Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 618: Phiến động lòng người.

Chương Trước Chương Tiếp

Đối mặt một kích này của Hứa Sở Vân, đám người Kiều Anh Mộng, Mạc Văn, Mục Giai Giai đều lo lắng thay Đỗ Thiếu Phủ.

- Tìm ngược!

Lúc này chỉ có Hác Phán không có bất kỳ lo lắng nào, phải biết hắn tận mắt nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ lấy một địch mười, như thế còn đánh không lại Hứa Sở Vân.

Tính tình của Đỗ Thiếu Phủ, Hác Phán cũng ít nhiều rõ ràng, sợ là hiện tại Hứa Sở Vân xuất thủ càng nặng, lát nữa sẽ khóc càng thảm.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn phía trước, lúc này cả vùng không gian cơ hồ là bị năng lượng phô thiên cái địa bao phủ.

Làm mục tiêu bị công kích, Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên có khả năng cảm giác được, lúc này trong chưởng ấn kia ẩn chứa khí thế ác liệt bực nào!

Trong mắt Đỗ Thiếu Phủ bỗng nhiên Phù văn kim sắc tràn ra, ngay thời điểm Cổ Minh Ấn cuốn tới, một đạo chưởng ấn đồng thời ngưng tụ ra.

- Kinh Đào Hải Lãng Chưởng!

Thúc giục Kinh Đào Hải Lãng Chưởng, chưởng ấn kinh khủng mang theo sóng gió cuộn trào mãnh liệt quét ra, tầng tầng lớp lớp va chạm vào nhau.

- Ầm ầm!

Hai chưởng ấn đối kháng, âm bạo trầm thấp vang lên, Phù Văn khuếch tán ngập trời, như pháo hoa nở rộ.

Một trận gợn sóng không gian chậm rãi lan tràn, giống như phong bạo, cuối cùng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

- Đạp đạp...

Thân thể của Hứa Sở Vân run rẩy kịch liệt, lảo đảo lui về phía sau, mỗi một bước rơi xuống, mặt đất đều xuất hiện từng vết nứt.

- Hừ!

Như vậy liên tục mấy bước, trong cổ họng Hứa Sở Vân truyền ra tiếng rên, một cước cuối cùng hung hăng giẫm trên mặt đất, nham thạch dưới chân băng toái thành mảnh vụn, lúc này thân thể mới ổn định.

Tay phải chắp ở sau lưng, bàn tay hơi cong thành quyền, không có người phát hiện, lúc này thủ chưởng của Hứa Sở Vân đã đỏ bừng, trong lòng bàn tay đau nhức, đầu khớp xương giống như bị chấn bể.

Thân thể Đỗ Thiếu Phủ khẽ run lên, chỉ lui về phía sau một bước liền ổn định, phong khinh vân đạm, trường bào màu tím trên người hơi dấy lên.

- Thật mạnh!

Nhìn một màn này, Kiều Anh Mộng, Mục Giai Giai, Mạc Văn thở dài một hơi.

Ba người cực kỳ rung động, không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ ở Võ Đạo cũng không kém Phù Đạo chút nào, thực lực của Hứa Sở Vân, bọn họ là rất rõ ràng.

- Ngươi thua!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Hứa Sở Vân, đối với thực lực của Hứa Sở Vân, Đỗ Thiếu Phủ không có bất kỳ xem nhẹ, lúc này thậm chí còn hơi kinh ngạc, không hổ là Nhân Vương của Cổ Thiên Tông, tuyệt không phải lãng đắc hư danh.

Thần sắc của Hứa Sở Vân ngây dại, có lẽ vô luận hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, mình sẽ thua Đỗ Thiếu Phủ.

Đối với Hứa Sở Vân mà nói, nguyên bản còn muốn dựa vào cơ hội này, có thể lực áp Đỗ Thiếu Phủ, làm cho Kiều Anh Mộng biết, Hứa Sở Vân hắn mạnh hơn Đỗ Thiếu Phủ, hắn mới là người xứng đôi với nàng.

Nhưng bây giờ kết quả, là lúc trước hắn tuyệt đối không nghĩ tới!

- Ha ha ha ha...

Sắc mặt của Hứa Sở Vân âm trầm co giật, sau đó chẳng biết tại sao, đột nhiên cất tiếng cười to.

Chỉ là trong tiếng cười kia, ai cũng có thể cảm giác được âm trầm, tiếng cười kia cũng làm cho mọi người nhíu mày.

- Đỗ Thiếu Phủ, nguyện đánh cược chịu thua, sau này ngươi chính là đội trưởng.

Thời điểm tiếng cười hạ xuống, hai mắt của Hứa Sở Vân âm trầm, gắt gao nhìn Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Chẳng qua ngươi làm đội trưởng, ta cũng có quyền ly khai, núi không chuyển nước chuyển, Đỗ Thiếu Phủ, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.

Nói xong, Hứa Sở Vân đảo qua Kiều Anh Mộng, rất đau lòng, ánh mắt càng âm trầm hơn không ít, cuối cùng nhìn bốn thanh niên kia nói:

- Ai muốn theo ta thì đi theo ta, không muốn theo ta, ta cũng không miễn cưỡng.

Khi một chữ cuối cùng hạ xuống, Hứa Sở Vân phất ống tay áo, huyền khí dũng động, lướt không rời đi.

- Sưu sưu...

Bốn thanh niên nhìn nhau, cuối cùng đều thả người theo đuôi.

Vừa rồi bọn họ hỗ trợ Hứa Sở Vân, hiện tại lưu lại, chỉ sợ đến lúc đó Đỗ Thiếu Phủ sẽ đối phó bọn họ, tự nhiên là không dám lưu.

- ...

Nhìn bóng lưng của Hứa Sở Vân, Kiều Anh Mộng muốn nói cái gì, môi đỏ khẽ nhếch, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi.

- Thật không có phong độ!

Hác Phán cảm thán một tiếng, đối với loại kết quả này, hắn không cảm giác được ngoài ý muốn.

- Không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ lại thắng Hứa Sở Vân, quá mạnh mẽ.

- Đỗ Thiếu Phủ này dĩ nhiên cường hãn như vậy!

Đám đệ tử nội tông mới bị cướp đoạt tả tơi thê thảm kia, từng cái chấn kinh không ngớt.

Trong Cổ Thiên Tông, cùng thế hệ số một số hai… Nhân Vương Hứa Sở Vân, ở trong Cổ Thiên Tông là nhân vật phong vân, dĩ nhiên thua ở trong tay Đỗ Thiếu Phủ, này tự nhiên để cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn cùng chấn động!

- Đi thì đi đi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn bóng lưng của Hứa Sở Vân nói, sau đó mới xoay người nhìn Mục Giai Giai, Mạc Văn, Kiều Anh Mộng nói:

- Hiện tại chỉ có năm người chúng ta, các ngươi còn muốn nhận ta làm đội trưởng sao?

- Ngươi thắng, tự nhiên ngươi làm đội trưởng.

Kiều Anh Mộng nói.

- Thực lực của ngươi mạnh nhất, ngươi làm đội trưởng, ta không ý kiến.

Mạc Văn nói, không có ý kiến.

- Ta cũng không có ý kiến.

Mục Giai Giai dịu dàng gật đầu.

- Được, từ giờ trở đi, ta chính là đội trưởng, nếu đối mặt nguy hiểm, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ các ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn bốn người, trong ánh mắt đột nhiên trở nên bá đạo ác liệt nói:

- Bất quá nếu hiện tại ta làm đội trưởng, như vậy hết thảy đều lấy ta nói tính, dù ta làm quyết định các ngươi sẽ hoài nghi ta, vậy cũng chỉ có thể hoài nghi, tuyệt đối không thể bằng mặt không bằng lòng, nếu không, hiện tại các ngươi có thể rời đi, ta tuyệt không miễn cưỡng.

Nghe ngôn ngữ bá đạo của Đỗ Thiếu Phủ, Kiều Anh Mộng cùng Mục Giai Giai, Mạc Văn, Hác Phán đều rất bất ngờ, tựa hồ không nghĩ tới Đỗ Thiếu Phủ còn có một mặt như vậy.

Đặc biệt là khí thế vừa rồi, để bọn họ cũng cảm thấy một cỗ khí tức thượng vị giả.

- Ta không có ý kiến.

Bốn người đều gật đầu đồng ý, sẽ không ai có ý kiến.

Đỗ Thiếu Phủ thấy thế, bờ môi hiện lên mỉm cười, vẻ mặt hòa ái lại, cười nói:

- Vậy từ giờ trở đi, ở trong Trọng Nham Không Gian, chúng ta là đoàn đội chân chính rồi.

- Có cần chúc mừng ngươi trở thành đội trưởng hay không?

Kiều Anh Mộng bĩu môi, liếc mắt nhìn Đỗ Thiếu Phủ, nàng coi như đã nhìn ra, Đỗ Thiếu Phủ này tuyệt đối là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đừng xem người này bình thường cười ha hả, nếu ai chọc hắn, sợ là hối hận cũng không kịp.

- Hắc hắc, vậy thì không cần.

Đỗ Thiếu Phủ cười hắc hắc, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía 21 đệ tử nội tông kia, ánh mắt lấp lóe.

- Đại ca, ngươi muốn làm gì?

Nhìn ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ, Hác Phán tiến lên hỏi.

- Ngươi nói ngươi nghe được tin tức, những gia hỏa trên Đồng Bảng kia tìm ta ở chung quanh?

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ xoay vòng, nhìn Hác Phán hỏi.

- Đó là đương nhiên, đám người Ti Nhược Phong tuyên bố, nói phải ở chỗ này cho ngươi đẹp mắt, dù sao sẽ cho người cực kỳ thảm.

Hác Phán bỉu môi nói.

Kiều Anh Mộng bĩu môi, trừng Đỗ Thiếu Phủ một cái, nhìn có chút hả hê nói:

- Nào chỉ là Ti Nhược Phong, còn có đám người Kỷ Âu Minh cũng tìm ngươi, nếu như rơi vào trong tay bọn họ, ngươi liền xong đời.

- Đám hỗn đản này, ta lại không đắc tội bọn họ, tại sao muốn tìm ta phiền phức đây.

Đỗ Thiếu Phủ bĩu môi, gương mặt vô tội, sau đó cắn răng nói:

- Chọc giận ta, đến lúc đó cũng đừng trách ta không khách khí.

- Ngươi có thể không khách khí như thế nào, đám người Ti Nhược Phong, Kỷ Âu Minh đã sớm tới Vũ Vương Bỉ Ngạn cảnh, đều là thiên tư Nhân Vương, nếu như mấy người bọn hắn bắt ngươi, vậy ngươi chờ bị chỉnh đi.

Kiều Anh Mộng nhìn có chút hả hê.

- Bây giờ ta là đội trưởng, ngươi nhìn có chút hả hê làm gì, nếu như ta bị chỉnh, đến lúc đó ngươi khẳng định bị chỉnh càng thảm.

Đỗ Thiếu Phủ không khách khí trừng Kiều Anh Mộng một cái, sau đó ánh mắt nhìn 21 đệ tử nội tông kia, tựa hồ là đang suy nghĩ cái gì.

Sau một lát, bờ môi của Đỗ Thiếu Phủ đột nhiên vui vẻ, ngẩng đầu nhìn 21 đệ tử nội tông mới kia nói:

- Các ngươi bị những gia hỏa trên Đồng Bảng kia chỉnh, cảm giác như thế nào, sợ là không dễ chịu a?

Mọi người nghe Đỗ Thiếu Phủ nói, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bọn họ ở bên ngoài tuyệt đối là hạng người bất phàm, trong Cổ Thiên Tông cũng là đệ tử nội tông, đều có ngạo khí của mình.

Huống chi mọi người đều là người trẻ tuổi, bị người sửa chữa, cảm giác trong lòng có thể nghĩ.

Lúc này nghe Đỗ Thiếu Phủ kích, mọi người có cảm giác xát muối lên vết thương.

Từng ánh mắt nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, không biết Đỗ Thiếu Phủ có ý gì, chẳng lẽ là cố ý cười nhạo bọn họ?

- Nói cho ta biết, các ngươi bị sửa chữa, có muốn báo thù, có muốn cướp lại đồng phù năng lượng thuộc về các ngươi không!

Đỗ Thiếu Phủ nhìn hai mươi mốt người kia nói:

- Các ngươi bị sửa chữa, không biết có sợ hay không, có dám báo thù hay không, có dám chỉnh những gia hỏa trên Đồng Bảng kia một trận hay không, hay trực tiếp cụp đuôi làm người?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 59%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)