thân ảnh lướt không, là 12 thanh niên bất phàm, lớn tuổi nhất cũng chỉ 24 - 25, nhỏ nhất mới 20 - 21 tuổi.